Kể từ đó Tạ Phồn Y không xuất hiện nữa.
Nàng ấy là người thông minh, nhiều lời không cần phải nói sâu xa cũng biết không thể nào. Huống hồ, nếu như Tạ Trường Yến đoán không nhầm thì kế hoạch của nàng ấy rất lớn, phạm vi liên quan rất rộng, chẳng có thời gian lãng phí ở nhân vật tép riu như mình.
Nghĩ đến vận mệnh biến hoá long trời lở đất của cả hai, thật khiến người ta phải cảm khái một câu, đời người như một giấc mộng.
"Gì cơ? Tại vì ta quá ngu nên mới rơi vào bẫy?" Tạ Trường Yến nhìn con ếch bên cạnh ba chữ "chính" khắc trên vách, khịt mũi nói, "Đó là tỷ tỷ của ta đó, tỷ tỷ ruột. Tỷ ấy muốn tính kế ta thì ta làm gì được?"
Bởi vì quá nhàm chán nên bên cạnh chữ "chính" nàng vẽ thêm một con chim yến, một con ếch, một đoá hoa khương, một con hạc. Lúc rảnh rỗi thì tán gẫu với chúng để giết thời gian trong những ngày chờ đợi đến ngột ngạt trên thuyền.
Bấy giờ con ếch đang "mắng" nàng, nàng phản bác.
Chim yến bên cạnh lắc đầu thở dài: "Nàng lại mất bình tĩnh rồi."
"Đúng thế, ta không thích hợp đánh cờ mà. Biết rõ là tỷ ấy nói dối, biết rõ âm mưu của tỷ ấy rất lớn nhưng vẫn không giở hư chiêu được." Tạ Trường Yến rầu rĩ, "Đáng lẽ ta nên giả vờ mình không biết gì hết, diễn vở kịch tỷ muội trùng phùng tương thân tương ái, ngoan ngoãn nghe lời tỷ ấy, tỷ ấy kêu ta làm gì thì ta làm đó. Thế thì không bị nhốt rồi, còn được tắm rửa thoải mái nữa..."
Chim yến như đang nhìn nàng, dịu dàng nói: "Đáng lẽ nàng nên đợi ta đến, ta sẽ đến cứu nàng."
"Nhưng ta không mong ngài đến. Nếu ngài không đến, kế hoạch của tỷ ấy sẽ vĩnh viễn không thể thực hiện. Ngài mà đến, bất kể ngài thua hay tỷ ấy thua, ta cũng sẽ buồn lắm..." Dù sao cũng là người thân, dù sao cũng cùng một họ Tạ, dù sao những ký ức trước kia của Tạ Phồn Y để lại cho nàng đều là kỷ niệm đẹp đẽ và ấm áp.
Tạ Trường Yến giơ tay sờ cánh chim yến: "Xin lỗi bệ hạ, ta lại làm liên luỵ đến ngài rồi."
Đây là năm thứ sáu kể từ khi Chương Hoa đăng cơ.
Nhận xét của người đời về chàng đã từ khen ngợi hết lời biến thành chê khen mỗi người mỗi kiểu. Độc đoán chuyên quyền, lạnh lùng vô tình và cần kiệm sáng suốt nhân từ của chàng đồng thời nổi danh. Thế gia hận chàng mà cũng sợ chàng, các học trò cảm tạ chàng mà cũng mắng chàng, dân chúng yêu chàng mến chàng... Nhưng Đại Yên dưới chính sách mới ban ra ngày càng cường thịnh thấy rõ.
Sự lớn mạnh của chàng đã đến mức hoàn toàn kín kẽ, ngoại trừ nàng.
Nên, muốn đối phó Yên vương phải ra tay từ chỗ nàng.
Nhưng nàng có nghĩ thế nào cũng không ra, vì sao tam tỷ tỷ muốn đối địch với Yên vương?
Hoa khương trên tường cười khì khì nói: "Tỷ tỷ ruột của ngươi ghê gớm thật, ẩn nhẫn bảy năm mưu tính chuyện lớn, khá lắm đấy chứ."
"Tỷ ấy là đồng môn của ngươi đúng không? Nhân vật như tỷ ấy không gia nhập Như Ý Môn thì thôi, vào rồi chắc chắn là một trong Thất Bảo. À! Có khi còn là môn chủ nữa không chừng?" Tạ Trường Yến chỉ nói đùa nhưng vừa dứt lời, cõi lòng lạnh ngắt.
Tạ Phồn Y không có lý do đối phó Yên vương.
Nhưng Như Ý Môn thì có!
Nếu Như Ý Môn biết rõ kế hoạch của Yên vương, chắc chắn sẽ không khoanh tay chịu trói. Nhưng muốn đối phó Yên vương, trên lãnh thổ của Yên thì không có khả năng. Vậy thì còn cơ hội nào hay hơn nhân lúc Trình vương thọ thần ba nước đến mừng, dùng Tạ Trường Yến làm con tin, dẫn dụ Chương Hoa đến.
Nếu như Tạ Phồn Y cũng gia nhập Như Ý Môn, vậy thì mọi chuyện thông suốt rồi.
Nhưng, lý do gì?
Chỉ vì nàng ấy không muốn làm hoàng hậu, không muốn gả cho Yên vương nên mới chọn bước lên con đường làm con rối cho người ta?
"Đây là ý trời... Ý trời để ta sống lại lần nữa, vì bản thân, vì tình yêu."
Tình yêu? Ai là tình yêu của tỷ ấy? Tỷ ấy yêu thứ gì?
Tạ Trường Yến không khỏi nín thở. Lúc này, cửa khoang bỗng mở ra, người đi vào là Hồ Trí Nhân, trong tay cầm một hộp đồ ăn, người chưa bước vào mà hương thơm đã toả ngan ngát.
Tạ Trường Yến cười: "Cơm tiễn biệt à?"
Hồ Trí Nhân nhìn nàng, không đáp. Hắn lấy bốn món trong hộp ra đặt lên bàn: chè anh đào, bánh thịt cua, gà muối tiêu và canh rau nhút.
Tạ Trường Yến nhìn qua một lượt, đều là món nàng thích ăn nhất, đang ở trên biển mà vẫn nấu ra được cũng thật tài tình.
Hồ Trí Nhân đưa đôi đũa ngà voi cho nàng. Tạ Trường Yến không nhận mà nói: "Ta thích đũa bằng tre hơn, không sợ làm hỏng."
Hồ Trí Nhân mỉm cười, thoáng chốc dường như trở về là thương nhân trước kia, ân cần, hoà nhã khiến người ta như được tắm trong gió xuân.
"Lần đầu tiên gặp muội, muội khoác chiếc áo choàng lông cáo nhảy xuống bờ, cùng kéo thuyền với đám hán tử cao to thô kệch, mồ hôi thấm ướt mái tóc, dán lên mặt muội. Muội trông rất nhếch nhác nhưng đôi mắt muội sáng đến thế, như có thể chiếu thẳng vào lòng người..."
Tạ Trường Yến ngắt lời hắn: "Có gì nói thẳng đi Hồ huynh, tính ta hấp tấp, không chịu vòng vo đâu."
Hồ Trí Nhân nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm, lưỡng lự giữa quyết có được và dịu dàng ôn hoà: "Chỉ cần muội cài chiếc trâm ta tặng muội lên, ta bảo đảm muội sẽ bình an xuống thuyền."
Tạ Trường Yến bật cười, xua xua tay: "Thật ngại quá đi, không có đem theo."
Hồ Trí Nhân móc cây trâm hổ phách trong tay áo ra: "Ta tìm thấy rồi, trong hộp trang sức trên thuyền của muội."
Tạ Trường Yến không cười nữa, nàng nhận lấy cây trâm. Hạt thược dược trong hổ phách ngủ say ngàn năm, cho người ta cảm giác như một giấc vĩnh hằng. Nhưng thật ra hổ phách là hoá thạch mỏng manh, đến ngọc còn cứng cáp hơn nó.
Tạ Trường Yến ngước mắt nhìn Hồ Trí Nhân: "Huynh thật lòng thích ta sao?"
Hồ Trí Nhân đáp: "Ta chưa từng phí nhiều tâm tư vào một cô gái nào như vậy."
"Thế nên không phải thích, mà là không cam lòng nhỉ?"
Hồ Trí Nhân im lặng.
"Không cam lòng lãng phí ba năm tâm sức ở ta, không cam lòng đối xử giả tình giả nghĩa với ta, không cam lòng vì bỏ ra nhiều như thế mà chẳng có báo đáp... Giống như cây trâm này, huynh tặng nó đi rồi thì nhất định phải lấy lại chút gì đó, nếu không làm sao xứng với gia huấn của Hồ gia "bỏ công ra chắc chắn có hồi báo"."
Bây giờ nghĩ lại, câu này thật chẳng ra làm sao. Nhưng Hồ Trí Nhân được hun đúc từ nhỏ, quan niệm này đã thấm sâu vào trong cốt tuỷ hắn, đối với chuyện tình cảm cũng vậy. Tạ Trường Yến nhìn gương mặt gần trong gang tấc đó, lòng khó tránh buồn bã. Nàng luôn rất thích Hồ Trí Nhân. Trên người hắn có nhiều đặc điểm khiến người ta ca ngợi: thông minh, dám nghĩ dám làm, chín chắn vững vàng. Làm bạn hay làm đối tác đều không có điểm nào chê. Nhưng hắn cứ muốn làm vợ chồng.
Đứng dưới góc độ của những cô nương bình thường khác, hắn cũng là mối lương duyên lý tưởng: giàu có, chung thuỷ, không tìm ong ghẹo bướm, tướng mạo đường hoàng, còn giỏi làm vui lòng người khác, có thể cho thê tử một cuộc sống đầy đủ và ấm áp.
Nhưng khởi điểm của Tạ Trường Yến quá cao, thứ theo đuổi khác biệt. Dù là đế vương cũng không thể lung lay quyết định của nàng, huống chi là người khác.
"Biết vì sao ta thích bệ hạ không? Bởi vì ngài ấy không bao giờ uy hiếp ta." Nói rồi, Tạ Trường Yến bẻ đôi trâm cài, hổ phách rơi xuống khỏi đầu trâm, lăn lộp bộp dưới đất.
Chương Hoa không bao giờ ép buộc nàng, chàng kiên nhẫn dạy bảo, hướng dẫn từng bước, để nàng thấy được hứng thú, cuối cùng thả cho nàng tự do, để nàng đi làm chuyện mình muốn làm.
Từng ngẩng đầu thấy núi cao, làm sao cam lòng chịu trói buộc bởi người nhơ nhớp?
Mặt Hồ Trí Nhân biến sắc, hắn xông qua, bắt lấy cánh tay Tạ Trường Yến đè lên vách thuyền. Tạ Trường Yến giãy giụa nhưng không thoát được.
"Tạ Trường Yến, đây là muội tự chuốc lấy, chớ hối hận!"
Tạ Trường Yến cười cợt: "Ta hối hận rồi. Hối hận vì năm xưa mù mắt, tin nhầm ngươi là Bá Nhạc mà kết giao làm bạn với ngươi."
Ánh mắt Hồ Trí Nhân bỗng chốc trở nên điên cuồng, hắn dùng sức xé toạc áo ngoài của nàng.
"Ta muốn xem xem, mất đi sự trong trắng thì bệ hạ của muội có còn cần muội không!" Dứt lời, hắn cúi xuống muốn hôn nàng.
Kể đến đây, Tạ Trường Yến dừng lại.
Nàng nhìn Chương Hoa bên cạnh.
Đã ba ngày trôi qua. Ba ngày trước, Chương Hoa gục đầu thiếp đi, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.
Vết thương đã cầm máu nhưng không có chuyển biến tốt, nhiệt độ cơ thể cao đến khủng khiếp. Tạ Trường Yến kéo lê cánh tay tàn phế của mình gian nan đúc nước, thay thuốc cho chàng. Sau đó, nước sạch dự trữ dùng hết, nàng bèn bắt cá, đặt thân cá lành lạnh lên trán Chương Hoa để hạ sốt cho chàng, rồi vắt thịt cá lấy nước.
Nhìn tấm lưới bắt cá ngày càng rách rưới, không kiên trì thêm được bao lâu nữa, mà bọn họ vẫn lênh đênh trên biển khơi vô tận.
"Nếu may mắn sống sót gặp lại thầy, ta phải phản ánh chất lượng của cái lưới này mới được, không kiên cố gì hết..." Tạ Trường Yến lẩm bẩm.
Cơ thể nàng cũng đã đến cực hạn.
Vết thương trên vai nàng chỉ bôi thuốc một lần, toàn bộ phần thuốc còn lại để cho Chương Hoa. Mấy hôm nay hoạt động nhiều, vết thương lại hở miệng, thêm cả ăn uống không đủ, ban ngày trời nóng, ban đêm lạnh run... Lúc Công Thâu Oa nói "gặp cá nhỏ thì mặc sức bắt ăn, gặp cá lớn thì bắn doạ chúng bỏ chạy. Vừa ăn vừa trôi lênh đênh trên biển vừa phát tín hiệu lửa cầu cứu, điều khiển thuyền nhìn kỹ phương hướng, chỉ cần không quá xui xẻo, không được cứu cũng có thể tự trôi vào bờ" chắc chắn chưa từng nghĩ hai người vào thuyền mẫu tử đều bị trọng thương.
"Thoát được bẫy, thoát được thuốc súng, thoát được chìm thuyền, cuối cùng chẳng thoát được phiêu bạt..." Tạ Trường Yến cảm thán. Ánh nắng chói lóa chiếu qua cửa sổ lưu ly to chừng miệng bát. Đầu tháng bảy trên biển, trong không gian nhỏ hẹp, cái nắng nóng bức làm vạn vật như muốn bốc hơi.
Cuối cùng, tầm mắt nàng tối sầm, ngất đi.
Trước khi ngất, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ: xem ra bệ hạ không tỉnh lại thật rồi, nghe kể Hồ Trí Nhân cưỡng ép nàng mà cũng chẳng có phản ứng gì...
Mùng bảy tháng bảy, Nghi quốc, thôn Liễu Nha.
Người dân xây dựng đài cao ở vài con đường trọng điểm, đặt ghế ngồi, bày hoa quả rượu chè chuẩn bị tế hai sao Ngưu Lang Chức Nữ.
"A Khê A Khê, kim chín lỗ với chỉ ngũ sắc chuẩn bị xong hết chưa? Trưởng thôn bảo tỷ mau mau đem qua đó, cuộc thi Xảo Tiết (*) cần dùng tới!" Thằng bé nhà hàng xóm nhón chân thò đầu vào cửa hỏi.
(*) Tập tục ngày 7-7 âm lịch, người phụ nữ bày hoa quả ở sân, cầu khấn Chức Nữ phù hộ cho mình khéo tay may vá.
Trong phòng có hai cô gái, một người đang bận tách chỉ, người trẻ hơn còn lại đáp: "Biết rồi biết rồi, trong vòng một khắc là xong."