Ứng Thải Mị đùa giỡn phi thường vui vẻ, lưỡi đao lạnh lẽo chậm rãi lướt xuống ngực hoàng đế, di chuyển trên bụng tới đai lưng của hắn, hai ba cái liền xé nát, rất nhanh liền rơi xuống.
Hoắc Cảnh Duệ nhìn nàng hổ nháo, lại cũng không muốn bị trừng phạt mới ngoan, cầm lấy cổ tay Ứng Thải Mị cười cười: "Chẳng lẽ ái phi muốn trẫm thành thái giám? Đến lúc đó sợ là ái phi phải tịch mịch trong khuê phòng."
Ứng Thải Mị liếc mắt nhìn hắn một cái, hừ lạnh rút tay về, nhưng vẫn cầm lấy thùy chủy lên, vỗ vỗ ngực hoàng đế, eo nhỏ lắc một cái: "Hoàng thượng chớ lộn xộn, đao kiếm không có mắt, quay đầu lại thì không thể oán giận thiếp."
Hoắc Cảnh Duệ nhíu mày, nhìn không ra người trên thân mình rốt cuộc muốn làm cái gì, rất ngoan ngoãn nằm bất động.
Ứng Thải Mị cong môi cười, đỡ thắt lưng chậm rãi ngồi xuống, thùy chủy vẫn để ngang ngực hoàng đế.
Hoàng đế động cũng không thể động, lại nói lửa nóng dưới thân liên tục dâng lên, làm cho hắn dở khóc dở cười.
Thì ra là Ứng Thải Mị muốn đánh cái chủ ý này, nàng đùa giỡn được thỏa mãn, lại muốn hắn không được nhúc nhích, chỉ bị động tiếp nhận....
Ứng Thải Mị đem hoàng đế ăn không còn một mảnh, bột phấn cũng không để lại, cảm thấy toàn thân khoan khoái, đan điền ăn no, khó có được đối với hoàng đế tươi cười: "Vị đạo của hoàng thượng, thiếp cảm giác càng ngày càng tốt."
Khí tức của Hoắc Cảnh Duệ có chút bất ổn, dù là ai có kề thùy chủy ngang ngực cũng không thể cử động, bên kia xuân sắc vô biên, một mặt là vách núi vạn trượng, một mặt là sống sắc sinh hương, thực sự là vừa mừng vừa sợ.
Ứng Thải Mị thật đúng là tặng cho Hoắc Cảnh Duệ một đại lễ, hắn chưa từng nghĩ tới trên giường còn làm được chuyện như vậy. Chỉ là bị khi dễ, trong lòng không cam, đương nhiên phải khi dễ ngược lại.
Ánh nến đỏ bên trong Di Xuân điện cháy rực đến lúc bình minh mới tắt, Thanh Mai nhìn thấy nhưng không thể trách, chỉ huy mấy bà tử sớm đem thùng tắm đưa vào trong.
Về phần tại sao không phải là hai thùng, dù sao hoàng thượng cùng chủ tử nhà mình phải một hồi uyên ương nghịch nước, triền miên một hồi lâu mới tách ra, đơn giản bớt việc, chuẩn bị thật nhiều nước nóng cũng được.
Chờ hoàng đế tinh thần sảng khoái lâm triều sớm, Thanh Mai mới mang theo Bạch Mai vào hầu hạ.
Qủa nhiên, trên người Ứng Thải Mị đầy vết hồng, lười biếng nằm trên giường, biểu tình thỏa mãn khi được ăn no, chân mày lộ vẻ sung sướng cùng hài lòng.
Bạch Mai tuổi còn nhỏ, mắc cỡ làm hai má đỏ lên, chỉ cúi đầu không dám phát ra tiếng.
Thanh Mai nhìn thấy rõ hơn, sớm đã không còn thẹn thùng như lúc trước, chu đáo hầu hạ Ứng Thải Mị rửa mặt, không phái Bạch Mai làm, nhỏ giọng bẩm báo: "Chủ tử, Tiểu Phúc Tử đến bẩm báo tin tức từ Ứng phủ, người sau khi ăn sáng xong mới cho vào sao ạ?"
"Vừa nghe vừa dùng điểm tâm cũng được." Không chừng có thể ăn nhiều thêm một chén, Ứng Thải Mị liếc nhìn Bạch Mai một cái, biết Thanh Mai là hạ quyết tâm, không dám che chở muội muội này, muốn cho nàng hiểu rõ một chút chuyện âm u.
Đều nói cha mẹ bận tâm chuyện con gái, trong nhà Thanh Mai không có trưởng bối, nàng là trưởng tỷ đương nhiên sẽ giống như cha mẹ Bạch Mai, bây giờ còn phài để Bạch Mai học cách tự bảo vệ mình, thực sự là không dễ dàng.
Ứng Thải Mị cũng vui vẻ biết thời biết thế, thuận ý Thanh Mai. Có một số việc không phải cứ bịt tai trộm chuông là có thể, Bạch Mai được bảo hộ quá tốt, sau này chung quy cũng là một tai học ngầm, sớm cho nàng biết rõ mọi chuyện cũng tốt.
Tiểu Phúc Tử quy củ tiến vào quỳ xuống hành lễ, nhìn chủ tử đang dùng cơm, âm thanh của hắn không nhanh không chậm, thật ra ở cái tuổi này hắn không thể nôn nóng, miễn cho quấy nhiễu Ứng Thải Mị.
Ứng Thải Mị âm thầm gật đầu, người của hoàng thượng mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng được lựa chọn ra từ vạn người, tự nhiên sẽ không kém chỗ nào.
"Ngươi nói một chút Ứng phủ như thế nào? Nói trọng điểm, người không thú vị thì lượt đi."
"Vâng chủ tử." Tiểu Phúc Tử nhỏ giọng đáp, lúc này một năm một mười bắt đầu nói, giống như là tận mắt nhìn chằm chằm, giống như tiên sinh thuyết thư ở mấy quán trà lâu, thập phần thú vị.
Nguyên lai là Hạnh Nhi hồi phủ lôi kéo tam thúc mẫu kể lại chuyện trong cung, hai mẹ con bày kế, biết rằng Lăng Nhi một ngày còn ở đây thì nàng cũng đừng nghĩ tiến cung.
Nghĩ đi nghĩ lại, lại không thể náo đến mức đem danh dự của Lăng Nhi vứt đi, đến lúc đó một người trong phủ, cả Hạnh Nhi cũng bị ăn mệt.
Muốn Lăng Nhi không thể vào cung, lại không thể hạ thủ mất danh dự, hai người thương lượng một đêm cuối cùng cũng tìm được đối sách.
Ứng Thải Mị bĩu môi, cũng không phải là ý mới mẻ gì, lại còn là hạ dược.
Hạ dược nặng thì dễ bị người khác nhìn ra, hạ quá nhẹ thì lại không dùng được. Nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Nhi vừa mới bị rơi xuống nước nhiễm phong hàn còn chưa khỏe, nhân cơ hội này hạ dược là thời cơ tốt nhất.
Tiểu Phúc Tử đem chuyện hai mẹ con tam thúc mẫu kể lại hưng phấn đến thấp thỏm, biểu tình âm ngoan lại chần chừ vô cùng nhuần nhuyễn, khiến Ứng Thải Mị bật cười.
"Chuyện phía sau người biết nên làm như thế nào?"
Tiểu Phúc Tử khom lưng dập đầu, kính cẩn đáp: "Vâng, tiểu nhân biết rõ."
Nói xong hắn liền lui ra ngoài.
Bạch Mai nhìn cũng bật cười, nhưng nghi hoặc trong lòng càng lúc càng lớn.
Ứng Thải Mị đã tính toán Thanh Mai dạy bảo muội muội nàng thật tốt, tự nhiên sẽ không keo kiệt chút thời gian, mở miệng liền hỏi: "Có chuyện gì nghi ngờ không ngại nói ra, chớ giấu trong lòng không giải đáp được."
Bạch Mai nháy mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại: "Chủ tử, Lăng Nhi cô nương cùng Hạnh Nhi cô nương một khoản không viết ra được hai ứng tự, đều là tiểu thư trong phủ, làm sao sẽ hãm hại nhau?"
Từ nhỏ cùng tỷ tỷ Thanh Mai sống nương tựa lẫn nhau, Bạch Mai không nghĩ ra vì sao làm muội muội lại đi hại tỷ tỷ của mình?
Ứng Thải Mị tự phi tự tiếu liếc nhìn Thanh Mai một cái, nhìn thấy sắc mặt đại cung nữ này phức tạp, biết rõ trước đây tìm mọi cách che chở Bạch Mai ngược lại là hại nàng, đáy lòng rất ảo não: "Mặc dù là tỷ muội, đứng trước lợi ích đều là kẻ thù. Nếu như Lăng Nhi vào cung thì Hạnh Nhi sẽ không có cơ hội. Dù ở trong cùng một phủ, hoàng thượng không thể nào đồng thời cho hai tỷ muội tiến cung được."
Con nối dõi ở Ứng phủ không nhiều, Ứng tướng quân tử trận chỉ để lại Ứng mỹ nhân, Ứng mỹ nhân bây giờ cũng không còn, hai vị tiểu thúc chỉ có một đứa con gái, một tiến cung thì một người khẳng định sẽ bị giữ lại, Ứng phủ không thể để mất người.
Nhất là Lăng Nhi là tỷ tỷ, Hạnh Nhi là muội muội. Bây giờ tỷ tỷ được hoàng thượng coi trọng muốn vào cung, làm muội muội sao có thể không vội?
Tựa hồ Bạch Mai cảm thấy mình nghĩ không cẩn thận, lại càng buồn: "Hạnh Nhi cô nương đối phó với tỷ tỷ chẳng lẽ không sợ bị người khác phát hiện hay sao?"
Nếu bị phát hiện, âm mưu hại tỷ muội sẽ bị phạt không nhẹ, đến lúc đó đừng nói là tiến cung, sau này cũng không thể gả ra, chỉ có thể đến miếu làm bạn với ngọn đèn cả đời, kia thật quá thảm, cần gì phải vậy?
Thật ra Ứng Thải Mị cảm thấy Bạch Mai lại không đơn thuần vô tri như tưởng tượng, có một số việc nàng vẫn biết rõ: "Vì thế Hạnh Nhi đem chuyện này ra đặt cược, thắng thì nàng có thể vào cung. Thua thì hiển nhiên nàng nhận tội, như vậy mà thôi."
Bất quá trong lòng Hạnh Nhi không chừng không có hai chữ "thua cuộc."
Bạch Mai mơ mơ màng màng gật đầu, lại hỏi: "Nô tỳ còn không hiểu một chỗ, rõ ràng chủ tử cái gì cũng không nói, Tiểu Phúc Tử liền biết nên làm cái gì?"
Ứng Thải Mị điểm lên trán Bạch Mai một cái, nhìn nàng cười: "Tiểu Phúc Tử là người thông minh, nhìn chằm chằm Ứng phủ, ta đương nhiên là muốn biết những chuyện xảy ra phía sau, hắn liền hiểu được sẽ phải làm gì để quay lại bẩm báo."
Bạch Mai bừng tỉnh đại ngộ, yên lặng gật đầu: "Ý chủ tử là Tiểu Phúc Tử tiếp tục theo dõi, để cho chủ tử tận mắt nhìn thấy trò hay này?'
Ứng Thải Mị không có gật đầu, nhìn Bạch Mai thật sâu, bổ sung: "Không chỉ điểm này, cho tới bây giờ nhị thúc mẫu cũng không phải là một người ngu, nhất là thái độ đối đãi với con gái. Nếu như nàng biết có người vì muốn tiến cung mà mưu hại con gái của nàng, người cảm thấy nhị thúc mẫu sẽ thế nào?"
Bạch Mai cau mày, cắn ngón tay, sắc mặt đột nhiên có chút không tốt: "Chủ tử là để cho Tiểu Phúc Tử đem chuyện Hạnh Nhi cô nương định làm tiết lộ cho nhị phu nhân?"
Kể từ đó, nhị phòng cùng tam phòng không phải muốn đánh nhau, Ứng phủ náo đến ngập trời?
Bạch Mai nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra, tốt xấu cũng là nhà mẹ đẻ của người, chủ tử làm sao có thể gây xích mích ly gián nhị phòng cùng tam phòng, để bọn họ náo lớn lên? Đến lúc đó không có nhà mẹ đẻ ủng hộ, chủ tử làm sao có thể tiếp tục sống ở hậu cung?
Mặc kệ nhà mẹ đẻ có bao nhiêu yếu, phi tần không có nhà mẹ đẻ sẽ không có kết quả tốt......
Bạch Mai len lén nhìn chủ tử nhà mình, chống lại ánh mắt đầy thâm ý của Ứng Thải Mị, lại cúi đầu, cơ hồ muốn dán hết lên ngực: "Chủ tử, chuyện này..... Không tốt sao?"
Ứng Thải Mị lắc lắc đầu, hiểu được tâm tư Bạch Mai đơn giản, mới không biết chuyện đen tối bên trong đại gia tộc, đơn giản mở miệng chỉ điểm: "Ngươi cho là đích tiểu thư từ phủ tướng quân, sao có thể tùy hứng làm bậy, không có chút quy củ cấp bậc lễ nghĩa?"
Bạch Mai bị nghẹn lại, phu nhân tướng quân đã sớm mất, quy củ tiểu thư học đều từ ma ma bên người nhị thúc mẫu dạy, về sau còn có thêm Phương ma ma của tam thúc mẫu, theo lý thuyết quy củ dạy rất tốt, nhưng lại bị dung túng vô pháp vô thiên.
Nàng đương nhiên chưa từng quên, ở Ứng phủ trước đây, tiểu thư nhà mình đánh giết đuổi đi biết bao nô tỳ bên người, chính mình mỗi ngày căng thẳng lo sợ kế tiếp sẽ là tỷ muội nàng.
Bạch Mai lui đầu, cái hiểu cái không. Cho nên nói tiểu thư bị dạy hư, thật ra là nhị phu nhân và tam phu nhân âm thầm giở trò xấu mà thành?
Ứng Thải Mị khoát khoát tay, còn nói: "Ta nhớ lúc trước nhị thúc mẫu còn tính toán đem tiểu thư nhà người cho lập gia đình, tuy còn chưa định ra thì đã phải tiến cung, thế nhưng đối phương là ai thì ngươi hẳn biết rõ."
Bạch Mai đương nhiên nhớ, khi đó nghe thấy tiểu thư phải lập gia đình, nàng đương nhiên sẽ thành hồi môn, tốn rất nhiều tâm tư đi hỏi thăm. Đối phương là cháu của lão Hầu gia, danh hàm dễ nghe, kỳ thực gia tộc đã sớm suy tàn, vị tôn tử còn chưa kế thừa này cả ngày ăn chơi đàng điếm, quản gia sinh không sai biệt lắm, phỏng chừng là trông chờ vào đồ cưới của tiểu thư gả qua để tiếp tục sống qua ngày.
Lúc đó Bạch Mai nghe được đều thấy bối rối, sợ tiểu thư gả qua sẽ đau khổ, nàng và Thanh Mai tỷ tỷ sẽ bị bán vào một nơi không tốt để đổi tiền. May mà Ứng tướng quân đã làm cho tiểu thư tiến cung nên mới không xuống dốc như vậy.
Ứng tướng quân quanh năm chinh chiến, rất ít ở nhà, nhị phu nhân dám lung tung chỉ hôn sự bết bát như vậy cho tiểu thư, hiển nhiên là không đem tướng quân đặt vào mắt.
Dù sao nói không chính xác một ngày nào đó Ứng tướng quân sẽ hi sinh trên chiến trường, chuyện xuất giá của tiểu thư cũng phải dựa vào Ứng phủ, nhị phu nhân làm chủ thì nói một không nói hai, xem như là không có sợ hãi.
Bạch Mai nhíu mày, ẩn ẩn có chút hiểu được nước sâu ở Ứng phủ, len lén nhìn Thanh Mai một cái. Những năm gần đây, tỷ tỷ liều mạng bao nhiêu để che chở mình, mới để nàng tránh xa khỏi những tranh đấu ngấm ngầm xấu xa đó?
Ứng Thải Mị không quên nói một điểm cuối cùng, khóe miệng nở một nụ cười lạnh nhạt: "Ngươi chưởng quản khố phòng, càng hiểu rõ ngoài trừ Ứng tướng quân năm đó có bao nhiêu đồ cưới, Ứng phủ về sau có thể đưa tới một châm một đường?"
Sắc mặt Bạch Mai triệt để xám trắng, cách Ứng phủ làm khiến người ta thất vọng đau khổ, thảo nào chủ tử muốn tìm phiền toái cho bọn họ.......
Nàng nghe rõ ràng, suy nghĩ cẩn thận, hoàn toàn đứng về phía chủ tử nhà mình, âm thầm nắm chặt tay: "Chủ tử, người Ứng phủ khi dễ chúng ta, chúng ta khi dễ trở lại!"
Ứng Thải Mị cười nàng: "Không nói tỷ muội tương tàn, chủ tử nhà ngươi lộ vẻ mặt hung ác, nhìn lên giống mụ la sát?"
Bạch Mai sợ đến mức liên tục xua tay, vội vàng biện giải: "Chủ tử, nô tỳ không nói lời như vậy......"
Ứng Thải Mị cười đến càng thoải mái, hơn nửa ngày mới thu hồi nụ cười: "Vì thế, chúng ta ở trong cung đợi xem trò vui là được."
Rốt cuộc là người Ứng gia, nàng nhìn mặt mũi Ứng mỹ nhân, không trực tiếp đại khai sát giới. Nếu là Ứng Thải Mị trước đây, phỏng chừng ngại phiền phức, đã sớm động thủ.
Làm cho người Ứng gia tự chó cắn chó, đúng là chủ ý không sai.
Cũng không biết nhị phòng cùng tam phòng thì bên nào sẽ tốt hơn.