Hoài Tổng, Anh Tránh Ra!

Chương 36: Anh thật sự lừa dối cô sao?


"Em đừng động đậy nữa được không, anh còn chưa thoa đá xong?" Thu hồi ánh mắt của mình, không để ý tới phản kháng của cô, bàn tay trực tiếp đè lên hông của cô, tránh động đến vết thương, đem khăn lông bọc khối nước đá lại, nhẹ nhàng đè chúng lên chỗ vết thương.

Đột nhiên truyền đến một cỗ lạnh lẽo khiến cơ thể Tịnh Kỳ cứng người. "Lạnh!" Không nhịn được giãy dụa mấy cái.

"Nhẫn nại một chút, như vậy mới không sưng." Hoài Cẩm Nam đem khăn đè lên chỗ sưng, dùng một tay kéo chăn đắp lên người của cô che lại thân thể trắng nõn kia. Cơ thể cô, tính cách cô luôn có sự hấp dẫn khó cưỡng với anh.

Xong xuôi, anh mới gọi điện thoại cho bác sĩ , may là ông nội vì sức khỏe của bà nên đã thuê sẵn bác sĩ riêng mà trùng hợp nhà người nhà cũng cùng khu nên đỡ phải đưa cô đi bệnh viện. Không di chuyển nhiều cô sẽ đỡ đau hơn.

Khoảng 10 phút sau, tiếng gõ cửa vang lên. Hoài Cẩm Nam ra hiệu cho cô nằm im để anh đi mở cửa. Một vị bác sĩ trung tuổi bước vào, kiểm tra một lát bà ta liền nói:

“Vết thương không quá nghiêm trọng, chỉ là hơi sưng. Bởi vì chườm đá lạnh đúng lúc, cho nên chỉ cần uống thuốc dự phòng nhiễm trùng nữa, mấy ngày nay tận lực không khom lưng, cũng sẽ nhanh chóng lành.”

Nói xong bác sĩ liền kê đơn rồi đi ra ngoài. Nhận lấy đơn thuốc, anh xem qua một lát rồi đưa cho người hầu đi lấy.

Vì không muốn phá hủy bữa tiệc nên Tịnh Kỳ bảo anh đừng kinh động đến ông bà. Hoài Cẩm Nam suy nghĩ một lúc rồi đồng ý.

"Em nghỉ một lát, anh đi xuống dưới đi." Tịnh Kỳ nghiêng đầu nói với anh. Thấy anh gật đầu, cô chậm rãi nhắm mắt lại, xoay đầu hướng ra cửa sổ, trên người đang đắp chăn bông ấm áp, sự thoải mái len lỏi khiến cô ngủ thật, có lẽ đã quá mệt mỏi.

Đến khi cô tỉnh lại trời đã chập tối, đưa mắt quan sát khắp mọi nơi, trong căn phòng quen thuộc, chỉ có một mình cô ở đây. Kéo chăn trên người ra, muốn ngồi dậy, lại phát hiện khi nằm thì hông không đau, nhưng vừa cử động lại động đến chỗ bị thương vì vậy đành phải nằm lại trên giường.

Đưa tay sờ vào chỗ kia, chình như cũng đỡ đi nhiều, nhưng mà vẫn rất đau, chắc phải mấy ngày nữa mới có thể tốt hơn được.

Đúng lúc này, tiếng mở cửa vang lên, Tịnh Kỳ ngó nhìn ra ngoài là Hồ Hiểu Mai và Nghiên Dương đang đỡ bà nội Hoài đi vào phòng. Cô cố nhổm người dậy nhưng lại đau đến  mặt mày đau đến trắng bệch.

“Mau nằm, mau nằm.” Bà nội vội vàng nói, Cẩm Nam cũng thật là lại có thể làm con bé bị thương đến như vậy.

Nghiên Dương nhìn Tịnh Kỳ nằm trên giường, nghĩ đến là hai người vì bức ảnh kia mà cãi nhau, cô ta cười thầm trong lòng.



Tịnh Kỳ vừa nhìn đã biết ý nghĩ trong lòng Nghiên Dương nhưng cô không vạch trần, quá mệt mỏi.

“Bà nội, cháu không sao ạ!” Tịnh Kỳ nằm lại chỗ cũ, nhẹ giọng trả lời.

“Thật là yếu ớt, tham gia một bữa tiệc cũng làm mình bị thương.” Hồ Hiểu Mai cau mày nói nhỏ nhưng cũng để tất cả mọi người trong phòng nghe thấy.

“Câm miệng, nếu không biết nói chuyện thì đi ra ngoài.” Vốn là cô con dâu bà khá ưng ý nhưng từ ngày Nghiên Dương trở về bà ta càng làm ba thất vọng. Sự thông minh, cơ trí của một vị phu nhân cao quý gần như biến mất.

“Mẹ…” Hồ Hiểu Mai không tin được bà sẽ làm bà mất mặt như vậy. Đúng như Nghiên Dương nói Tịnh Kỳ là kẻ xấu, chắc chắn cô ta đã nói gì làm gì để mẹ chồng bà ghét bà.

“Bà nội, dì Hồ chắc chắn là quan tâm Tịnh Kỳ nên mới nói vậy.” Nghiên Dương vội vàng giảng hòa.

Bà nội Hoài liếc mắt nhìn cô, không hiểu sao Nghiên Dương lại cảm thấy bà có thể nhìn thấu tâm tư của cô vậy.

“Việc nhà họ Hoài chúng tôi chưa cần người ngoài lên tiếng.” Thái độ nghiêm túc của bà làm mọi người không dám thở mạnh, Tịnh Kỳ thấy vậy liền ôm cánh tay bà làm nũng. Một lúc sau, không khí cũng vui vẻ trở lại.

Qua một lúc, mọi người cũng cùng nhau đi ra ngoài. Trước khi bước qua ngưỡng cửa, Hồ Hiểu Mai quay lại nhìn Tịnh Kỳ bằng ánh mắt ác độc. Bà ta phải ngăn cản cô bước chân vào cái nhà này.

Vừa hay, Tịnh Kỳ bắt gặp ánh mắt bà, cô đột nhiên có chút chán nản. Cho tới lúc, mọi người đi hết ra ngoài, cô mới lấy điện thoại gọi cho một ai đó.

“Giúp tôi điều tra chuyện này.”

“Được”

Vì là bị thương ở eo nên Hoài Cẩm Nam và Tịnh Kỳ vẫn luôn ở nhà cũ. Anh nhận thấy từ hôm đó đến giờ, tâm tình của Tịnh Kỳ vẫn thật không tốt, vô cùng không tốt. Tuy nhiên khi anh hỏi cô lại không trả lời. Tịnh Kỳ vốn tưởng rằng mình đối với chuyện này có thể bàng quang, nhưng từ tối hôm đó sau khi về đến nhà, trong đầu cô vẫn là những tấm hình kia.



Sau khi cơm nước xong cô không ở lại phòng khách xem ti vi mà là về phòng xem những bức ảnh kia, ngoài bức ảnh lần trước, còn có bức bọn họ cùng nhau tham gia một tiệc rượu.

Hoài Cẩm Nam mặc bộ vest màu xám đậm cắt may tinh xảo phối hợp với áo sơ mi trắng cùng cà vạt màu xám tro trông đẹp trai đến bức người, nhìn qua so với những người đàn ông trong tiệc rượu đều muốn hấp dẫn ánh mắt của mọi người hơn.

Còn Nghiên Dương lại mặc một bộ đồ dạ hội cao cấp khoét chữ V hở ngực, cả người đều rất hấp dẫn gợi cảm, cô ta đang kéo cánh tay của Hoài Cẩm Nam, cười rạng rỡ.

Hai người thật là cùng một chỗ sao? Anh thật sự lừa dối cô sao? Thật sự là khó có thể tưởng tượng được!

Đúng vậy, nhìn thấy anh và người phụ nữ khác thân cận như vậy, cô thấy rất đau lòng! Một lần kia, không nghĩ đến có thể đả thương cô lâu như vậy. Thì ra là trong thế giới tình cảm cô chính là người nhát gan nhất.

Nhát gan đến nỗi vừa đụng đến chỉ biết lui về phía sau co người lại.

Cô lại nghĩ đến việc anh cười với Nghiên Dương, nghĩ tới việc anh ôm eo của cô ta, cùng cô ta làm những việc anh làm với mình. Tịnh Kỳ liền bực bội.

Đúng lúc này chuông điện thoại của cô reo lên, là Nghiên Dương. Ánh mắt cô trở nên thâm thúy, cô chơi cùng cô ta vậy.

“Tịnh Kỳ, chúng ta gặp nhau nói chuyện được chứ?” Nghiên Dương vừa lắc ly rượu đỏ vừa nhìn làn người qua lại bên dưới. Đã từng cô và Tịnh Kỳ, Nghiên Dương là bộ ba Thanh Hoa nổi tiếng, nhưng Tịnh Kỳ lại được mọi người ưu ái hơn cô ta. Dù cô ta có làm thế nào cũng không vượt qua được Tịnh Kỳ, dẫn đến cô ta phải làm việc đó. Lần đó cô ta thua nhưng lần này cô ta sẽ để Tịnh Kỳ nếm thử mùi đau khổ.

“Tôi nghĩ chúng ta không có gì để nói với nhau.” Tịnh Kỳ bình tĩnh đáp lại.

“Cậu không muốn biết về… đêm hôm đó sao?” Nghiên Dương cười nhẹ.

Đúng lúc này bên đầu dây của Nghiên Dương có tiếng mở cửa, lọt vào tai cô là giọng nói ngọt ngào của Nghiên Dương.

“Anh đến rồi!”

“Ừ” Tiếng đáp lại kia văng vẳng trong đầu Tịnh Kỳ, mãi không tiêu tan.