- Đùng, đùng, đùng, đùng...
Tiếng súng vang lên làm cho Trang Duệ bị đánh thức, đợi đến khi hắn ngồi thẳng người thì sắc trời bên ngoài xe đã là rạng đông.
Lưu Xuyên lái chiếc xe Hummer đuổi theo bầy sói, Chu Thụy một đêm không chợp mắt thì hai mắt cũng đỏ ửng và đầy tơ máu, hắn đang thò nửa người ra khỏi xe, dùng súng trong tay bán chết đám sói chạy trốn tứ phía.
Thật ra vào thời hiện đại thì nhân loại dần dồn ép không gian sinh tồn của sói thảo nguyên, những bầy sói vài trăm con như hồi trước giải phóng bây giờ đã không còn, nhóm Trang Duệ gặp phải một bầu sói hơn một trăm con, đây đã là bầy sói có thể nói là khá lớn trong thảo nguyên vào lúc này. Nhưng đám sói kia thật sự không gặp may, vì chúng nó phải đối đầu với một nhóm người trang bị hoàn mỹ, đạn dược sung túc.
Sói thảo nguyên xưa nay thường kết một mối thù khó hiểu với tất cả sinh vật trên thảo nguyên, đặc biệt là cuộc chiến giữa người và sói là cực kỳ tàn nhẫn, hai bên dùng những thủ đoạn cực kỳ tàn khốc để tấn công lẫn nhau. Coi như hai bên dùng tàn nhẫn chống tàn nhẫn, dùng sự xảo quyệt chống xảo quyệt, nếu hôm nay không phải nhóm Trang Duệ chạy Hummer, nếu trong tay bọn họ không có súng, chỉ sợ bây giờ chỉ còn lại những bộ xương trắng giữa thảo nguyên mà thôi.
- Lưu Xuyên, quay lại.
Chu Thụy sau khi bắn chết một con sói cuối cùng ở phía bên này thì lùi người vào trong xe, mùi thuốc súng sặc sụa bùng lên. Khi hắn thấy Trang Duệ đã tỉnh lại, vẻ mặt lại giống hệt như ngày thường, chẳng qua chỉ vì mất máu hơi nhiều mà có chút tái xám mà thôi, vì vậy cũng hông khỏi thở phào, chỉ cần thấy như vậy cũng biết Trang Duệ không bị nhiễm khuẩn.
- Có chỗ nào không thoải mái không?
Chu Thụy vì quan tâm mà vẫn phải hỏi một câu, người bình thường bị sói cắn thì khác biệt với chó cắn, vì chó cắn nếu muốn phát bệnh dại phải mất cả tháng, nhưng người bị sói cắn thì thường sẽ phát bệnh sau một ngày.
- Không có việc gì, chỉ là cánh tay trái vẫn còn chưa thể hoạt động được.
Trang Duệ khẽ nhúc nhích cánh tay trái rồi nói với Chu Thụy.
- Vậy là tốt rồi, đến lúc về thành phố sẽ cho cậu vào bệnh viện.
Chu Thụy đã hoàn toàn yên lòng.
Vừa rồi Lưu Xuyên chạy đi vài kilomet để đuổi giết bầy sói, bây giờ bắt đầu chạy về vị trí cũ, hắn thấy những thi thể sói bị bắn chết buổi tối cũng đã không còn, có lẽ đã bị đám sói đồng loại coi là thức ăn. Sói là loại vật không chỉ tàn nhẫn với kẻ địch, còn không đồng tình với đồng loại của mình, sói chết hoặc bị thương sẽ là thức ăn của cả bầy, đặc biệt là vào mùa đông rét lạnh.
Buổi sáng trên đại thảo nguyên là cực đẹp, mặt trời đang ló lên đỏ rực trên ngọn núi phương xa giống như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, giọt sương sớm vẫn còn đọng lại trên lá những cây hoa còn tươi, sự biến đổi giữa thảo nguyên ban ngày và ban đêm là cực kỳ rõ rệt.
Đám sương mù phương xa làm cho người ta sinh ra cảm giác mình bị vây vào giữa, những ngọn cỏ đầu mùa xuân cũng đang nhú ra, sườn núi phương xa có vẻ khá mượt mà, dưới ánh sáng vàng rực của buổi ban mai, cực kỳ đẹp đẽ. Nếu không phải lúc này trong không khí có mùi máu sói nồng nặc, sợ rằng sẽ có một bức tranh tuyệt hảo.
Nhiệt độ sáng sớm ở thảo nguyên là ba bốn độ, cũng không phải rất nhạnh, vài người nhịn một đêm trong xe có điều hòa, bọn họ đều xuống xe hít vào vài hơi khí trời. Nhưng lúc này nơi đây rất tanh, thật sự không thể nào cắm trại ở lại, Lưu Xuyên chỉ có thể đưa bảy tám chai rượu còn thừa lên xe, mà Chu Thụy cũng dọn tất cả công cụ của mình, cũng thay lốp chiếc xe việt dã.
Hai chiếc lốp xe đã bị sói cắn nát, thật sự không thể nào tu bổ được, may mà trước khi đi Chu Thụy có mang theo vỏ ruột dự phòng, nếu không thì phải vứt xe lại ở nơi đây, đợi đến khi vào thành phố mua được lốp mới, như thế mới có thể lái xe đi được.
- Anh Chu, anh nói xem bầy sói có quay lại không? Tôi nghe nói loài sói có tâm tính trả thù rất mạnh...
Trang Duệ dùng tay phải xách một khẩu súng đứng canh bên cạnh Chu Thụy, hắn sợ bầy sói chơi trò hồi mã thương, nếu mọi người không đề phòng thì sợ rằng sẽ chịu thiệt thòi lớn.
- Không có gì, buổi sáng tôi đã bắn chết sói đầu đàn, nếu không bầy sói sẽ không bỏ chạy, sau này bầy sói lớn đó cũng không còn tồn tại, chỉ có thể chia thành vài bầy nhỏ hơn mà thôi.
Chu Thụy vẫn bận rộn, hắn dùng giọng nhàn nhạt nói, trước kia hắn đi lính cũng từng tiếp cận với sói, vì vậy mà hiểu rất rõ tập tính của nó.
- Tiểu Trang, cậu rất tốt, có tâm huyết, lại biết rõ thời thế, nếu vào quân ngũ rèn luyện vài năm thì tốt.
Chu Thụy thay lốp, lại tiện tay ném lốp hỏng vào trong thùng xe, cuối cùng hắn phủi tay nhìn Trang Duệ một tay cầm súng và khen ngợi một câu.
- Trang đại ca thật sự lợi hại, hôm qua rõ ràng là anh hùng cứu mỹ nhân.
Bách Mộng Dao cũng sôi nổi chạy đến, đi theo phía sau còn có Bách Mộng An say rượu vừa tỉnh. Lúc này Bách Mộng An cũng không thể nào bảo trì phong độ của thân sĩ, hắn nhìn mảnh đất bừa bộn, còn có cả máu sói nhuộm đỏ, vì thế mà giật mình há hốc miệng nghe Bách Mộng Dao miêu tả lại những gì phát sinh hôm qua.
- Ôi, sao tôi lại uống rượu như vậy, một cơ hội tốt như vậy dù là ở Châu Âu cũng hiếm gặp, rõ ràng là đi dã ngoại săn bắn.
Bách Mộng An dùng giọng bực bội tự trách mình, rõ ràng là hối tiếc vì hôm qua không được trải qua tình huống gian khổ với mọi người. Khi nghe những gì xảy ra với Trang Duệ thì hắn càng trợn trắng mắt, một mình đối mặt với ba con sói thảo nguyên sao?
- Trang Duệ, đến đây một chút.
Bên cạnh chiếc Hummer vang lên âm thanh của Lôi Lôi, Trang Duệ nhìn lại, Lôi Lôi đang vẫy tay với hắn.
- Chuyện gì vậy, Lôi đại tiểu thư, có gì cứ phân phó.
Trang Duệ vác súng lên vai đi đến, sau sự kiện đêm qua thì tích cách của hắn càng thoải mái hơn trước, sau khi trải qua sinh tử, người ta có thể nhìn ra được nhiều điều.
- Anh đứng đó.
Khi thấy Trang Duệ dừng lại trước mặt mình ba bốn mét thì Lôi Lôi giậm chân, nàng lại phải tự mình đi đến.
- Huyên Huyên nói đang muốn đi vệ sinh, anh đến bên đó xem, cô ấy sợ còn có sói.
Lôi Lôi ghé sát tai Trang Duệ khẽ nói.
- Tôi sao?
Trang Duệ chợt hô lên kinh ngạc, miệng của hắn lúc này há hốc ra còn lớn hơn cả Bách Mộng An.
Bây giờ Trang Duệ không dùng được cánh tay trái, xem như là một nửa tàn phế, chỗ này ngoài hắn ra thì ai cũng có tay chân lành lặn, hắn không hiểu vì sao nàng lại muốn hắn đi xem xét.
- Mộc Đầu, cậu nói gì vậy? Vợ tôi nói gì với cậu thế?
Lưu Xuyên đưa những chai rượu còn thừa lên xe, sau đó thuận tay xách theo một chai, tay trái cầm một gói thịt gà sấy, đang nhai nuốt rất hăng hái.
- Không có gì, không có gì, Lôi Lôi nói hôm qua cậu anh hùng vô địch, chờ đến thành phố sẽ dùng thân cảm tạ.
- Mau đi đi, hai người cũng không phải thứ gì tốt.
Trang Duệ lên tiếng nói hươu nói vượn rồi đi về phía Tần Huyên Băng đang chờ, sau lưng còn vang lên tiếng mắng của Lôi Lôi.
- Huyên Băng, điều này...Điều này...
Trang Duệ đi đến trước mặt Tần Huyên Băng, hắn thật sự không biết nói sao cho phải. Sau tình huống sóng vai chiến đấu hôm qua, hắn cảm thấy giống như hố sâu ngăn cách giữa mình và nàng chợt biến mất, nhưng lúc này lại khá rối, làm cho hắn đối mặt với nàng và vẫn sinh ra cảm giác không được tự nhiên, thật sự mất tự nhiên...
- Phì...
Tần Huyên Băng nhìn bộ dạng ngây ngốc của Trang Duệ mà không nhịn được phải bật cười, tình huống có chút ngượng ngùng chợt trở nên tự nhiên hơn.
- Anh đứng ở đây canh gác, đừng cho ai đến gần.
Tần Huyên Băng kéo Trang Duệ đi sau phía sau chiếc Hummer, sau đó lại đi vào trong lùm cỏ.
- À, cô yên tâm, tôi giám sát cô thật chặt.
Trang Duệ cũng không biết đang nghĩ gì mà nói ra những lời như vậy.
- Không phải nói anh nhìn tôi, tôi cần anh chú ý xem bên cạnh có sói và người hay không.
Tần Huyên Băng nói lại như vậy, Trang Duệ nghe vào tai mà không khỏi đỏ mặt.
- Xem ra mình đúng là quá ngốc.
Trang Duệ cũng ý thức được mình lỡ lời, hắn dùng tay phải vỗ lên mặt mình, sau đó vội vàng đi theo Tần Huyên Băng.
- Huyên Băng, cô cứ vào trước, tôi sẽ đi một vòng xem xét.
Trang Duệ tiến lên bắt kịp Tần Huyên Băng, sua đó hắn thấy bàn tay bầm tím của nàng, biết đó là kiệt tác hung ác của mình tối qua.
Trang Duệ không chờ Tần Huyên Băng đáp lời mà nhanh chóng cất bước đi vòng quanh, sau khi xem xét không có bất kỳ vấn đề gì mới quay lại bên cạnh Tần Huyên Băng.
- Tôi là quân tử, không phải tiểu nhân, à, sẽ không rình nhìn lén người khác, nhưng liếc mắt cũng không có vấn đề gì chứ?
Trang Duệ đứng cách chỗ Tần Huyên Băng đi vệ sinh ba bốn mét, trong tai vang lên âm thanh sột soạt mà trong lòng không khỏi có ý nghĩ đưa mắt nhìn. Nhưng khi hắn thật sự có quyết tâm thì Tần Huyên Băng đã đứng lên, hắn không khỏi cảm thấy hối hận, hận không thể dùng linh khí nhìn sạch sẽ cơ thể của nàng để bù vào tình huống vừa rồi.
Trái tim của Tần Huyên Băng lúc này cũng giống như hươu con đi loạn, tim đập không thôi, gương mặt đỏ bừng, nàng đi qua bên cạnh Trang Duệ rồi về đến chiếc xe Hummer.
- Mộc Đầu, đi thôi, đứng đó chăn dê à?
Âm thanh của Lưu Xuyên từ chiếc Hummer vang ra, lúc này Chu Thụy đã khởi động được chiếc xe việt dã, đang chuẩn bị rời khỏi chỗ này.