Vương phi Lâm Xuyên Vương đột nhiên cảm thấy mình giống như đang bị rán trên chảo. Lúc thì nghĩ bản thân mình có lý, còn có phần kiêu căng đắc ý, lúc sau nghĩ tới thân phận của Bùi Việt, bà ta lại cảm thấy mình giống như một quả cà tím lạnh giá, vừa bứt rứt vừa ngột ngạt, thật quá là đau khổ.
Vương phi Hoài Dương Vương nhìn thấy vẻ mặt không phục của bà ta, trong lòng lại cảm thấy dễ chịu một cách khó tả.
Dù sao thì phủ Hoài Dương Vương cũng không cần đến Thư Quân, nhưng phủ Lâm Xuyên Vương thì khác.
Hai người tự giẫm đạp lên đối phương để tìm kiếm sự bất mãn của nhau, Vương phi Lâm Xuyên Vương suy nghĩ một hồi, bất chợt nhớ ra: “Ta chợt hiểu tại sao Thành Nhi lại bị chèn ép đến mức phải đi đày rồi, hoá ra là do bệ hạ không thích thằng bé.”
Này thì đắc ý!
Vương phi Hoài Dương Vương lập tức căng cứng cả người, thôi xong!
Bùi Việt còn có thể khoan dung vài phần đối với Bùi Ngạn Sinh, nhưng đối với Bùi Giang Thành thì chắc chắn hắn sẽ không nương tay.
Vừa rồi bà ta còn mới dương dương tự đắc, trong phút chốc lại biến thành nỗi lo sợ vô kể.
Nếu như Bùi Việt muốn chèn ép phủ Hoài Dương Vương thì chỉ cần búng nhẹ ngón tay là xong.
Vương phi Lâm Xuyên Vương thấy nét sợ hãi trên gương mặt Vương phi Hoài Dương Vương, thì thong thả quay về bên cạnh Vương gia của mình.
Vương phi Hoài Dương Vương không nhịn được nữa, chạy lên phía trước hai ba bước, túm lấy tay áo Hoài Dương Vương, giọng điệu nghe như sắp khóc: “Vương gia…”
Sắc mặt Hoài Dương Vương lạnh tanh, không thèm quay đầu nhìn bà ta: “Làm sao đấy?”
Vương phi lo lắng: “Vương gia, ngài phải nghĩ cách đi, chúng ta nên làm gì bây giờ? Bệ hạ… Bệ hạ đày Thành Nhi đi sung quân là có lý do có phải không?”
Hoài Dương Vương nghe vậy rất tức giận, quay người lại ném cho bà ta một nụ cười chế nhạo: “Giờ ngươi mới nghĩ tới à? Vương phi, thánh chỉ lập hậu đã qua được hai tháng rồi, giờ ngươi mới biết mình đang ở trong tình thế gì à?”
Vương phi Hoài Dương Vương suýt chút nữa bật khóc thành tiếng, mặt dày bước tới siết chặt ống tay áo của Vương gia. Hoài Dương Vương niệm tình đã đi vào trong cung nên không tiện vứt bỏ bà ta, thế nhưng sắc mặt lại vô cùng khó coi.
Vương phi cười khổ: “Thành Nhi dù sao cũng là Thế tử của ngài, thần thiếp cũng đã hầu hạ ngài vất vả bao nhiêu năm qua, ngài không thể giương mắt nhìn mẫu tử thần thiếp bị đày đến mức đường cùng như vậy được! Ngài phải giúp chúng thần thiếp.”
Hoài Dương Vương mệt mỏi thở dài, lắc đầu nói: “Bổn vương còn không tự bảo vệ được mình, lấy đâu ra thời gian quan tâm đến hai người các ngươi.” Y nhẹ nhàng đẩy bà ta ra, bước nhanh đi lên cầu đá bạch ngọc hướng về cung Từ Ninh.
Thư Chi là người cuối cùng bước vào cung Từ Ninh.
Trước đây nàng ta vẫn luôn tự cao tự đại vì đã trở thành trưởng tôn tức của hoàng gia, thế nhưng giờ đây lại biến thành trò cười cho thiên hạ.
Hôn sự mà nàng ta hao tâm tổn sức giành giật lại bị người ta khinh thường, người đó đã quay lưng lại mà trèo lên cành cao để rồi hôm nay ngồi ở vị trí Hoàng hậu.
Thư Chi cảm thấy phát bệnh khi nghĩ tới việc phải quỳ xuống trước mặt Thư Quân, cuối cùng cũng vẫn phải nhịn nhục mà bước vào trong điện.
Cho dù vừa rồi ở ngoài có bất mãn đến đâu, một khi bước chân vào cung Từ Ninh, ai nấy đều phải cố nở nụ cười, mặt mày tươi tắn để không khí hài hoà.
Hai vị Vương phi cũng là người biết điều, khi bước vào đều tươi cười chào hỏi, rất giỏi che giấu cảm xúc.
Thái Thượng Hoàng có phần khâm phục bản lĩnh của hai nhi tức này.
Nhưng điều ông lo lắng nhất là Bùi Ngạn Sinh.
Bùi Giang Thành thì trốn đến tận Lũng Tây không thấy trở về, Bùi Ngạn Sinh thì vẫn ở Kinh thành, vốn tưởng hôm nay y sẽ cáo bệnh để không phải tiến cung, nào ngờ y vẫn tới. Sắc mặt của Bùi Ngạn Sinh rất u ám, ánh mắt đờ đẫn nhưng không hề nhìn ngang liếc dọc, mọi hành vi đều cư xử rất đúng mực.
Vương phi Hoài Dương Vương cảm giác như bị ngàn con dao đâm vào tim, thế nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ nhiệt tình, muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng nên đành lôi Thư Chi ra để lấy lòng Thư Quân, ra lệnh cho nhi tức phụ của mình: “Chi Nhi, con mau khấu đầu với nương nương đi.”
Thư Chi bình thường cũng được xem là người biết đối nhân xử thế, nhưng hôm nay sắc mặt của nàng ta thực sự có chút khó coi, dè dặt quỳ xuống trước mặt Thư Quân: “Thần phụ khấu kiến Hoàng hậu nương nương, nương nương vạn tuế, vạn vạn tuế.”
Khấu đầu một cái là xong chứ gì, Thư Chi thầm nghĩ.
Đáng tiếc là có người không chịu tha cho nàng ta, một nhi tức phụ của nhị phòng dáng vẻ lanh lợi hoạt bát đã nhanh chóng quỳ xuống trước khi Thư Chi đứng dậy, cất giọng nói trong trẻo và cao vút: “Điệt tức phụ thỉnh an Thất thẩm thẩm.”
Thư Chi: “…”
Gọi một nữ nhân trẻ tuổi hơn mình là thẩm thẩm, vậy mà nàng ta cũng nói ra được.
Thư Chi không khỏi nhìn lén thiếu phụ bên cạnh.
Việc thiếu phụ đó làm chính là cố ý sỉ nhục Thư Chi, ép Thư Chi gọi Thư Quân một tiếng thẩm thẩm.
Nàng ta là tỷ tỷ của Thư Quân ở nương gia, nhưng lại trở thành vãn bối của Thư Quân ở phu gia.
Quyền lực là tối cao, Thư Chi không thể không cúi đầu, dập đầu xuống đất nghẹn ngào: “Điệt tức khấu kiến thẩm thẩm…”
Kỳ thực Thư Quân còn cảm thấy khó chịu hơn Thư Chi, có điều vừa rồi Thái Hoàng Thái hậu mới căn dặn nàng, bất luận là ai thỉnh an đi chăng nữa thì cũng không được liếc ngang liếc dọc hay cười lộ răng. Ở trong Hoàng cung này, đóng cửa cung lại thì có thể coi nàng như nữ nhi mà nuôi nấng, nhưng khi mở cửa cung ra, nàng phải khoác lên mình phong thái của một mẫu nghi thiên hạ.
Vậy nên Thư Quân chỉ bình thản liếc nhìn rồi nói: “Miễn lễ.”
Hai người lùi về phía sau, Thư Chi núp ở phía sau, cố ý làm giảm bớt sự tồn tại của mình.
Sau đó đến lượt người của tam phòng thỉnh an, Vương phi Lâm Xuyên Vương mặt dày đẩy nhi tử nhi tức khấu đầu với Thư Quân.
Bà ta căng thẳng nhìn Bùi Ngạn Sinh, sợ nhi tử của mình phạm sai lầm, may thay Bùi Ngạn Sinh cũng không ngẩng đầu lên, thì thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần nhi tử biết thân biết phận, Bùi Việt chắc chắn sẽ không làm khó tam phòng, ít ra thì bà ta vẫn còn có mặt mũi hơn Vương phi Hoài Dương Vương một chút, thậm chí còn buông vài câu nịnh nọt Thư Quân nhưng nàng cũng không thèm để ý tới.
Buổi lễ dâng trà cứ vậy mà kết thúc trong sự gượng gạo.
Thái Thượng Hoàng như ngồi ở trên đống lửa, sớm đã cho người lui ra ngoài hết.
Thái Hoàng Thái hậu thấy mệt, Thư Quân đỡ lão nhân gia đi nghỉ ngơi rồi rời đi.
Nàng rời cung Từ Ninh và đi dọc theo bức tường hoàng cung đi về phía đông, ở góc điện Phụng Thiên đột nhiên xuất hiện một bóng người đi ra từ phía sau bức tường.
Là Bùi Ngạn Sinh.
Thư Quân ngạc nhiên.
Ma ma và cung nữ phía sau đều lần lượt tiến lên một bước, đưa ra ánh mắt cảnh cáo.
Bùi Ngạn Sinh vẫn nhắm mắt làm ngơ, lặng lẽ nhìn Thư Quân chằm chằm, lẩm bẩm: “Muội can tâm tình nguyện sao?”
Y có thể chấp nhận mọi thứ, nhưng sẽ không thể chấp nhận được nếu như Bùi Việt ép buộc Thư Quân.
Thư Quân nghe vậy biết là y hiểu lầm, vội vàng giải thích: “Không phải đâu Thế tử, ngài hiểu lầm rồi, ta và bệ hạ đã quen biết từ lâu, thậm chí còn sớm hơn ngài. Ngày ta bị từ hôn đã lỡ uống say, là bệ hạ đưa ta về phủ, khi đó ta còn không biết thân phận của bệ hạ…”
Chuyện sau đó không thể giải thích rõ được: “Ngài có thể trách ta, là ta phụ lòng ngài, không liên quan đến bệ hạ.”
Bùi Ngạn Sinh nước mắt lưng tròng, cố gắng bật cười: “Thì ra là như vậy…”
“Vậy muội có ái mộ bệ hạ không?”
“Có chứ, ta rất yêu ngài ấy.”
Ánh mắt không biết nói dối, Thư Quân lại càng không giỏi lừa người.
Vậy là đủ rồi.
Bùi Ngạn Sinh gỡ bỏ được nút thắt trong lòng, lùi lại hai bước, cúi đầu cung kính hành lễ, vừa xoay người đi nước mắt đã tuôn rơi, cảm giác mong cầu nhưng không có được gần như nuốt chửng tâm trí y. Y càng nghĩ, bước chân y càng nhanh, hận không thể nhanh chóng thoát khỏi Hoàng cung này.
Sự việc này nhanh chóng truyền đến điện Phụng Thiên, Bùi Việt không thể dung thứ cho việc Bùi Ngạn Sinh dám gặp riêng Thư Quân, lập tức ban thánh chỉ, cử Bùi Ngạn Sinh tới Bạc ti* Tuyền Châu thị để học hỏi kinh nghiệm về hàng hải.
* Bạc ti: tương tự như nơi quản lý các công việc xuất nhập hàng hải hiện nay.
Trở về cung Khôn Ninh, Thư Quân cảm thấy hai chân mình đau nhức, không còn chút sức lực nào, nàng dựa vào giường La Hán mà không thể đứng dậy được, hai chân như muốn rụng ra đến nơi, dù sao nàng cũng đã phải giữ nguyên một tư thế như vậy rất lâu, đến mức mông của nàng cũng cảm thấy đau nhức. Tới khi Bùi Việt hồi cung thì Thư Quân đã ngủ ngon lành, lão ma ma nói với Bùi Việt rằng Thư Quân cảm thấy không khoẻ, hắn cũng biết rằng bản thân đã giày vò nàng quá nhiều.
Đêm đó, hắn không chạm vào người nàng.
Thân làm Hoàng hậu thì không cần phải làm lễ lại mặt, nên hắn đã hạ chỉ cho Tô thị và Thư Lan Phong vào cung thỉnh an. Bùi Việt lo phu phụ Thư Lan Phong cảm thấy không thoải mái nên không quay lại cung Khôn Ninh dùng bữa trưa. Thư Lan Phong thân là ngoại thần cũng không tiện ở lại lâu, dùng xong bữa trưa thì lập tức rời đi, để Tô thị ở lại trò chuyện cùng nữ nhi.
Thư Quân cho cung nhân lui xuống hết, chỉ để Thược Dược ở lại canh ngoài cửa nội điện, nàng kéo mẫu thân ngồi lên giường, ôm lấy Tô thị không rời. Tô thị thấy không còn người ngoài nữa mới bắt đầu hỏi tới vấn đề khiến bà ấy trăn trở suốt hai ngày nay:
“Đêm động phòng con vẫn ổn đấy chứ?”
Thư Quân xấu hổ nhưng vẫn nói với Tô thị: “Bệ hạ rất tốt ạ, chỉ hơi đau một chút thôi.”
Tô thị dở khóc dở cười, nhìn dáng vẻ của Thư Quân là biết hai người rất hoà hợp, bà ấy cảm thấy yên tâm. Có điều Tô thị đúng là mất bò mới lo làm chuồng, định nhắc nhở thêm vài câu, vừa ngẩng đầu lên đã nghe thấy Thư Quân đang dựa vào cánh tay mình thủ thỉ:
“Người yên tâm, con sờ qua rồi.”
Tô thị gần như câm nín: “Cái gì cơ? Con… Sao con lại làm như thế nữa?”
Thư Quân ngồi thẳng dậy, ngây thơ trả lời: “Bệ hạ đã nói rồi mà, phu thê muốn thành thực với nhau là phải lần mò nhiều hơn.”
Khi nàng chạm vào, rõ ràng là Hoàng đế vô cùng thoải mái.
Tô thị nóng mặt đỏ bừng, trách nàng: “Không được như thế, là một cô nương thì phải biết tiết chế.”
“Con là Hoàng hậu đấy, không thể lỗ mãng như vậy được!”
Thư Quân nhớ lại lúc Thái Hoàng Thái hậu thay đổi sắc mặt, chẳng nhẽ cũng là do có liên quan tới câu ‘không đau’ khi ấy, chắc là cũng đang trách nàng hành sự quá ngông cuồng?
Nàng xấu hổ, ngây thơ hỏi: “Thế… Thế cha với nương thì như thế nào?”
Câu nói này lại khiến Tô thị giật mình, Tô thị nhớ lại thời còn trẻ, bà ấy và Thư Lan Phong cũng có lúc phóng túng như vậy. Khi mới thành hôn, nam nhân sức lực dồi dào, một ngày hai lần là còn ít. Nếu đổi lại cách suy nghĩ, chỉ cần tình cảm phu thê bền chặt thì hà cớ gì phải trói buộc vào lễ nghi?
Bùi Việt cũng không nạp thêm thê thiếp, nếu Thư Quân quá nhút nhát hay bảo thủ thì cũng không phải là chuyện tốt.
Sau khi nghĩ thông, Tô thị không dạy dỗ gì thêm về những quan niệm cũ rích đó nữa, âu yếm xoa đầu Thư Quân:
“Thôi vậy, đây là chuyện riêng của phu thê các con, hai con tự mình giải quyết.”
Thế nhưng Thư Quân lại nghe hiểu thành mẫu thân đang ngầm cho phép nàng tiếp tục lần mò cùng Hoàng đế.
Bùi Việt đã hai ngày liên tiếp không động vào người Thư Quân, không lâu sau Thư Quân đã dồi dào sinh khí.
Thái Hoàng Thái hậu suy đi tính lại, quyết định âm thầm cho Bùi Việt uống thuốc bổ.
Kể từ ngày đại hôn, Bùi Việt luôn về cung Khôn Ninh để dùng bữa trưa, thuốc bổ cũng được đưa tới vào lúc này.
Tất cả dược liệu đều được ninh thành nước, hoà trong canh nhân sâm, thoạt nhìn không có dấu hiệu gì khác thường. Huống hồ Thái Hoàng Thái hậu đã ở trong cung bao nhiêu năm như vậy, muốn làm ra mấy chuyện thần không biết quỷ không hay cũng đâu phải là vấn đề.
Buổi sáng Thư Quân đã dùng điểm tâm nên giờ không cảm thấy đói, bèn để Bùi Việt ăn trước, còn nàng thì ở một mình trong thư phòng vẽ tranh.
Bùi Việt dùng xong cơm canh rồi đi tới thư phòng tìm nàng.
Thấy Thư Quân đang chăm chú vẽ tranh không tiện làm phiền, hắn ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, một lúc sau quay lại thư phòng thấy Thư Quân đã ngủ gật trên bàn.
Bùi Việt bất lực, đành đi tới bên cạnh bàn, cúi người từ từ bế nàng lên, Thư Quân theo cánh tay mà tựa vào ngực hắn. Nắng ban trưa chói chang khiến người ta cảm thấy hơi lười biếng, Bùi Việt cũng không ngoại lệ, hắn bế Thư Quân nằm xuống chiếc ghế mây dưới cửa sổ.
Cả người Thư Quân mềm nhũn như không có xương, mặc kệ cho Bùi Việt muốn để tư thế nào thì để. Hắn ôm Thư Quân vào lòng, xoa xoa hai má đỏ ửng của nàng.
“Đói không?” Bùi Việt sợ nàng tỉnh dậy sẽ thấy đói.
Thư Quân vỗ ngực hắn: “Thiếp đói bụng rồi.” Có thể thấy nàng vẫn chưa ngủ sâu.
Ngửi thấy mùi thơm quen thuộc, Bùi Việt bỗng cảm thấy bồn chồn và gần như mất kiên nhẫn.
Hắn chợt nhớ tới bát canh vừa nãy.
Đúng lúc này, đôi mắt trong veo sáng ngời của nàng ngước lên nhìn hắn, tà áo nhẹ nhàng bay theo cơn gió từ ngoài cửa sổ: “Bệ hạ, thiếp đói rồi, chàng cho thiếp ăn có được không?”
Ngón tay ngọc ngà chạm vào môi hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt say đắm, lười biếng không muốn cử động.
Yết hầu của Bùi Việt khẽ cuộn, đôi mắt sâu thẳm nheo lại: “Cho nàng ăn?”
“Ừm…” Nàng nhỏ giọng thầm thì, ánh mắt rơi trên đáy mắt hắn.
Bùi Việt ngay lập tức bế thốc nàng lên, đổi tư thế, để nàng trực tiếp ngồi lên người mình, nhẹ nhàng vuốt ve khoé môi nàng.
“Lại đây, trẫm cho nàng ăn.”
Thư Quân gần như không thể thở được, âm thanh nức nở như vỡ ra từ trong cổ họng.