Hoa Kiều

Chương 66


Cung xa chạy xuôi theo đường núi gập ghềnh hướng thẳng về thành.

Sau cơn mưa, đường xá trơn trượt, thị vệ đã trải sẵn thảm cỏ ở nơi cung xa cần đi qua.

Cung nhân đưa khăn ướt đến, Bùi Việt đích thân lau mặt và lau tay cho Thư Quân, ngoài đôi mắt trong trẻo ra thì khắp người nàng không có chỗ nào sạch sẽ. Cả gương mặt và trán đều dính đầy bùn đất trông giống như một chú mèo hoa. Trong lúc lau chùi, Bùi Việt phát hiện trên bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của nàng có đầy vết đỏ ửng.

Sắc mặt hắn đen sì, bắt đầu dò hỏi quá trình Thư Quân chạy trốn. Vậy nên, hắn mới biết Vương Ấu Quân dũng cảm có mưu lược thế nào, Thư Quân thì can đảm cẩn trọng, vì đối phương quá khinh địch nên mới để hai tiểu cô nương lợi dụng thời cơ.

Thấy sắc mặt hắn khó coi, Thư Quân cố hết sức nói giảm nói tránh để tỏ vẻ cuộc trốn chạy không nguy hiểm lắm, còn kể lại cả quá trình với thái độ thoải mái như kể chuyện để dỗ dành hắn.

Bùi Việt chăm chú nghe hết từng câu từng chữ nàng nói, sống lưng không khỏi lạnh toát, cảm xúc cuồn cuộn dưới đáy lòng nhưng lại không nói một lời, chỉ nghiêm túc đặt bàn tay đã đông cứng của nàng vào lòng bàn tay mình.

Chú mèo hoa nhỏ biến thành nàng dâu xinh đẹp, bắt đầu chui rúc vào lòng Bùi Việt, rút tay từ trong bàn tay ấm nóng ra rồi ôm cổ hắn làm nũng.

“Bệ hạ, ngài hãy đưa thần nữ vào cung đi, thần nữ muốn được nhìn thấy ngài cả ngày lẫn đêm.”

Nàng thẳng thắn bày tỏ tình yêu như vậy khiến trái tim Bùi Việt mềm như bùn nhão, hắn nhìn nàng, ánh đèn trong cung xa rực sáng chiếu lên đuôi lông mày nàng, vài tia sáng nhỏ vụn nhảy nhót theo từng lần mí mắt chớp động.

Hắn giơ tay chậm rãi vén tóc mai bên má nàng, bóp nát chút bọt sóng vừa sủi lên trong lòng rồi chậm rãi nói: “Trẫm đưa nàng hồi phủ trước, chờ định xong hôn kỳ thì sẽ nghênh đón nàng vào cung một cách vẻ vang nhất.”

Thư Quân không nghe rõ thánh chỉ mà Lưu Khuê đọc, cũng không hiểu rõ ý tứ của Bùi Việt, nghĩ đến “hồi phủ”, đôi mắt tròn xoe của nàng chợt cứng đờ.

“Ai da, hình như vừa rồi thần nữ có nhìn thấy phụ thân.”

Bùi Việt bị nàng làm cho giật mình, nhìn vẻ mặt ngu ngơ của tiểu cô nương, nỗi khiếp sợ trong lòng hắn lập tức biến mất theo tiếng cười vui vẻ, hắn vừa bực mình vừa buồn cười xoa trán nàng.

“Bây giờ nàng mới nhận ra à?”

Thư Quân xấu hổ ôm má, sau đó len lén vén một góc rèm xe lên ngó ra ngoài. Trong tiếng vó ngựa lộc cộc, thị vệ cầm bó đuốc chiếu sáng màn đêm đen kịt, văn võ bá quan đi theo xa giá được thị vệ bảo vệ ở giữa, mà người cách cung xa gần nhất chính là Thư Lan Phong một thân áo bào màu xanh nhạt.

Thư Quân vừa nhìn ra đã bắt gặp ánh mắt ông ấy, đang định giơ tay ra chào hỏi thì thấy thân phụ của mình ngoảnh mặt sang chỗ khác.

Thư Quân mếu máo thả rèm xe xuống, quay đầu nhìn Bùi Việt, ủ rũ nói: “Cha giận thần nữ rồi.”

Bùi Việt cong môi cười, đặt tay lên vai nàng rồi ôm tiểu cô nương vào lòng, cất giọng bình tĩnh: “Bây giờ ông ấy không dám giận nàng đâu.”

“Tại sao vậy?” Thư Quân ngơ ngác hỏi.

Bùi Việt ôm eo nàng lên, điều chỉnh độ cao để hai người có thể nhìn thẳng vào nhau rồi nói: “Cô nương ngốc, bây giờ nàng đã là thê tử của trẫm, đã là Hoàng hậu rồi, phụ thân của nàng nào dám tức giận với nàng nữa?”

Thư Quân ngẩn người, miệng nhỏ khẽ nhếch, có vẻ như còn chưa phản ứng kịp, chỉ cảm thấy như có một luồng sóng nhiệt nổ tung trong lòng, toàn thân mềm nhũn. Niềm tin vốn đã bị phong ấn trong tận đáy lòng đến nỗi phủ đầy bụi bặm lại bị móc ra, hai hàng nước mắt từ từ chảy xuống.

“Bệ hạ... Thần nữ không nghe lầm chứ? Thần nữ thật sự có thể làm thê tử của người sao?”

Không phải nàng không thèm quan tâm, chẳng qua nàng chỉ tự nhắc nhở bản thân đừng nghĩ đến những chuyện không thể xảy ra. Thế nên mỗi lần ở chung với hắn, nàng đều tự do tự tại, vô tâm vô tư, nhưng cứ nghĩ đến tương lai nàng sẽ bị ném trơ trọi lẻ loi bên ngoài Đế lăng thì trái tim lại đau đớn vô cùng.

“Ngài có biết tại sao lần trước thần nữ lại ngã không? Thần nữ nghe nói tỷ tỷ nở mày nở mặt, mang theo thập lý hồng trang gả cho người ta, còn thần nữ thì cả đời chỉ có thể làm thiếp của ngài, không thể sống chung chăn, chết chung huyệt với ngài, thế nên mới đau khổ quá độ mà ngã xuống...”

Gương mặt khó khăn lắm mới lau sạch lại giàn giụa nước mắt.

Nàng tựa vào đầu vai hắn, vừa tủi thân vừa thấy rung động.



Trong lòng Bùi Việt lại càng khó chịu hơn nàng: “Trẫm khiến nàng chịu uất ức rồi.” Hắn nhẹ nhàng an ủi nàng, giọng nói trầm thấp có lực: “Đời này trẫm chỉ chung chăn chung huyệt với nàng.”

Trong lòng Thư Quân chất chứa quá nhiều cảm xúc rối bời, không biết sắp xếp chỗ nào cho hết, đành lần theo đường cũ, chậm rãi vươn lưỡi ra chạm vào hầu kết của hắn. Xúc cảm trơn ướt khẽ lướt qua trái tim Bùi Việt, cả người hắn cứng đờ, rũ mắt, chỉ thấy cô nương ngựa quen đường cũ ôm lấy bờ vai hắn rồi đẩy hắn nằm xuống.

Sức của Thư Quân không lớn, tuy chỉ khẽ đẩy nhẹ một cái nhưng cũng đủ khiến Bùi Việt không chống đỡ được.

Chỗ ngồi trong xe ngựa rộng không khác gì giường ngủ ở nhà Thư Quân, cả hai người nằm xuống vẫn còn thừa chỗ.

Thư Quân bắt đầu hôn hắn đắm đuối.

Không biết đã qua bao lâu, tiếng vó ngựa đều đặn dừng trong một ngõ nhỏ trước của Thư gia. Mấy người lão thái thái nhận được tin đã ra quỳ gối trên bậc thang nghênh đón. Đám thị vệ mặc áo giáp chỉnh tề đứng hàng loạt trước cửa, văn võ bá quan đứng im thin thít, vẻ mặt người nào người nấy vô cùng trang nghiêm đứng trước cửa Thư gia, vô số bó đuốc cứ đốt hết lại đổi loạt khác khiến một khoảng trời nơi đây sáng như ban ngày.

Ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung vào chiếc cung xa màu vàng sáng chói, nhưng trong xe lại chẳng có động tĩnh gì.

Đêm lạnh như nước, Thư Lan Phong chờ đợi đến nỗi đầu óc cứng đờ, đầu gối tê dại, ông ấy dò xét chiếc cung xa trước mặt nhưng lại không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì. Lúc này, ông ấy làm gì còn dáng vẻ chán ghét không thèm quan tâm nữa. Khuôn mặt ông ấy đen sì, im lặng không nói một lời.

Xung quanh ông ấy có rất nhiều văn võ bá quan đang đứng chỉnh tề thành mấy hàng, thế nên trông Thư Lan Phong có vẻ cao chót vót một cách khác thường. Lễ bộ Thị lang thấy sắc mặt ông ấy không tốt thì rảo bước tiến lại gần, chắp tay nói.

“Quốc trượng cứ yên tâm, chắc là nương nương bị kinh sợ nên bệ hạ mới an ủi người một lát.”

Một tiếng quốc trượng khiến Thư Lan Phong khó thở, vị Lễ bộ Thị lang này là nhân vật mà bình thường ông ấy không thể với tới. Nhưng Thư Lan Phong cũng không phải hạng người vừa đắc thế đã vênh váo lên mặt, ông ấy vẫn trịnh trọng đáp lễ như lúc trước.

“Quả thực không dám nhận hai từ 'quốc trượng' của đại nhân, dù sao...” Ông ấy chỉ chỉ về phía chiếc xe ngựa, sắc mặt khó coi, ngụ ý vẫn còn chưa đại hôn.

Lễ bộ Thị lang khẽ cười, nói: “Nói ra thì đại nhân đã giúp Lễ bộ chúng ta một ân huệ lớn, coi như đã giải quyết được một nỗi lo của bề tôi. Ngày đại hôn của bệ hạ sắp đến rồi, chắc hẳn ít ngày nữa giang sơn sẽ có người kế tục, chúng ta cũng có thể kê cao gối mà ngủ ngon.”

Có người thấy Lễ bộ Thị lang đã đứng ra làm tiên phong thì sôi nổi tiến lại gần lộ mặt trước mặt quốc trượng, Thư Lan Phong bình tĩnh ứng phó, tâm trạng rối bời.

Cũng may cuối cùng màn xe cũng bị xốc lên, một bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn như ngọc vươn ra, Thược Dược vội vàng đỡ người xuống xe ngựa.

Triều thần không dám nhìn thẳng, cả đám vội vàng quỳ xuống hô: “Thỉnh an Hoàng hậu nương nương.”

Thư Quân chưa từng nhìn thấy khung cảnh này bao giờ nên không biết phải ứng phó thế nào, chỉ quay đầu phất tay với Hoàng đế trong xe.

“Bệ hạ mau quay về đi.”

Vẻ mặt nam nhân trong xe rất dịu dàng nhưng giọng nói lại nghiêm túc: “Nàng vào trước đi.”

Có lẽ do bị hôn lâu nên giọng hắn hơi khàn.

Thư Quân hơi xấu hổ, lập tức nhấc váy đi qua một đám chủ tớ Thư gia mà đi thẳng về tam phòng.

Thư Lan Phong quỳ gối cung tiễn xa giá của Hoàng đế đi xa mới xoay người đi thẳng vào trong, mấy người lão thái thái và Đại lão gia vội vàng vây quanh ông ấy hỏi thăm.

“Lão Tam, có chuyện gì vậy? Sao Quân Nhi lại trở thành...”

Lão thái thái còn chưa dứt lời thì Đại lão gia bên cạnh đã nghiêm nghị nhắc nhở.

“Mẫu thân hãy nói cẩn thận, không được gọi thẳng khuê danh của nương nương.”



Lão thái thái im bặt, cố kìm chế ngọn lửa tà ác trong lòng, sao tiểu nha đầu mà bà ta chướng mắt từ bé đến lớn lại bay lên đầu cành biến thành phượng hoàng rồi? Vừa nghĩ đến sau này phải quỳ gối dập đầu với Thư Quân, lão thái thái chỉ hận không thể lăn ra chết ngay tại đây.

Đại lão gia lo lắng lão thái thái lại gây ra chuyện gì nên vội vàng liếc mắt ra hiệu cho thê tử. Đại phu nhân lập tức ra hiệu cho đám ma ma dìu lão thái thái về hậu viện, chẳng ai quan tâm Nhị phu nhân đang đứng ngẩn ngơ một bên.

Đại lão gia đi theo Thư Lan Phong bước qua ngưỡng cửa, liên tục hỏi một loạt câu hỏi, Thư Lan Phong nghe thôi cũng khó chịu hết cả người.

“Huynh hỏi ta làm gì, ta còn phải đi hỏi Quân Nhi mới biết đây!”

Bỏ lại đám người Thư gia hai mặt nhìn nhau, ông ấy nổi giận đùng đùng đi thẳng về tam phòng.

Trong Hạnh Hoa đường, Thư Quân đang kể lại quá trình chạy trốn nguy hiểm cho Tô Thị nghe, Tô thị nghĩ mà run sợ, vẻ mặt khó coi. Thư Lan Phong đứng một bên cẩn thận nhìn y phục trên người Thư Quân, thấy y phục vẫn còn chỉnh tề không giống vừa mới làm chuyện càn rỡ trong xe ngựa thì nỗi lo lắng trong lòng mới vơi bớt đi. Cả người ông ấy ẩm ướt khó chịu nên cũng không quan tâm hai mẫu nữ nàng mà đi tắm rửa trước.

Tô thị cũng khuyên Thư Quân đi tắm nước nóng, hơn nửa canh giờ sau hai cha con mới quay lại đông thứ phòng.

Tô thị kéo tay Thư Quân hỏi: “Con mau kể chi tiết chuyện giữa con và bệ hạ ta nghe xem nào, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Thư Quân rụt rè liếc nhìn cha một cái rồi thành thật kể lại mọi chuyện: “Là con trêu chọc bệ hạ, cha, nương, trước kia nữ nhi có lòng báo ân, chỉ cần bệ hạ muốn thì con sẽ vào cung làm phi tử cho ngài ấy. Không ngờ vẫn là cha lợi hại, vậy mà có thể thuyết phục bệ hạ cưới con làm thê.”

Bùi Việt chịu hạ ý chỉ ngay lúc đó ngoài nguyên nhân là yêu nàng thì còn có công của cha Thư Lan Phong nữa.

Thư Lan Phong ngồi trên ghế bành, vẻ mặt vẫn căng thẳng.

Tô thị thấy nữ nhi vui vẻ thì trái tim cũng được an ủi, nhưng bà ấy lại càng hiểu trượng phu của mình hơn.

Với tính tình của nữ nhi, có lẽ vinh nhục cả đời đều dựa vào ân sủng của Bùi Việt, quả thực có hơi mạo hiểm.

Nhưng chiếu thư đã được ban bố, ngoài việc tiếp chỉ thì Thư gia không còn lựa chọn nào khác.

Thấy từ đầu đến giờ Thư Lan Phong không nói một lời, Thư Quân cũng không thoải mái, Tô thị ôm nàng vào lòng.

“Sở dĩ cha con xụ mặt là vì con tìm một vị hôn phu tốt nhất thiên hạ, ông ấy không thể bày ra tư thế của người làm nhạc phụ được nên mới lấn cấn trong lòng.

Hai mắt Thư Quân sáng ngời: “Thì ra là thế!”

Thư Lan Phong chợt sửng sốt, sau lại bị hai mẹ con chọc tức đến bật cười.

“Thôi, cũng muộn rồi, tối nay con nghỉ lại trong phòng mẫu thân đi, ta ngủ ở thư phòng.”

Thư Lan Phong rời đi trước.

Thư Quân lè lưỡi với bóng lưng ông ấy rồi leo lên giường với Tô thị.

“Nương, nữ nhi sắp vào cung rồi, thật sự không rời xa phụ mẫu chút nào.”

Tô thị vuốt ve hai gò má trắng hồng của nàng, lạnh lùng nói: “Thật sao? Ta thấy con còn không muốn xuống cung xa cơ.”

Thư Quân đỏ mặt xấu hổ vội trốn vào trong chăn.

Tô thị kéo nàng ra: “Cái con bé này, lần nào xấu hổ cũng chui vào trong chăn, cũng không sợ trốn kĩ quá không thở được à?”

“Haizz, sao bệ hạ lại chịu được con chứ!”