Tối hôm đó, vì không yên tâm nên nửa đêm Mục Vân Kiêu đã mò đến phòng của Phương Nghi.
Khi thấy nàng ngủ say, hắn mới yên tâm được phần nào.
Đột nhiên...
"Đừng...!đừng mà...!đừng..." Trong cơn mê ngủ nàng đã r.n rỉ trong tuyệt vọng.
Dưới ánh nến lung linh, hắn có thể nhìn thấy vẻ mặt nàng lúc ẩn lúc hiện nỗi sợ hãi.
Hai tay nàng siết chặt vào trăng, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh.
Nàng như vầy, hắn làm sao có thể đành lòng rời đi, hắn đi đến, một tay nắm lấy tay nàng, một tay vu.ốt ve mái tóc nàng, diệu dàng nói: "Không cần sợ, có ta đây rồi."
Một lúc sau, cuối cùng nàng cũng trở lại bình thường và tiếp tục ngủ say.
Khi này hắn mới yên tâm.
Hắn nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu của nàng khi ngủ say, trong lòng chợt dâng lên một sự yên bình đến kì lạ, nhưng rồi khi nhớ đến việc Mục Dự đã đụng chạm vào nàng, hắn lại trở nên tức giận.
Hắn siết chặt hai tay thành nấm đấm.
Nhưng khi hắn nghe thấy : "Vương gia...!cảm ơn người." Hắn lại cảm thấy nhẹ lòng hẳn, hắn buông lỏng hai tay ra rồi cúi người xuống hôn nhẹ lên trán của nàng.
Hắn cũng không rõ rốt cuộc hắn đối với nàng là gì, không phải như đối với một tì nữ bình thường, cũng không phải là hắn xem nàng là muội muội hay là đang thương hại nàng.
Nói đơn giản, hắn chỉ muốn bảo vệ nàng, không muốn nàng chịu bất kì thương tổn nào.
...
Mấy ngày sau, chuyện này cuối cùng cũng đã đến tai của thái hậu.
Trong lúc hắn đến thỉnh an, bà ấy cố tình muốn dò hỏi.
"Kiêu nhi, ta nghe nói dạo này con rất quan tâm đến một tì nữ nhỉ? Còn là tì nữ thân cận?" Giọng bà ấy trầm ổn, không thể nhìn ra được bà ấy đang có dự tính gì.
"Mẫu hậu, nhi thần đối với nàng ta không có gì cả, người đừng nghe người khác đồn đại lung tung." Hắn nói.
"Vậy sao? Nhưng ta nghe bát đệ của con nói, con bị tì nữ đó mê hoặc, con hết lòng bảo vệ nàng ta, sủng ái nàng ta, có chuyện đó không?" Ánh mắt của bà ấy sâu thăm thẳm như nhìn hết được suy nghĩ của hắn.
Hắn nhếch môi: "Làm gì có chuyện đó chứ.
Chậc! Thật ra cũng chỉ là nhất thời hứng thú thôi, mẫu hậu không cần phải lo lắng như vậy."
"Nhất thời hứng thú? Trước giờ con không gần nữ sắc, ta chỉ sợ là con sẽ bị những nữ nhân tâm tơ đó dụ dỗ.
Nếu con đã nói vậy thì ta cũng yên tâm hơn, chỉ là chơi đùa thì chơi đùa, đừng để bản thân động lòng lúc nào lại chẳng hay."
Tay hắn cầm tách trà định uống một ngụm thì chợt khựng lại giữa không trung.
Động lòng? Đây là thứ mà từ trước đến giờ hắn chưa từng nghĩ đến, bởi vì đó là không có khả năng, một người như hắn sao có thể bị tiểu cô nương đó cướp mất lí trí được.
"À phải rồi, vài ngày nữa là ngày lễ, ta đã nói với Khanh Ưu là sẽ để con đưa con bé đi chơi, hôm đó cho dù có bận gì hay là có việc gì cũng phải bỏ qua một bên.
Hiểu chưa?" Lời nói của bà ấy rõ ràng là ép buộc, không thể từ chối được.
"Nhưng mà...!chỉ sợ là Chu đại tiểu thư không thích đi cùng con thôi.
Người cũng biết rõ con là một người không thích lễ hội, cũng khá nhạt nhẽo.
Bát đệ hoạt bát và biết rõ sở thích của nữ nhân, hay là..."
Hắn còn chưa nói xong thì bà ấy đã nghiêm mặt lại, giọng nói lạnh nhạt ngắt lời hắn: "Không lẽ con quen rồi sao? Khanh Ưu là con gái của thừa tướng, con bé còn có ý với con từ lâu, nếu để thừa tướng biết được con thà sủng ái một tì nữ cũng không thèm để tâm đến con gái ông ta thì sao đây?"
"Mẫu hậu, người có phải cũng quên rồi? Nhi thần đã nói nhiều lần là nhi thần không có ý gì với Chu đạo tiểu thư.
Người và hoàng thượng cớ sao vẫn gán ghép?" Hắn nghiêm túc nói.
"Không có ý nên mới cần bồi đắp, chuyện này ta đã quyết rồi, không cần bàn thêm nữa." Bà ấy nói xong rồi để một cung nữ dìu đứng dậy: "Ta mệt rồi, ta vào trong nghỉ trước, con cũng trở về đi."
Hắn ta siết chặt tay, trong lòng đầy căm phẫn nhưng cũng không thể làm gì được.
...
Vốn dĩ hắn tâm trạng không tốt nhưng khi ra xe ngựa, hắn thấy nàng đứng chờ hắn, mỉm cười với hắn.
Tâm trạng hắn cứ vậy mà bị xoa dịu.
"Ngươi có muốn ăn gì không? Lát nữa đi dọc đường ta sẽ mua cho ngươi." Hắn bước đến, cúi đầu xuống hỏi nàng.
Nhưng nàng lại lắc đầu, cảm giác như nàng là một tiểu cô nương ngoan ngoãn, không mè nheo hay đòi hỏi gì.
Cơ mà nàng làm sao có thể qua mắt được hắn.
Hắn xoa đầu nàng nói: "Vậy thì mua kẹo hồ lô đi.
Ở Ngụy quốc còn có rất nhiều bánh ngọt ngon, chắc là ngươi chưa từng ăn nhỉ? Thế mua mỗi thứ một ít.
Có được không?"
Nàng rất vui, mỉm cười e thẹn nhìn hắn rồi gật nhẹ đầu.
...
Trên đường về, hắn đã mua cho nàng rất nhiều kẹo, rất nhiều bánh và đồ ăn ngon.
Nhưng mà một mình nàng sao có thể ăn hết chỗ này.
Vì vậy nàng chợt nghĩ ra một ý.
Chỉ là cả đường về cũng không dám nói với hắn.
Khi về đến phủ nàng với vội đuổi theo hắn: "Vương gia!"
"Hửm?" Hắn dừng chân lại, quay người lại nhìn nàng.
"Chỗ bánh này một mình nô tì thật sự ăn không hết, hay là...!nô tì chia cho các tỷ tỷ ở trong phủ cùng ăn có được không?"
Hắn vốn không muốn đồng ý, vì những thứ này hắn chỉ muốn dành cho một mình nàng, nhưng khi nhìn vào ánh mắt long lanh đầy lương thiện của nàng, hắn lại không muốn làm một kẻ độc ác.
"Được thôi.
Nhưng mà lúc trước bọn họ thường bắt nạt ngươi, ngươi không giận bọn họ sao? Sao còn muốn chia sẻ điểm tâm cho bọn họ." Hắn thật sự tò mò, rốt cuộc thì lòng vị tha của nàng lớn đến cỡ nào.
Thật sự không thể chứa nổi thù hận?
"Nô tì không giận bọn họ.
Dù sao thêm một người bạn sẽ tốt hơn là thêm một kẻ thù mà.
Nô tì cũng muốn thân thiết với bọn họ, làm tỷ muội với bọn họ."
Hắn mỉm cười không nói gì.
Nhưng hắn e là nàng đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, cuộc đời vô thường, không phải chỉ cần thật tâm đối đãi thì người ta cũng sẽ đối với mình thật lòng.
...
Nàng tì tìm bọn tì nữ kia chia điểm tâm, cùng bọn họ nói nói cười cười rất vui vẻ.
Đa số bọn họ đều bảo nàng tốt bụng lại còn rất đáng yêu, thật thà.
Nhưng đám người của A Linh trước kia vẫn còn ghi hận nàng, sau khi A Linh bị đuổi đi, đám người đó vẫn luôn muốn tìm cơ hội để trả thù.
Đám người đó ném điểm tâm của nàng xuống đất, giẫm đạp lên đó rồi hất cằm nói: "Đừng giả nhân giả nghĩa nữa, bọn này không hiết ơn ngươi đâu.
Còn các người, đừng vì mấy thứ này mà bị con hồ ly tinh này mua chuộc.
Các ngươi còn không rõ vì sao nó leo lên được vị trí này sao? Còn không phải là nó dùng thân thể dơ bẩn của nó để quyến rũ vương gia? Còn mấy bữa trước nữa, bát vương gia cũng bị nó dụ hoặc, vậy mà khi vương gia về nó lại giả vờ khóc lóc, vô tội.
Các ngươi đều quên cả rồi à? Sớm muộn gì thì vương gia cũng sẽ nhìn ra bộ mặt thật của nó thôi, các ngươi thích bị liên lụy thì cứ lao vào, nhưng khi đó đừng bảo bọn này không nhắc trước."
Đám người đó nói xong liền hừ lạnh rồi bỏ đi nhưng đã thành công gieo vào lòng bọn họ một hạt giống nghi ngờ.
Bọn họ nhìn nàng rồi đảo mắt nhìn nhau, sau đó trả bánh lại cho nàng, thậm chí có người còn ném nó xuống đất: "Ta không cần sự bố thí này của ngươi."
Mới chốc đó bọn họ còn còn nói với nàng, bây giờ đã trở mặt.
Có một tì nữ do dự một lúc rồi vẫn theo đám đông, trả lại bánh cho nàng và đi mất.
Nàng nhìn theo bóng hình đó rời đi, trong lòng không khỏi dâng lên một sự chua xót đến tột cùng.
Nàng ngồi xuống nhặt từng chiếc bánh lên nhưng nước mắt không ngừng tuôn rơi lã chã, có lau đi cũng không thể lau sạch được.
Cảm giác này, cảm giác bị hiểu lầm thật sự...!thật sự rất đau, đau đến mức tim nàng co thắt từng hồi.
Cuối cùng nàng vẫn không chịu mà nức nở trong tuyệt vọng.
Từng tiếng nấc nghẹn vang lên khiến tâm can người ta nhói đau.
Vệ Hàn từ bên ngoài trở về, nhìn thấy nàng khóc thảm thiết liền chạy đến bên nàng.
Nhưng hắn ta là một tên vụng về, vốn dĩ không biết nên dỗ nàng như thế nào, hắn vừa giúp nàng nhặt bánh vừa nói: "Đừng khóc nữa.
Bọn người kia lại bắt nạt ngươi sao?"
Nàng không trả lời mà lại khóc dữ dội hơn khiến hắn ta càng luống cuống: "Ta...!ta nói sai gì sao? Ngươi đừng khóc nữa.
Có chuyện gì mau kể cho ta nghe đi được không?"
...
Mục Vân Kiêu đứng ở mái hiên của phòng phía xa đối diện vốn đã nhìn thấy tất cả nhưng hiện tại hắn lại không tiện ra mặt.
Lúc nãy nàng còn hào hứng như vậy, nếu để hắn thấy dáng vẻ chật vật của nàng bây giờ thì đối với một người dễ xấu hổ như nàng sẽ bị hắn làm chạy mất cũng không chừng.
Nên thôi vậy, hắn đành cắn răng để cho nam nhân khác dỗ về nàng.