Hoa Mận, Thật Sẽ Nở Trên Cung Trăng Sao?

Chương 1: Lời kể của Giang Bối Duyên: Hợp đồng hôn nhân.


Một cuộc hôn nhân hợp đồng được đề lên, đưa ra phán quyết cả đời dành cho nữ nhân mơ tưởng tình yêu đi vào khuôn khổ. Không chứa ngọt ngào đã tưởng tượng, mà chỉ có sự kìm kẹp đáng sợ, đem bản thân bức đến nghẹt thở, cô vô cùng thống hận thứ hôn ước mà hai gia tộc đã đề ra....

Cô, Giang Bối Duyên.

Hắn, Tống Lạc Xuyên.

Giang Bối Duyên là thiên kim tiểu thư của một gia tộc đã sớm lụi bại, cô học không giỏi, tài không cao, dung mạo được cho thanh tú duyên dáng, cũng xem như xứng với tiểu thái tử gia của nhà Tống.

Dưới cái danh hôn thê của Tống Lạc Xuyên, Giang Bối Duyên vì thế mà kiêu ngạo, hai nhà Tống - Giang có mối hợp tác đã lâu, ông cụ Tống với ông cố cô còn là chiến hữu, Giang Bối Xuyên nghĩ mình phải tích được bao đời phước nên mới được hứa duyên và lớn lên, sau đó gả cho Tống Lạc Xuyên.

Giang Bối Duyên nghe rất nhiều những lời khen có cánh, và đọc khá nhiều những bộ tiểu thuyết ngọt ngược có đủ.

Khi đó, bất giác khi, Giang Bối Duyên nghĩ tới thân phận chênh lệch giai cấp giữa cô và thái tử gia Tống Lạc Xuyên, cô càng mong chờ hôn phu của mình sẽ yêu thương và cưng chiều cô, dù tầng quan hệ này chênh lệch thật sự.... quá lớn.

Giang Bối Duyên vỗ lên tinh thần, cô biết hôn ước sẽ không dễ dàng bị hủy bỏ, đời này của bản thân cô chính là vai chính, vậy nên cô gắng vào học tập và đỗ vào trường trọng điểm, chăm chút cho chính mình từng tí, không đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, nhưng cỡ nào khiến người yêu thích.

Không khiến Tống Lạc Xuyên ghét bỏ, như vậy là tốt rồi.

Giang Bối Duyên cứ vậy cố gắng, cái ngày cô được gặp hôn phu của mình, người thật ngay trước mặt, thật soái, cô khẽ vọng ánh mắt mê ly mơ màng nhìn Tống Lạc Xuyên. Ở poster và bảng doanh nhân, dáng vẻ đoan trang sạch sẽ ấy, ngăn nắp tây trang, cử chỉ chậm rãi sang quý.

Nhìn đến Giang Bối Duyên khi, Tống Lạc Xuyên không làm cô cảm thấy khó chịu hay bị khinh thường, mà nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi “ Tôi là Tống Lạc Xuyên, hôn phu của cô ”

Cô nghe được chính mình ấp úng đáp “ .... tôi, tôi là Giang Bối Duyên, hôn.... hôn thê.... ”



Tống Lạc Xuyên gật đầu, không cười cũng chẳng nhíu mi, đỡ giúp cô câu ngượng ngùng, âm thanh nhẹ nhàng nam tính mang theo loại thành thục trầm ổn “ Tôi biết ”

Sau đó, nam bí thư mang lên một ly nước cam cho Giang Bối Duyên, không chỉ thể, trên tay Tống Lạc Xuyên lúc này nhiều thêm một bao bì văn kiện, bọc ngoài giấy tờ là bì nâu đất, nhìn thấy được sự nghi hoặc của cô.

Tống Lạc Xuyên rút hợp đồng ở bên trong nhìn một lượt những điều khoảng xem nơi nào sai sót hay không, rồi mới đặt văn kiện lên giấy bao, tránh bị dính phải bụi bẩn và bọt nước.

“ Đây là gì? ”

“ Tôi muốn cô ký vào nó ” Tống Lạc Xuyên nói, rồi dựa lưng vào sau ghế sopha, văn phòng công ty quả thật không phải nơi lý tưởng gì mấy để che đi tai mắt. Ngược lại còn gây chú ý đến những người khác, đem Giang Bối Duyên hẹn đến nơi này, hắn xem quần áo trang điểm tỉ mỉ kia, cùng sự thẹn thùng co quắp, một chút thương cảm, nhưng là, việc nào cho ra việc đó. Tống Lạc Xuyên không tiếng động thúc giục Giang Bối Duyên xem văn kiện, bắt đầu giải thích “ Đây là hợp đồng hôn nhân giữa hai chúng ta ”

“ Sao? ”

Tống Lạc Xuyên “ Không sao trăng gì ở đây cả ”

“ Tôi muốn cô hiểu rõ một điều ”

Vẻ mặt Giang Bối Duyên hoang mang cực độ, so với thương trường thấu hiểu tình hình và đưa ra phán đoán, cô có chút theo không kịp Tống Lạc Xuyên. Lời kế tiếp, hoàn toàn phá nát một phần mộng tưởng cử Giang Bối Duyên.

“ Hai ta hôn nhân dựa theo ước định giữa hai nhà, trong thời điểm này, Giang gia đang đối mặt với khủng hoảng, với thân phận hôn phu và là chồng tương lại của cô, tôi không thể làm lơ. Nhưng cô cần rõ ràng rằng, Giang Bối Duyên, cuộc hôn nhân này không tồn tại mối quan hệ yêu đương nam nữ, tôi rất bận, vậy nên cô tự xử, ngoại trừ tham dự tiệc và từ thiện đấu giá, khác việc cứ báo với bí thư đi xử lý ”

Nói, Tống Lạc Xuyên đặt danh thiếp của nam bí thư vừa rồi lên trên bàn “ Đây là số của bí thư Văn, tìm tôi cứ thông qua anh ta ”

Giang Bối Duyên ngỡ ngàng nhìn người đàn ông trước mặt, bối rối nửa ngày, như thế nào lại nhận được một hợp đồng cùng một tấm danh thiếp của bí thư. Cô ấp úng thoáng xem vẻ mặt Tống Lạc Xuyên, từ sự lãnh đạm giữa mày, bình thản, nhếch nhẹ động tĩnh như muốn nói thẳng với Giang Bối Duyên rằng.

Cô tốt nhất có việc đáng quan trọng hẳn tìm đến tôi, không việc chớ phiền.



Nụ cười thẹn thùng của Giang Bối Duyên chùng xuống, cô mím môi không tỏ vẻ bất mãn, chỉ có mu bàn tay phát run kia đã phản bội cô, Giang Bối Duyên thật lâu lúc sau mới uất nghẹn thốt ra vài từ “ Được, tôi ký ”

Chẳng cần nhìn vào bên trong viết những gì, Giang Bối Duyên dứt khoát ký xong, nhận lại thỏa thuận hợp đồng, Tống Lạc Xuyên gật khẽ đầu, nhìn cũng không xem cô, hắn vuốt nhẹ mặt giấy “ Bản sao chia cô giữ, cảm ơn, bây giờ cô có thể đi ”

Hắn phất nhẹ tay như đuổi đi công nhân đã sai khiến xong bổn phận, dùng xong liền vứt dạng này, Giang Bối Duyên nước mắt sớm đã đảo quanh tròng, ngập nước khiến tầm nhìn cô mơ hồ, răng nghiền áp môi, Giang Bối Duyên nào còn lời nào để mắng chửi Tống Lạc Xuyên, cô cầm lấy túi sách, tức giận đồng sầm cửa văn phòng, rời đi trong tức tối.

Một phân hợp đồng, không làm phiền, không yêu cầu, không động chạm, không....

Rất nhiều, đọc trong tay bản sao hợp đồng hôn nhân, nước mắt của Giang Bối Duyên trượt dài, cô nức nở ôm mặt, trộm khóc trong căn phòng của chính mình.

Cô tuyệt vọng ôm lấy điện thoại của chính mình, xem những bộ ngọt văn để an ủi trái tim bị tổn thương, làm sao lại có một người như vậy chứ, Giang Bối Duyên mất ăn mất ngủ một tuần liền. Sau lại, bạn thân cô thấy không đành lòng, nghe được câu chuyện hợp đồng giữa cả hai, Chu Trân cười một trận.

“ Thật sự có người đưa ra hợp đồng kiểu đó? Thôi đi, chắc chắn chỉ là tổng tài mà thôi, để xem được bao lâu, anh ta vẫn công nhận cậu là hôn thê, là vợ, cậu biết những ông bà ngày xưa không, ba mẹ đặt đâu con ngồi đó, về sau vẫn chung sống cho đến chết cùng huyệt. Bối Duyên à, tin tưởng bản thân và chân thành, đừng buồn gì cả ”

Giang Bối Duyên nghe ra cũng có phần đúng, phần nào bị thuyết phục, cô ngước nhìn Chu Trân, đuôi mắt đỏ bừng vì việc khóc, đáng thương lại mong manh làm sao, cô khe khẽ hỏi “ Có.... thật không? ”

Chu Trân tự tin “ Tất nhiên! ”

“ Dựa vào bao năm kinh nghiệm coi cẩu huyết truy thê, tin ở tớ! ”

“ Ừ.... ừm! ”

Chu Trân “ Thời gian, sẽ chứng minh hết thảy! ”