Họa Quốc - Thức Yến

Chương 53: ۵ Hồi 13: Triều Hải Mộ Ngô (2) ۵


Trans: Nhật Nguyệt Phong Hoa

***

Được hàng vạn người yêu thương khác với được hàng chục người yêu thương.

Sự khác biệt này nằm trong từng lời nói hành động của hắn, làm nổi bật sự kiêu ngạo mà khiến người ta muốn rèn giũa đi bớt sự cao ngạo đó.

Chương Hoa mỉm cười: "Bích không còn người sao mà lại phái ngươi đi sứ?"

Đứa trẻ tên Tiết Thái đó ngẩng đầu, ánh mắt sáng như sao, long lanh như pha lê, đáp: "Yến là quốc trong ngọc, ta là người trong bích (*), có gì không thoả?"

(*) Bích cũng là một loại ngọc.

Chương Hoa bỗng nhận ra mình sao rồi.

Lúc Tiết Thái cúi đầu, chàng muốn rèn giũa bớt sự cao ngạo của hắn nhưng khi hắn ngẩng đầu nhìn lên khiến cho người ta có cảm giác muốn nuông chiều để hắn càng kiêu ngạo hơn.

"Thật là con cưng của trời..." Chàng cảm khái vô vàn, dường như nhìn thấy chính bản thân mình ngày xưa, trước năm sáu tuổi, một thái tử Yên quốc được ngàn vạn người yêu thương.

"Cát Tường, đi lấy ngọc của ta ra đây."

Cát Tường ngạc nhiên trông thấy nhưng không dám nhiều lời, hắn cúi đầu đi lấy, không lâu sau thì mang một hộp gỗ mun ra.

Chiếc hộp vuông vắn cổ xưa, thoạt trông không có gì đặc biệt, nhưng đến khi mở ra, viên ngọc bên trong khiến các sứ thần Bích quốc tròn xoe mắt.

"Ngọc này lấy từ đỉnh núi tuyết Thanh Loan, ngâm trong băng tuyền gần ngàn năm, do chính tay Công Thâu tiên sinh điêu khắc. Trẫm đặt tên cho nó là..." Chương Hoa nhìn đứa bé tựa như băng tuyết trước điện, thoáng mỉm cười, "Băng Ly. Nay trẫm tặng nó cho ngươi. Ngọc bích thiên hạ vô song mới xứng với một người... thiên hạ vô song như thế này."

Từ đó, biệt hiệu Băng Ly công tử vang danh tứ quốc.

"Nghe nói cứ thế Tiết tiểu công tử đó được giữ lại trong cung, bệ hạ rất thích hắn, còn dẫn hắn vào phòng bướm yêu quý nhất của ngài, nói với hắn: ngươi thích con nào? Chọn một con đi."

"Bệ hạ nỡ tặng bướm cho hắn luôn à?"

"Ngọc Băng Ly còn tặng được huống chi là một con bướm."

"Vậy là ngươi sai rồi, mặc dù ngọc quý nhưng dù sao cũng là vật chết, tồn tại vạn năm, còn bướm chỉ sinh sôi trong một mùa. Đối với bệ hạ của chúng ta thì hiển nhiên là bướm quý hơn rồi."

 

"Các ngươi đừng có ngắt lời coi, thế cuối cùng Băng Ly công tử chọn con bướm nào?"

Hoàng hôn, trong quán rượu Lục gia người qua kẻ lại rộn ràng. Các ngư phu ra biển đánh cá thắng lợi trở về. Sau khi bán cá cho thương nhân thu mua xong, họ thường thích tới đây nghỉ chân buôn chuyện.

Lục gia bán rượu ở ven biển Tân Châu có hơn trăm năm, nhà ba đời đều kinh doanh quán rượu nhỏ này, một chén rượu bán bảy văn tiền, một trăm năm qua không hề tăng giá, không giàu có cũng không nghèo đói, đủ để nuôi cả nhà nhờ vào tuyệt kỹ nấu rượu.

Bởi thế, chuyện đầu tiên khi đến Tân Châu của Tạ Trường Yến là nếm thử loại rượu Bảy Văn nức tiếng, chỉ là không ngờ sẽ nghe được chuyện mới nhất ở Ngọc Kinh này.

Nàng ngồi trong góc, mặc áo xanh giả làm nam nhi, nghe mọi người mồm năm miệng mười mà không khỏi sinh lòng hiếu kỳ. Nàng có lẽ là người duy nhất ở đây từng vào phòng bướm của Chương Hoa, nàng biết rõ hơn ai hết rằng Chương Hoa quý những con bướm đó của chàng đến mức nào. Trước đây nàng nhờ vào thân phận hoàng hậu hưởng thụ mọi ân sủng, thế mà cũng không được tặng ngọc tặng bướm gì cả. Thằng bé tên Tiết Thái kia thật có bản lĩnh đấy.

Nhưng mà...

Tạ Trường Yến nhấm một ngụm rượu, che đi ý cười trong mắt. Dẫu sao cũng là bệ hạ yêu thích trẻ con mà.

Lời của thương nhân tới từ phía Bắc thành công thu hút sự chú ý của mọi người, hắn cười đắc ý: "Băng Ly công tử nhìn một vòng, cuối cùng... chẳng chọn con nào hết."



Mọi người ồ lên, "Quả nhiên là vậy."

"Không những không thèm mà còn nói 'Ta không thích vật sống', bệ hạ hỏi: 'Tại sao?', hắn đáp: 'Ta chăm sóc nó, ta mệt; ta không chăm sóc nó, nó chết.' Bệ hạ hỏi: 'Ngươi có thể để người hầu chăm sóc nó mà'. Băng Ly công tử hỏi ngược lại: 'Nhờ tay người khác chăm sóc thì không tính là thật sự thuộc về ta nữa. Bệ hạ xây phòng bướm, tự tay chăm dưỡng chúng chẳng phải cũng vì nghĩ như vậy sao?'. Bệ hạ vô cùng ngỡ ngàng, cảm thán nói: 'Nhóc con ngươi quả là tri kỷ của trẫm!"

"Woa!" Cả quán rượu cảm thán vạn phần.

Tạ Trường Yến suýt sặc rượu, bèn vội cúi đầu che miệng, dằn tiếng ho khan lại trong lòng ngực. Thương nhân này giỏi kể chuyện, lời nói ngữ khí miêu tả đều rất đúng chỗ. Nhưng bởi Tạ Trường Yến quá quen thuộc Chương Hoa nên nàng không thể nào tưởng tượng ra cảnh chàng nói chuyện đong đầy cảm xúc như vậy. Nếu chuyện này là thật thì chắc rằng người đó sẽ nhướn nhướn mày, hỏi: "Tại sao?" Sau đó nhàn nhạt nói: "Có thể lệnh hạ nhân chăm sóc thay."

Và khi Tiết Thái nói ra tâm sự của hắn xong, chàng sẽ im lặng giây lát rồi cười nói: "Cũng được, vậy thì đi ra thôi."

Tạ Trường Yến thầm vẽ ra cảnh tượng đó trong lòng, rõ nét đến từng hoa văn nếp gấp trên áo chàng, cuối cùng mỉm cười xua đi nỗi nhớ trong tim.

Nàng lật úp chén rượu đã uống cạn lại trên bàn, đứng dậy bỏ đi. Cơn gió ùa tới mang theo hơi thở âm ẩm mằn mặn của vùng biển.

Đi trên đường cái thông thoáng rộng rãi, nhìn những nhà cửa quán xá san sát nhau, cảm nhận được cuộc sống tự do tự tại, nơi sâu thẩm trong nội tâm bỗng nổi lên niềm tự hào và bi thương khó miêu tả thành lời.

Đây là... nơi phụ thân xả thân bảo vệ.

Mười lăm năm trước, cha chiến đấu anh dũng tại nơi này, không thể về nhà đón nàng chào đời.

Mười lăm năm sau, nàng và mẹ đến đây tế bái ông ấy.

Ngư dân được ông ấy cứu năm đó đã lập một ngôi mộ cho ông ở ven biển.

Tạ Trường Yến quyết định làm lễ cập kê ngay cạnh mộ cha.

Hiện tại cách ngày ba tháng ba vẫn còn ba ngày.

Lúc này, nàng nghe có người gọi mình: "Thập Cửu Lang Quân! Thập Cửu Lang Quân!"

Thập Cửu Lang là hoá danh khi viết du kí của nàng, sau này có vài người biết chuyện nên dùng xưng hô Thập Cửu Lang Quân gọi nàng khi giả thành nam nhi.

Tạ Trường Yến ngoái đầu, phát hiện một quản sự trong tiệm sách đang nhiệt tình vẫy tay với nàng, vẻ mặt vui mừng: "Cuối cùng Thập Cửu Lang Quân cũng đến rồi!"

"Ngươi là... đầy tớ của Hồ huynh..."

"Phải phải phải, tiểu nhân vốn là đầy tớ bên cạnh công tử, tên A Thành, nhờ phúc của người nên nay được thành quản sự của Đới Thư Phường ở phía Nam này."

Tạ Trường Yến nhủ nhầm chả trách cảm thấy người này mặt quen như thế, hoá ra là đầy tớ theo cạnh Hồ Trí Nhân trong lần đầu gặp mặt ở cảng Vị Lăng năm đó. Nàng bèn tiến lên hỏi: "Dạo này Hồ huynh có khoẻ không?"

"Công tử đang ở đây chờ người đó, người chờ một chút, ta đã cho người đi thông báo rồi."

"Chờ ta?"

A Thành cười nói: "Vâng. Nghe nói Thập Cửu Lang Quân sắp cập kê nên công tử chuẩn bị một phần quà mọn."

Tạ Trường Yến cũng cười: "Hồ huynh có lòng rồi." Hai năm qua, người nàng tiếp xúc nhiều nhất ngoài Công Thâu Oa ra thì chỉ có Hồ Trí Nhân.

Ban đầu nàng ngồi xe ngựa cỡ lớn đi men theo kênh đào giúp hắn khuếch trương danh tiếng, tạo được ảnh hưởng không nhỏ. Sau này nghe nói nàng muốn viết du kí, Hồ Trí Nhân ủng hộ hết mình, còn bao cả phí in ấn. Tuy "Triều Hải Mộ Ngô Lục" viết rất hấp dẫn thú vị nhưng bán được nhiều như thế có thể nói đều nhờ cả vào công lao của Hồ Trí Nhân. Sau đó, mỗi khi Tạ Trường Yến nảy ra ý tưởng mới mà vướng phải vấn đề nan giải, Hồ Trí Nhân luôn ra tay giúp đỡ ngay. Hắn có tiền có người có năng lực, đáng quý nhất là thái độ khiêm tốn nhã nhặn, không hề tỏ ra thái độ ban ơn, ngược lại còn cảm kích như thể "Muội tìm đến ta là coi trọng ta rồi".

Thời gian lâu dần, đến cả Trịnh thị cũng để ý đến, nhắc nhở nàng: "Không có thương nhân nào không tinh khôn. Y giúp con như vậy, nếu không phải đang mưu đồ tiền tài thì là tình nghĩa. Con phải nghĩ xem mình có trả được món nợ tình cảm này hay không."

Nghe vậy Tạ Trường Yến cười hì hì: "Cùng lắm thì lấy thân báo đáp thôi. Không phải mẹ đang rầu con không gả đi được sao?"



Trịnh thị đẩy nàng một phát: "Gả làm vợ thương nhân, Tạ gia không đâm chết cột sống(*) mẹ mới lạ!"

(*) Ý là chỉ trích, mỉa mai sau lưng.

"Chúng ta không ngoan ngoãn ở nhà mà đi chơi khắp nơi, cột sống kia của mẹ chắc bị chọt xiên vẹo lâu rồi."

"Phải đó, xiên vẹo mất rồi, còn không mau đấm bóp cho mẹ?" Hai mẹ con cười đùa.

Hai năm qua tuy chịu nhiều vất vả, đi đường gian khổ nhưng Trịnh thị vui vẻ hơn hồi còn ở Tạ gia rất nhiều, nét mặt cũng trẻ ra trông thấy.

Thế nên Tạ Trường Yến rất mừng với quyết định khi ấy của mình.

Thỉnh thoảng nàng lại nhớ tới Thu Khương, nhớ tới cô gái giúp nàng hạ quyết tâm sống cuộc đời mới. Cũng không biết bây giờ nàng ấy thế nào rồi. Từ lần tạm biệt ở cảng Vị Lăng, Thu Khương không còn xuất hiện nữa.

Tạ Trường Yến vừa ngồi chờ Hồ Trí Nhân vừa hoài niệm chuyện xưa, ly trà chưa uống hết thì Hồ Trí Nhân tới.

Hắn mặc một bộ đồ mới, để râu, tinh thần phấn khởi, nhìn thấy Tạ Trường Yến thì ánh mắt sáng lên mấy phần.

"Thập Cửu Lang Quân đợi lâu rồi." Hồ Trí Nhân chắp tay chào.

Tạ Trường Yến phì cười, chào lại: "Hồ huynh, lâu ngày không gặp, bộ râu của huynh nuôi đẹp đấy."

Hồ Trí Nhân sờ chòm râu được cắt tỉa gọn gàng trên mặt, cười nói: "Kinh doanh bên ngoài, để chút râu trông sẽ đáng tin cậy hơn. Chê cười rồi."

A Thành đổi một ấm trà mới rồi biết ý lui ra, chừa lại gian phòng cho nàng và Hồ Trí Nhân.

Hồ Trí Nhân mân mê ly trà, người luôn ung dung như hắn bỗng căng thẳng hiếm thấy.

Tạ Trường Yến im lặng chờ. Nàng hơi biết tâm ý của Hồ Trí Nhân, vốn dĩ mình nên khó xử, căng thẳng, phiền não mới phải, nhưng nàng phát hiện mình chẳng hề có những cảm xúc này.

Tình cảm thiếu nữ của nàng dường như đã kết thúc ở Ngọc Kinh. Nay, trời đất rộng lớn, không có chuyện gì không thể ứng phó, không có người nào không thể ứng đối.

Bởi vậy, nhìn dáng vẻ lưỡng lự cẩn thận của Hồ Trí Nhân bây giờ, nàng cảm thấy hơi thú vị. Ấn tượng của hắn trong lòng nàng là một người mạnh vì gạo bạo vì tiền, làm việc rất ung dung, không ngờ đối mặt với chuyện tình cảm lại như thiếu niên mới lớn thế này.

Lòng Tạ Trường Yến bỗng rúng động: thiếu niên ư.

Hồ Trí Nhân bằng tuổi Chương Hoa, năm nay hai mươi mốt.

Mặc dù hắn để râu nhưng vẫn là thiếu niên.

Còn Chương Hoa, lúc nàng gặp chàng, chàng đã hoàn toàn trở thành một người đàn ông trưởng thành chín chắn, tâm tư thâm trầm, không còn là chàng thiếu niên nữa.

Mình vẫn thích thiếu niên hơn, Tạ Trường Yến nghĩ. Qua lại với người quá thâm trầm phức tạp rất mệt mỏi. Nàng đã chịu đủ rồi.

Hồ Trí Nhân im lặng rất lâu, sau đó lấy một chiếc hộp gấm đẹp đẽ từ trong tay áo ra đưa đến cho nàng, nói: "Một chút quà mọn, chúc mừng cập kê."

Tạ Trường Yến mở hộp ra, bên trong là một cây trâm.

NNPH lảm nhảm:

Đọc Đồ Bích chỉ biết Tiết Thái đi sứ, Yên vương tặng ngọc Băng Ly, mà không biết trong lúc đó hoàng hậu Yên quốc đang đi chơi ở ngoài, tình địch còn định mom mem cướp vợ anh kìa Yên vương.:)))

Đây là sự thần kỳ của truyện hệ liệt.

À, còn trong lúc Trường Yến đi ngao du khắp nơi với mẹ thì Thu Khương với Phong Tiểu Nhã... (cái này chờ sang Quy Trình mới biết được hihi)