Diệp phu nhân sinh hạ Tống Minh Hoa vào giờ Dần, ngày 12 tháng 8, đúng là ngày mà Lăng Như đại sư đã tính ra. Nam nữ dưới bảy tuổi không cần chia phòng hay giữ quy củ lẫn nhau, Tống Minh Hoa sau khi được sinh ra hai tháng tuổi thì bị ôm đến phòng mà Tống Thế Dương đang ở.
Tống Thế Dương khi đó bệnh đã nhẹ hơn phần nào. Hắn có mặt mày trắng nõn, ngũ quan thanh tú tuấn tiếu, còn đặc biệt thích cười rộ lên, cực kỳ dễ làm cho người ta thích. Tống Minh Hoa khi đó tuy còn bé tí xíu, nhưng nàng rõ ràng có tâm trí so với bề ngoài già dặn hơn nhiều, cũng rất nhanh đã thích tiểu mỹ nam hay cười Tống Thế Dương này. Tống Minh Hoa cùng Tống Thế Dương cùng ăn cùng ngủ cùng chơi với nhau đến năm bảy tuổi, thì phải chia phòng ra ở riêng để hợp với quy củ, nhưng vẫn thường xuyên hẹn nhau cùng chơi đùa. Tống Minh Hoa kiếp này vì rất sợ mình sẽ to béo như kiếp trước mà vẫn muốn ăn nhiều, nên rất tích cực vận động leo trèo từ nhỏ. Tống Thế Dương cũng bị ép hoạt động mạnh theo Tống Minh Hoa. Lý do cho việc này là vì Tống Minh Hoa thấy Tống Thế Dương ốm yếu quá sức, lại còn suýt chết một lần lúc mới sinh ra, nếu còn ru rú xó phòng không chịu vận động, vậy chẳng phải sẽ càng dễ chết non hơn sao? Tống Thế Dương tuy rằng rất không tình nguyện cùng Tống Minh Hoa leo cây, leo tường, leo lên nóc nhà, chui lỗ chó trốn ra khỏi nhà, nhưng hắn từ nhỏ đã ôn ôn nhu nhu, cũng rất thích muội muội, bởi thế không từng kháng cự lần nào. Chính vì thế mà hai người bọn họ ngày qua ngày cùng nhau chơi đùa, cũng cứ như vậy trở thành bạn bè thân thiết.
Tống Thế Dương có dung mạo là sự pha trộn hoàn hảo giữa nét thuần khiết nhu nhược của Xuân di nương và nét anh khí, sáng láng của Tống Phong lão cha. Hắn đương nhiên là một mỹ nam, cụ thể hơn là một mỹ nam với nét đẹp tươi sáng ngọt ngào, rất đặc biệt. Tống Thế Dương năm nay mới mười ba tuổi đã cao hơn Tống Minh Hoa hai cái đầu, kết hợp với chiều cao của Tống Minh Hoa là khoảng một mét năm, Tống Thế Dương có lẽ đã cao khoảng một mét bảy lăm. Vì truyền thống và quy củ của Dương quốc, Tống Thế Dương cũng phải tập khá nhiều võ nghệ và cưỡi ngựa bắn cung từ năm lên bảy, lại thêm vào từ bé bị lôi đi leo trèo chạy nhảy, cơ thể cũng khá là cường tráng chứ không hề gầy gò mảnh khảnh. Tổng thể lại, hắn thực sự là một mỹ nam tử đi đến đâu là tỏa ra sự thu hút đến đó.
Tống Thế Dương đã thôi cho cá ăn. Hắn mỉm cười nhìn Tống Minh Hoa, ôn hòa mềm mại xoa xoa đầu nàng, rồi nói.
"Quan tiên sinh cùng vài vị tiên sinh hôm qua uống rượu trúng gió, sáng sớm hôm nay liền cho chúng ta nghỉ hai ngày. Ta không muốn cùng bạn bè trong lớp đi chơi, liền về thăm ngươi."
Tống Thế Dương năm nay mười ba tuổi, đã đi học ở Nguyệt Bạc thư viện được hai năm. Nguyệt Bạc thư viện cũng giống như Hồng Đức thư viện, đều là thư viện do Dương triều hoàng thất lập ra, độ cao quý chỉ dưới Quốc Tử Giám, đề cao kiến thức và nhân phẩm khi nhận học sinh, chỉ nhận học sinh con nhà quan thất phẩm trở lên, thu phí cũng không thấp, nhưng ai cũng tranh phá đầu để có 1 suất, coi đó làm vinh dự. Tống gia, trừ Tống Thế Thành ra, ai cũng thi đậu vào hai thư viện danh giá này. Nguyệt Bạc thư viện và Hồng Đức thư viện cũng như nhiều thư viện khác, tổ chức học nội trú cho học sinh, học sinh chỉ được về nhà nghỉ ngơi vào hai ngày cuối tháng cùng một số ngày lễ tiết quan trọng. Tất nhiên, có thể xin nghỉ, nhưng cũng không được nghỉ quá hai tháng một năm. Lần này Tống Thế Dương được cho nghỉ, cũng là chuyện lạ. Nhưng Tống Minh Hoa cũng không quá để ý vào chuyện đó, nàng vẫn luôn ấp ủ từ đầu tháng một kế hoạch táo bạo, sở dĩ chưa làm ngay là còn đang đợi Tống Thế Dương. Nay Tống Thế Dương lại từ thư viện về sớm hơn bốn ngày, quả là chuyện tuyệt diệu tốt đẹp.
Nhưng hiện tại phải đi ăn đã, Tống Minh Hoa cảm thấy mình đang rất đói.
Tống Minh Hoa nghĩ xong xuôi, rất là thân thiết ôm lấy ống tay áo của Tống Thế Dương, sau đó ngọt ngào mỉm cười và nói một cách nịnh nọt.
"Ca, ngươi về cũng thật đúng lúc quá. Chúng ta hiện tại vào ăn cơm trưa, sau đó, ta có một chuyện cực kỳ trọng đại muốn bàn với ngươi."
Đám nha hoàn Xuân Nhi Đông Nhi đều đã vào bên trong cả. Trần ma ma cũng đã nghe thấy tiếng của Tống Minh Hoa, tất bật từ bên trong chạy ra. Nàng đầu tiên là ra hiệu cho Tiểu Đông vào bên trong, sau đó hành lễ với Tống Minh Hoa và Tống Thế Dương, rồi lại nở một nụ cười từ ái nói với Tống Minh Hoa và Tống Thế Dương.
"Tiểu thư và Bát công tử mau vào bên trong cho mát mẻ, tuy là ở đây có bóng cây, lại có Tiểu Xuân che ô, nhưng vẫn là nóng bức. Hôm nay phòng bếp đã làm toàn những món mà tiểu thư và công tử thích, nô tì mới dọn lên, rất nóng hổi hấp dẫn."
"Được, vậy chúng ta vào ăn cơm thôi!"
Tống Thế Dương từ đầu đến cuối vẫn luôn mỉm cười, bị động mà làm theo tiết tấu hành động của Tống Minh Hoa. Trần ma ma nhìn thoáng qua Tống Minh Hoa và Tống Thế Dương, đáy mắt hiện lên một mạt không tán đồng nhè nhẹ, lúc sau lại hiện lên biểu tình bất đắc dĩ cùng cưng chiều. Trần ma ma cùng Tiểu Xuân cầm ô che đi theo sau hai người.
Tống Minh Hoa cùng Tống Thế Dương lôi lôi kéo kéo vào bên trong đại viện Uy Nhuy Viện. Vào bên trong rồi, hai người đi thẳng vào phòng ăn của Uy Nhuy Viện, sau đó mỗi người được phục vụ rửa mặt rửa tay một cách rất tận tâm tỉ mỉ. Vì Tống Minh Hoa không thích trong lúc ăn uống có người khác ở trong phục vụ, nên khi rửa mặt rửa tay xong, Trần ma ma cùng đám nha hoàn đồng loạt cáo lui.