Lời nói của Dương Hạo làm cho Lưu Xuyên có chút xấu hổ, hắn gãi gãi đầu hỏi:
- Hình như là giá cả có đắt đỏ thật, thứ này có giá vài triệu, nếu bên trong không có gì, chẳng phải sẽ thiệt thòi đến chết mất sao?
Dương Hạo có thể thấy Lưu Xuyên là một người hồ đồ, vì vậy cũng không tỏ ra tức giận, hắn chỉ vào đống mao liêu kia rồi nói:
- Lưu đại ca, nếu anh muốn thì có thể chọn một khối mao liêu kia, chỗ đó có giá từ năm trăm đồng đến năm trăm ngàn, loại nào cũng có.
Dương Hạo nhìn hai con chó Ngao Tây Tạng dưới chân Lưu Xuyên và Trang Duệ thì biết hai người này là những kẻ có giá trị con người rất xa xỉ, móc ra vài chục ngàn để mua vài tảng đá để cắt ra cũng không phải là không thể, vì vậy mới cố gắng kết giao.
- Năm trăm đồng mua một viên đá vứt đi? Nếu may mắn thì sao? Mộc Đầu, cậu có muốn đánh cuộc không?
Lưu Xuyên thật sự không có chủ ý, tuy năm trăm đồng cũng không coi là nhiều nhưng lợi nhuận của hắn cũng được đổi lấy từ mồ hôi nước mắt, không phải gió thổi đến, vì vậy muốn trưng cầu ý kiến của Trang Duệ.
- Chúng ta chọn vài viên đá để thử xem thế nào, nếu đã đến đây cũng nên giúp một chút cho việc kinh doanh của ông chủ Dương.
Trang Duệ khẽ gật đầu, những thứ mao liêu bán đổ kia dù có cực phẩm phỉ thúy ở bên trong thì chắn cũng không chơi nổi, bây giờ trên người hắn chỉ có khoảng một trăm ngàn, căn bản không đủ để mua một khối đá mao liêu bán đổ, nhưng những mao liêu toàn đổ thì khác, nếu với giá năm trăm hay một ngàn mà tìm ra phỉ thúy, như vậy lợi nhuận sẽ tuyệt đối là khó tưởng.
Hai người vừa nói vừa đứng lên, đúng lúc có một người đi đến đối mặt với Lưu Xuyên và Trang Duệ.
Lưu Xuyên chỉ cần nhìn là phát hiện ra đối phương chính là vị giám đốc họ Hứa đã từng gặp mặt ở quán trà của Tống Quân, vì vậy hắn không khỏi hô lớn:
- Ôi trời, đây không phải là vị huynh đệ dối trá kia sao? Trùng hợp quá, ông anh cũng đến đây à?
Hứa Vĩ đi đến thấy Lưu Xuyên và Trang Duệ thì cũng thật sự kêu khổ không thôi:
"Sao đi đến đâu cũng gặp mặt bọn họ thế này?"
Thứ nhất là Hứa Vĩ sợ Vương Cổn đến gây phiền cho mình, thứ hai là muốn xem xét những món mao liêu tham gia hội chợ triển lãm hôm nay, vì vậy muốn đến sảnh D để xem.
- Ôi, thì ra là Trang tiên sinh và Lưu tiên sinh, trùng hợp vậy sao? Tôi lần này cũng mở một gian hàng ở hội chợ triển lãm, tất nhiên sẽ có mặt ở đây, hai vị sao lại đến đây?
Hứa Vĩ là người cổ động Vương Cổn đến gây phiền cho Tần Huyên Băng và Lôi Lôi, vì vậy không khỏi có tật giật mình.
- Đáng cười, thiên hạ chỉ có nhà anh mở công ty châu báu thôi sao? Anh có thể tới, tất nhiên hai anh em của chúng tôi có thể thấy cũng có thể đến, không thấy hai anh em chúng tôi chuẩn bị xem đá sao?
Lưu Xuyên trừng mắt nhìn Hứa Vĩ rồi tức giận trả lời, tâm tình của hắn vốn rất tốt, gặp phải người này thì thật sự có chút bức bối.
- Đổ thạch sao?
Hứa Vĩ chớp mắt, hai người này chạy đến đây đổ thạch, chỉ sợ ngay cả cái quần cũng không còn, vì vậy hắn lập tức nói:
- Ông chủ Lưu đã nhìn trúng khối mao liêu nào vậy? Có thể cho tôi xem qua để mở mang kiến thức được không?
- Anh có bị gì không vậy? Chỗ này lớn như vậy, anh cứ tùy tiện đến chỗ khác mà kiến thức.
Lưu Xuyên khoát tay mất kiên nhẫn, hắn thấy người này thì cảm thấy rất phiền, vừa rồi khi dạy bảo tên Vương Cổn kia thì hắn đã từng thấy trong đám người vây quanh có một kẻ trông khá quen, có lẽ chính là tên khốn dối trá này, rõ ràng đã thấy mình và Trang Duệ nhưng vẫn còn giả vờ bây giờ mới gặp.
- Hì hì, tôi mở hàng buôn bán, người đến đều là khách, Lưu đại ca ít nói đi một câu, xem như hòa khí sinh tài.
Khi thấy Lưu Xuyên và Trang Duệ với người đến sau có chút bất hòa thì Dương Hạo vội vàng đứng lên hòa giải, Lưu Xuyên hừ lạnh một tiếng, rồi cùng Trang Duệ đi về phía khu vực đặt mao liêu toàn đổ.
Hứa Vĩ cũng không biết là có cố ý hay không, hắn đi theo sau lưng hai người trang duệ, trong miệng còn liên tục nhắc nhở:
- Chỗ này đều là mao liêu toàn đổ, hai vị sao không đến xem mao liêu bán đổ, thứ đó có tỉ lệ ra phỉ thúy rất cao, coi như không quá nguy hiểm.
Trang Duệ cũng có chút bực bội, huynh đệ này không có quan hệ tốt với anh, anh đi theo làm gì? Nhưng hắn chợt có ý nghĩ, tênnafy đến đây cổ động cổ động để bọn họ đánh cuộc bán đổ, có lẽ cũng không có hảo cảm gì, nhưng nếu để mình rút lui thì đừng hòng. Hắn nghĩ đến đây mà mở miệng nói:
- Nếu giám đốc Hứa đã nói như vậy, chúng ta sẽ cùng xem mao liêu bán đổ, giám đốc hứa cũng sẽ giới thiệu cho chúng ta.
Hứa Vĩ nghe vậy thì có chút ngạc nhiên, hắn không ngờ Trang Duệ lại cải biến thái độ, vi vậy lập tức gượng cười nói:
- Tôi cũng không hiểu nhiều lắm, mọi người cùng xem mà thôi.
Dương Hạo lần này cũng không mang đến nhiều mao liêu bán đổ, ngoài những mao liêu tương đối nhỏ trên kệ thì trên mặt đát cũng chỉ có hai viên mao liêu bán đổ nặng vài trăm cân, tất cả đều là mao liêu đã mở cửa sổ, khối đá nào cũng đã xuất hiện màu xanh, hơn nữa màu sắc khá tốt, nếu như bên tộng cũng là như vậy thì sợ rằng mua viên đá này với giá ba năm triệu cũng không lỗ.
Trang Duệ đi đến bên cạnh lấy mao liêu bán đổ vừa rồi Dương Hạo cầm ra để đặt sang một bên, sau đó lấy kính lúp ra ngồi chồm hổm trên mặt đất nhìn xuống. Hứa Vĩ thì đi dạo một vòng quan khu vực mao liêu bán đổ, trên cơ bản đều không quá chú tâm, ánh mắt thi thoảng nhìn về phía viên mao liêu của Trang Duệ, đồng thời cũng đi đến.
- Này, này, giám đốc Hứa, anh dù sao cũng là ông chủ lớn, cũng không phải không hiểu quy củ đấy chứ? Huynh đệ của chúng tôi đang xem mao liêu, anh dù sao cũng phải chờ đến lượt mình chứ?
Lưu Xuyên nói thiếu chút nữa thì làm cho Trang Duệ muốn cười phì ra, người này trí nhớ rất tốt, ông chủ kia vừa nói ra quy củ thì bên này đã sử dụng rồi.
- Hai vị cứ tiếp tục, tôi chỉ ở bên cạnh xem qua, tuyệt đối sẽ không nhiều lời, nếu hai vị muốn mua thì tôi cũng sẽ không nâng giá, như vậy được chứ?
Hứa Vĩ rất ẩn nhẫn cũng không tức giận, chỉ cười hì hì mà thôi, vì thế Lưu Xuyên cũng không thê làm gì được.
Trang Duệ nhìn nửa ngày, cuối cùng nhíu mày đứng lên nói với Đại học:
- Ông chủ Dương, tảng đá này có thể bán rẻ một chút được không? Buổi chiều tôi vừa mua xe, hiện tại trên người không có đủ ba triệu.
Dương Hạo nghe vậy thì có chút sững sốt, hắn biết Trang Duệ là lính mới mà lại dám đổ thạch một viên đá với giá ba triệu, nhưng sau đó hắn lại nhìn Hứa Vĩ ở phía sau, lại giống như hiểu ra điều gì đó, thì ra hai ông chủ kia đang dây dưa với nhau.
- Ông chủ Trang, không phải tôi không giảm giá cho anh, thứ này đều là trưởng bối trong nhà quyết định ra, tôi cũng chỉ có thể bán với giá như vậy mà thôi, chính mình không thể làm chủ được. Hơn nữa khối mao liêu này có biểu hiện không tệ, anh chỉ cần lấy tay đụng vào sẽ thấy bên trong không có chút sắc trắng nào, nói không chừng sẽ có thể có kim cương, đến lúc đó đừng nói là ba triệu, gấp vài lần cũng còn chưa đủ.
Dương Hạo vừa nói vừa dùng đèn pin soi kỹ cho Trang Duệ, hơn nữa cũng biến từ Trang huynh đệ thành ông chủ Trang.
Thật ra Dương Hạo cũng rất coi trọng khối mao liêu bán đổ này, chỉ là khi kinh doanh mao liêu phỉ thúy sẽ rất kiêng kỵ tự mình cắt đá mổ ngọc, dù thế nào cũng không tự mình ra tay, như vậy là tối kỵ.
Trang Duệ cũng không tiếp nhận đèn pin của Dương Hạo mà uể oải nói:
- Không gạt ông chủ Dương, tôi bây giờ không đủ ba triệu, thế này đi, giá hai triệu, nếu anh đồng ý bán, tôi sẽ mua, không bán thì cũng chịu thôi.
Lưu Xuyên ở bên cạnh nghe thấy vậy thì không khỏi nháy mắt, hắn thật sự không hiểu Trang Duệ đùa giỡn trò gì, nhưng hắn cũng biết huynh đệ của mình sẽ không nói lời nhảm nhí, từ nhỏ đến lớn thì Trang Duệ luôn suy nghĩ trước khi hành động.
- Đúng vậy ông chủ Dương, thế nào, đây là một vụ mua bán lớn rồi đấy, một tảng đá vứt đi được bán với giá hai triệu, rất tốt rồi...
Lưu Xuyên liếc mắt thấy Hứa Vĩ ở bên cạnh đang nhìn chằm chầm vào khối mao liêu bán đổ kia, vì vậy trong lòng cũng chợt hiểu ý, bắt đầu rung cây giúp Trang Duệ.
- Hai vị vừa rồi không có tâm tư mua sắm nên tôi mới nói ra giá quy định, nói thật nhé, ba triệu là giá thấp nhất, một đồng cũng không thể giảm, hai vị xem ra nên tìm mao liêu khác đi.
Dương Hạo có chút dở khóc dở cười, mao liêu bán đổ này bị Lưu Xuyên coi là tảng đá vứt đi, nhưng lời nói như vậy cũng đúng, nếu bên trong không có gì cũng là vứt đi, nếu thật sự có gì bên trong thì cái giá hơn ba triệu vẫn còn rẻ.
Trang Duệ nghe nói như vậy thì vẻ mặt có chút thất vọng, hắn nhìn chằm chằm vào tảng đá kia một lúc, sau đó lắc đầu kéo Lưu Xuyên còn đang kỳ kèo giá cả với Đại học đi ra khu vực mao liêu toàn đổ.
- Này, hai vị không tiếp tục xem xét khối mao liêu này nữa chứ?
Sau lưng vang lên âm thanh có hơi đắc ý của Hứa Vĩ, Lưu Xuyên quay đầu định tìm phiền phức nhưng bị Trang Duệ kéo lại, sau đó hùng hổ kéo Lưu Xuyên đến khu vực có chứa mao liêu toàn đổ.
- Hừ, tiểu nhân vật đúng là tiểu nhân vật, không có kiến thức, lại keo kiệt, một viên mao liêu vài triệu cũng không cầm được, còn dám đến đổ thạch.
Nhìn thấy hai người kia đi xa, trên mặt Hứa Vĩ lộ ra nụ cười khinh thường nói với dương hạo ở bên cạnh.
- Tiên sinh cũng có hứng thú với mao liêu này sao?
Dương Hạo cũng không quan tâm đến ân oán giữa hai bên, hắn chỉ quan tâm có mua mao liêu hay không mà thôi.
- Được, để tôi xem thế nào.
Hứa Vĩ tiếp nhận kính lúp và đèn pin Dương Hạo đưa đến, sau đó hắn cẩn thận quan sát. Vừa rồi đứng ở bên cạnh hắn cũng rất xem trọng viên đá này, nếu màu xanh có thể kéo sâu vào bên trong thì khả năng sẽ có cực phẩm phỉ thúy, không thì ít nhất cũng có thể thu lại được tiền vốn.
Vào tháng tư mỗi năm ở Myanmar có tổ chức hội chợ phỉ thúy, các công ty châu báu trong ngoài nước đều có người tham gia, Hứa Vĩ vì thời gian trước phạm sai lầm nên bị giữ lại trong nước để tham gia hội chợ triển lãm ở Nam Kinh. Nhưng cũng vì vậy mà các chuyên gia đổ thạch trong công ty đều đã đi sang Myanmar, lúc này hắn cũng có kinh phí vài triệu để mua nguyên liệu.
- Mộc Đầu, cậu có phải định hấp dẫn tên kia mua tảng đá đó không? Sao cậu biết sẽ không có phỉ thủy trong đó?
Lưu Xuyên hỏi Trang Duệ đang xem xét một viên mao liêu toàn đổ.
- Tôi không biết, tôi có cảm giác không tốt với viên đá kia, giống như với đồ cổ vậy, đây là giác quan thứ sáu, hiểu chưa?
Trang Duệ cũng không thể giải thích với Lưu Xuyên, chỉ có thể đổ thừa vào cảm giác, dù sao thứ này cũng khó nói cho rõ ràng được.