Hỏa Lệnh

Chương 68: Gặp lại kẻ thù


Hải Vực.

Sáng sớm, Tống Nguy thấy ấm ấm ở trán, liền mở mắt ra. Diệp Minh đang vuốt ve khuôn mặt hắn, hôn lên trán hắn. Anh nói: “Dậy thôi, chúng ta đi cứu thế giới nào!”

Tống Nguy với lấy bàn tay anh, gặm gặm ngón tay rồi kéo anh dậy:

“Dậy nào, em sẽ không rời mắt khỏi anh một giây khi anh ở ngoài đó!”

Trong đầu hắn lại nghĩ: “Hơi ấm của anh, mùi hương của anh, bờ môi anh... vẫn làm em khó rời xa đến thế...”

Sau khi chuẩn bị, Diệp Minh bước vào Bạch Tuộc, chuẩn bị ra khơi. Những người còn lại đều được phân công công việc cụ thể tại Tiểu Thần. Nhạc Ly phụ trách tiếp nhận tín hiệu và quét cấu trúc của Chủ Thần. Tống Nguy phụ trách giám sát an ninh. Triệu Thanh, Mã Linh chuẩn bị vũ khí để ngày hôm sau tác chiến. Victor cùng Nhạc Ly nghiên cứu căn cứ sau khi quét và phân tích, lên kế hoạch đột nhập. Hải Tâm đương nhiên vẫn phụ trách kiểm soát an ninh vòng ngoài, sở trường là bắn tỉa. Anh cẩn thận chuẩn bị súng ống và nghiên cứu thêm mấy thiết bị nhìn xuyên thấu khá hiện đại có sẵn trên tàu.

Diệp Minh ngồi vào khoang điều khiển tàu ngầm mini, gật đầu với Tống Nguy thay cho lời muốn nói: Yên tâm, anh không sao đâu. Tống Nguy dơ ngón cái lên với anh, ra hiệu đã hiểu. Diệp Minh yên lòng cho Bạch Tuộc ra khơi.

Nghe Radio full chương tại kênh Youtube Đọc truyện đam mỹ HỏaLệnh. Hoặc đọc truyện trả phí (full gần 200 chương + ngoại truyện) bằngcách kết bạn với fb: https://www.facebook.com/bachvanthuquan để được add vàonhóm kín (99k).

Theo tín hiệu định vị, căn cứ Chủ Thần cách nơi Tiểu Thần neo đậu khoảng hơn hai mươi kilomet. Bạch Tuộc hòa mình vào đàn cá bơi lội trên đại dương bao la, thẳng tới mục tiêu mà nó hướng đến. Không lâu sau, ngay phía sau Bạch Tuộc, một con cá mập nhỏ cũng bơi theo sau.

Đại dương mênh mông, tĩnh lặng khoe vẻ đẹp trầm tĩnh của nó khiến người ta rung động tận đáy lòng. Diệp Minh thầm nghĩ, giá như có Tống Nguy ở đây, cùng anh ngắm nhìn thế giới này. Tống Nguy đi sau anh một đoạn, mắt không rời anh một phút, chỉ sợ người kia bỗng nhiên biến mất giữa đại dương thăm thẳm. Trong mắt hắn, thế giới trên mặt biển kia, hay thế giới dưới đại dương này cũng chẳng là gì nếu không có anh...

Giữ tốc độ một trăm kilomet trên giờ, Diệp Minh chẳng mấy chốc đã áp sát Chủ Thần. Cảnh tượng trước mắt khiến anh không khỏi giật mình. Đó là một căn cứ rộng lớn nằm lơ lửng dưới núi băng lớn của vùng Hải Vực. Nó được đỡ bằng các trụ năng lượng mà theo phán đoán của Diệp Minh, các trụ này hoạt động bởi các lò phản ứng hạt nhân khổng lồ từ đáy biển.

Chủ Thần được thiết kế bên ngoài giống như một thành cổ với các bức tường thành kiên cố bao quanh. Có lẽ bên trong là một căn cứ cẩn mật với nhiều phòng ốc hiện đại, nhưng phía ngoài lại được trạm trổ tinh xảo, toát lên một vẻ huyền bí xa xăm.

Nghiêm cấm thương mại hóa tác phẩm dưới mọi hình thức khi chưa được sự đồng ý của tác giả. Liên hệ tác quyền: +84 0917899789 hoặc gmail bachvanthuquan

Diệp Minh cho Bạch Tuộc bơi chầm chậm vòng quanh Chủ Thần ở phạm vi hai kilomet. Theo tính toán của Tiểu Thần, khoảng cách này vừa đủ an toàn để cho các thiết bị vi sóng lắp đặt trên Bạch Tuộc có thể quét toàn bộ cấu trúc bên trong gửi về máy chủ. Diệp Minh khởi động thiết bị quét, lần lượt các thông số hiển thị, truyền về Tiểu Thần, trước màn hình giám sát của Nhạc Ly. Victor ngồi bên cạnh Nhạc Ly, chăm chú nhìn các cấu trúc dần dần hiện lên như những đường kẻ chỉ, rồi lần lượt rõ nét. Sau đó, các đường vẽ khớp nối lại với nhau thành những khối hoàn chỉnh.

Victor chỉ vào một khung hình hơi mờ nhạt không rõ nét, hỏi Nhạc Ly:

“Chỗ kia là gì?”

“Em cũng không rõ, có lẽ là một loại năng lượng nào đó mà chúng ta chưa biết!”

“Căn cứ Chủ Thần này có lẽ rất rộng lớn.” Victor nghi hoặc nói.

“Phải, theo tính toán, bán kính của Chủ Thần lên đến hai kilomet. Anh nghĩ xem, làm thế nào mà họ có thể xây dựng một căn cứ ngầm dưới áp suất của lòng biển rộng đến như vậy? Chắc hẳn các thiết bị hạt nhân hay năng lượng hiện đại nhất bây giờ cũng không chống đỡ nổi. Anh có tin vào truyền thuyết về đá năng lượng không?” Nhạc Ly vừa thao tác lắp ghép các hình khối, vừa hỏi Victor.

“Anh không biết!” Victor nói.

“Cũng đúng, những đặc vụ như các anh cũng đâu có quan tâm đến khoa học!”

“Không hẳn thế! Tống Nguy rất nhạy cảm với khoa học, em ấy có thể nắm bắt rất nhanh các công nghệ mới nhất và còn có thể cải tiến chúng...Ví dụ như vũ khí tác nghiệp của chúng tôi chẳng hạn!”



“Anh nói em mới nhớ, Tống Nguy đâu rồi?” Nhạc Ly hỏi. Victor lắc đầu. Lẽ ra giờ này Tống Nguy vì sốt ruột cho Diệp Minh chắc hẳn đang ở đây để theo dõi từng bước đi của anh rồi chứ? Giờ này hắn đang làm gì?

Nghĩ đến đây, Victor giật mình đánh thót, không khỏi thốt lên một câu:

“Chết rồi!”

Nhạc Ly: “Sao vậy?”

“Nhạc Ly, mau kiểm tra kết nối từ tất cả các thiết bị đến tàu của Diệp Minh đi!”

Nhạc Ly thấy Victor bất an, liền mau chóng kiểm tra toàn bộ các kết nối tới Bạch Tuộc. Quả nhiên, ngoài kết nối từ Tiểu Thần, còn có một kết nối thứ hai từ giữa đại dương. Cậu liền bảo Tiểu Thần:

“Tiểu Thần, xác định cho tôi vị trí của Tống Nguy!”

Tiểu Thần: “Xin lỗi, không thể tiết lộ!”

Nhạc Ly: “Tại sao?”

Tiểu Thần: “Lý do bảo mật!”

Victor: “Chết tiệt, mau tìm vị trí của Tống Nguy, hiển thị lên màn hình đi!”

Nhạc Ly: “Tiểu Thần, anh có tin là tôi còn bẻ khóa giỏi hơn cả Tống Nguy không? Mau hiển thị vị trí chính xác của Tống Nguy cho tôi.”

Sau một tiếng ting, màn hình bốn chiều lập tức hiển thị vị trí của Tống Nguy ngay sau Diệp Minh. Khoảng cách khá gần. Victor điên cuồng đấm xuống bàn: “Tống Nguy, rốt cuộc em ra đó làm gì, cái tên ngốc này!”

Gã thực sự muốn phát điên, ước gì có thể biến thành cá mập để bơi ra đại dương, lôi cổ cái tên cố chấp kia về.

Nhạc Ly nói:

“Chỉ cần thầy an toàn, Tống Nguy cũng sẽ quay trở về thôi. Em sẽ kết nối với Tống Nguy ngay bây giờ, anh đừng lộn xộn nữa!”

Victor ngồi xuống, tiếp tục theo dõi màn hình. Nhưng lúc này, gã không thể tập trung vào cấu trúc của căn cứ để lên kế hoạch đột nhập như nhiệm vụ đã được chỉ định, chỉ chăm chú nhìn theo từng dịch chuyển của chấm đỏ kia dưới đại dương sâu thẳm.

Diệp Minh sau khi đi vài vòng quanh Chủ Thần, nhận được tín hiệu của Nhạc Ly báo đã quét xong, lập tức quay đầu trở lại. Từ lúc rời khỏi Tiểu Thần cho đến lúc này cũng đã gần sáu tiếng đồng hồ. Xong nhiệm vụ, anh thở phào, chỉ muốn mau chóng quay trở về để ôm ai đó trong vòng tay. Đại dương rộng lớn này khiến anh cảm thấy đơn độc hơn bao giờ hết, chỉ mong được nhìn thấy Tống Nguy.

“Thầy, xong rồi, hướng an toàn 3-0-5, giữ tốc độ chín mươi kilomet trên giờ nhé!” Nhạc Ly gửi tín hiệu text. Ngay lúc này, cậu cũng gửi tín hiệu đến với tàu của Tống Nguy: “Xong rồi, quay về đi, đồ cứng đầu!”

Để tránh mọi máy quét của Chủ Thần, Diệp Minh đi chếch lên hướng 3-0-5, rời xa phần đáy đại dương, hướng lên phía mặt biển. Sau gần sáu tiếng đồng hồ ngồi giám sát màn hình, Nhạc Ly thả lỏng một chút, đứng dậy vươn vai. Không ngờ chính vào khoảnh khắc này, tín hiệu trên màn hình theo dõi lập tức dao động nhẹ như có cơn sóng tràn qua. Lúc Nhạc Ly quay lại nhìn màn hình thì đã yên tĩnh trở lại. Hai chấm sáng nhấp nháy đang nối nhau tiến về hướng này. Nhưng cũng chỉ khi cậu vừa cảm thấy an tâm, thì bất thình lình, tín hiệu tàu của Diệp Minh nháy loạn xạ, Tiểu Thần nhận được tín hiệu cảnh báo từ Bạch Tuộc, đèn cảnh báo nháy sáng.

Nhạc Ly không kịp làm gì khác, gần như hét vào thiết bị truyền âm thanh:



“Thầy... cẩn thận...”

Tín hiệu của Diệp Minh vụt tắt.

Hải Vực.

Diệp Minh đang trên đường quay về, bỗng nhiên thấy tín hiệu cảnh báo từ Bạch Tuộc: “Phát hiện vật thể lạ hướng 3-5-6! Kích hoạt chế độ phòng hộ!”

Chế độ phòng hộ tự động chưa kịp kích hoạt, Diệp Minh thấy cả thân mình như bị nhấc bổng lên. Hay nói đúng hơn, Bạch Tuộc như bị ai đó túm lấy, nhấc ra khỏi mặt nước. Diệp Minh với tay tới nút kích hoạt chế độ gấp không gian, định tiêu tốn những nhiên liệu hạt nhân cuối cùng vào việc thoát hiểm, nhưng bỗng Bạch Tuộc bị lộn một vòng, tay anh trượt khỏi nút bấm, cả người trôi đi trong khoang tàu, đập vào vách kim loại.

Diệp Minh chưa kịp định thần thì thấy nắp thoát hiểm của Bạch Tuộc bật mở, một luồng năng lượng nặng nề ập tới, lôi anh ra khỏi nắp thoát hiểm. Diệp Minh bị một chiếc bong bóng năng lượng hút lấy, lăn tròn mấy vòng. Lúc anh định thần lại thì đã thấy mình rời khỏi khoang điều khiển của Bạch Tuộc, rơi vào một khoang tàu lạ. Qua dòng chảy năng lượng trong suốt, anh nhìn thấy một bóng hình mờ ảo đang tiến đến gần mình. Diệp Minh liền vận hỏa lực tới lòng bàn tay, định phá bong bóng năng lượng thoát ra ngoài, nhưng hoàn toàn vô hiệu.

Trong một khoảng khắc ngắn ngủi, chiếc bong bóng liền biến dạng thành một khối chữ nhật dựng đứng, vừa đủ để giam một người. Diệp Minh đứng trong chiếc lồng màu xanh trong suốt, từ từ cảm nhận được mọi thứ xung quanh rõ nét hơn.

Trước mắt anh là người mà cả đời này, anh không muốn gặp lại: Tyler!

Trên tay y là một ly rượu đỏ như máu. Y nâng lên miệng ngửa cổ uống cạn, khoan khoái để dòng dung nham ấm nóng trôi qua cổ họng. Sau đó, y đứng đối diện với Diệp Minh, chỉ cách có một bức tường năng lượng màu xanh nhạt sóng sánh như nước.

“Diệp đại nhân, lại gặp ngươi rồi!”

Đã hơn năm mươi năm kể từ lần cuối cùng anh cố đưa y về địa ngục, y lại xuất hiện ở đây, không sứt mẻ, không già đi, ngay cả ánh mắt màu xanh kỳ lạ ấy vẫn như đôi mắt rắn xoáy chặt vào tim anh.

“Mấy ngày trước chưa kịp diện kiến Diệp đại nhân thì ngươi đã rời đi rồi.”

“Tyler, ngươi... sao vẫn chưa từ bỏ?”

Tyler mỉm cười, dơ bàn tay khe khẽ vuốt ve khuôn mặt anh qua lớp vách năng lượng, khiến Diệp Minh ghê tởm né sang một bên như thể y có thể chạm vào anh thật.

“Diệp đại nhân, ngươi muốn nói ta từ bỏ cái gì? Từ bỏ ngươi, hay từ bỏ đế chế Harpy?”

Diệp Minh không nói gì. Tyler quay lại rót thêm ly rượu nữa, rảo bước như vờn quanh chiếc lồng nhốt một sinh vật mà y sở hữu.

“Harpy có thể từ bỏ, còn ngươi thì không!”

“Ta không biết là ngài Tổng Tư lệnh có hứng thú với ta đến vậy!”

“Ngươi là sinh vật huyền bí nhất trên thế giới này mà ta có hứng thú chinh phục.”

“Tiếc quá, làm ngươi thất vọng rồi!”

“Ngươi chắc chứ!”

Diệp Minh định ngoảnh mặt đi chỗ khác để khỏi buồn nôn với bộ dạng kiểu cách của y, nhưng ngay lúc này, một quả bóng năng lượng nữa từ đâu lăn tới. Khi lăn vào trong, bóng lập tức tan ra. Phía trong, hiện ra một người. Diệp Minh thắt tim: “Tống Nguy!”