Hoàng Tộc Đại Chu

Chương 50: Nguy Cơ Tiềm Ẩn


Cuối con đường nhỏ, có một đội mỏ binh đứng hàng ngang, đi bọn hắn rời đi thì để lại một đống quần áo cũ.

- Cái gì? Ta phải mặc những bộ y phục như vậy sao?

- Mấy bộ đồ này ít nhất cũng đã được ba, năm năm rồi, còn bị thủng vài lỗ nữa, lại bắt chúng ta mặc nó sao?

- Tiểu hầu gia, ngài cũng nói gì đi. Chúng ta cũng chỉ tới lịch luyện thôi, cũng không phải tới đây làm mỏ nô!

Những sĩ tử kinh thành này bình thường mặc những bộ đồ gấm hoa lệ, ăn món ngon. Bây giờ nghe thấy phải mặc những bộ đồ mà mấy hạ nhân trong nhà không mặc thì lập tức ồn ào lên.

Có mấy người sĩ tử nhìn thấy Phương Vân, lập tức thỉnh cầu Phương Vân ra nói giùm một tiếng. Phải biết rằng, trong đám người đi lần này thì địa vị cùng ảnh hưởng của Phương Vân là cao nhất.

Mười mấy mỏ binh, ánh mắt lạnh như băng, nhìn thấy bọn sĩ tử gây chuyện lập tức trán nổi gân xanh, dường như tức giận rồi.

- Câm miệng, thay quần áo đi.

Phương Vân đột nhiên nói chuyện. Chỉ một câu nói làm cho hơn trăm sĩ tử ở chung quanh an tĩnh lại. Cả đám nhìn Phương Vân, ánh mắt tràn đầy sự bất khả tư nghị. Phương Vân cũng mặc kệ những tên đó, nhìn thái độ của những tên mỏ binh thì hắn cũng đã biết đây là lệ cũ của mỏ. Cho dù như thế nào đi nữa thì cũng phải mặc bộ y phục này vào.

Phương Vân rất nhanh mặc đồ mỏ vào, có hắn dẫn đầu, những người khác cũng không dám nói gì nữa. Mọi người cũng mặc mấy bộ đồ cũ vào.

- Mỏ có quy củ của mỏ, phản kháng thì chỉ có tự mình chuốc khổ.

Một tiểu đầu lĩnh mỏ binh quát một tiếng, sau đó lạnh lùng nói.

- Hiện tại, tất cả nô bộc, tỳ nữ, hộ vệ đi theo toàn bộ theo ta. Nhớ lấy, các ngươi tới đây là chịu khổ, rèn luyện, học tập, không phải tới đây để tự cao tự đại, ra vẻ thiếu gia.

- Ta đi qua đó trước đã, sau khi yên ổn sẽ tới tìm ngươi.

Khổng Tước thấp giọng nói bên cạnh Phương Vân.

- Ừ, đi đi.

Phương Vân gật đầu, Khổng Tước đi ra. Khổng Tước thực lực cực mạnh, những quy củ mỏ đối với nàng mà nói cũng là không. Phương Vân cũng không lo lắng.

Đầu lĩnh mỏ hài lòng gật đầu.

- Hiện tại phân phối chỗ ở, những người được gọi lập tức theo binh lính rời đi.

- Phương Vân, Lưu Huân, Tô Phi, ba người các ngươi một tổ, bước ra khỏi hàng!

Một người lính đi về phía trước vài bước, Phương Vân hướng Chu Hân, Trương Anh gật đầu, nháy mắt một cái rồi cùng hai sĩ tử khác theo sau tên binh lính đó đi về phía trước.

Trên đỉnh núi, khói cuồn cuộn dầy đặc, ở ngay chỗ khói bốc lên thì có một cái đỉnh lô to lớn ngay đó. Nhiệt độ ở trong đỉnh lô vô cùng cao, vô số người đang quay quanh làm việc tại cái đỉnh lô này. Thanh âm đập, thổi không dứt bên tai.

Dòng người vô cùng đông, y như những con kiến. Ở quanh cái mỏ này, không có chỗ nào không bận rộn. Phương Vân cẩn thận quan sát, phát hiện ở mỏ này có các nô lệ, có người già, có người trẻ, có tráng hán, có nữ nhân, có thư sinh, có võ giả. Quả thật là có đủ thứ người. Vẻ mặt của mọi người uể oải, tinh thần chán nản vô cùng.

- Ủa, những người này không phải người của Trung Thổ Thần Châu!

Ánh mắt của Phương Vân quét qua một vòng, lập tức phát hiện trong đám người có những người có vóc dáng không giống người trung thổ. Những người này có mũi ưng, da xanh, da thịt chắc chắn, cường tráng vô cùng, có người có cánh tay dài, rũ xuống vượt qua cả đầu gối. Mọi người chen chúc trong đám người, như hạc giữa bầy gà, vô cùng chướng mắt.

- Đại Chu hoàng triều ta chinh chiến với ngoại bang, tù binh hàng năm bắt được vô cùng nhiều. Những người này nếu giết chết hết thì thật sự rất đáng tiếc. Triều đình liền đem những người này tới mỏ này, làm đầy tớ, đi đào mỏ, làm vũ khí chiến giáp cho Đại Chu ta! Không phải là người cùng tộc, tất có dị tâm. Đối với những tên dị tộc này, không cần khách sáo làm gì. Hàng năm, tỉ lệ tử vong ở mỏ cao nhất cũng là mấy tên dị tộc này.

Mỏ binh đi theo thấy ánh mắt của Phương Vân, cười cười, giải thích.

- Đầy tớ? Các ngươi mới là đầy tớ! Sớm muộn gì cũng có một ngày đại quân chúng ta sẽ tấn công Đại Chu. Đến lúc đó, mấy người chúng mày sẽ làm đầy tớ cho chúng ta!

Lúc này, có một người Địch Hoang đang đẩy mỏ, đột nhiên quăng xe ra, kích động gào thét gầm lên.

- Đồ không biết sống chết!

Mỏ binh lạnh lùng trừng mắt liếc, nhưng không hề có ý xuất thủ.

Chát!

Ngay lúc này, một cây trường tiên dài từ trong khói dầy vươn ra, lượn quanh một cái, lập tức quấn vào cổ của tên mỏ nô Địch Hoang này. Trường tiên vừa thu lại, tên mỏ nô này bay bay lên cao, quẹt một vòng qua không trung rồi rơi vào vách đá cao ở bên ngoài.

A!

Tiếng kêu thảm thiết truyền đến, sau đó im bặt, không có tiếng động nào nữa.

- Oh!

Phương Vân theo hướng trường tiên nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa, một gã mỏ binh chầm rãi thu hồi trường tiên lại. Ánh mắt của hắn lạnh như băng, động tác tàn khốc, dường như làm chuyện này rất nhiều lần.

Các mỏ nô bốn phía thấy như vậy, lập tức thân thể chuyển động, vội vàng cúi đầu xuống, vội vã đi qua.

- Mấy tên không biết sống chết là gì, không cần để ý tới. Ba vị sĩ tử, mời đi qua bên này.

............

Sơn mạch Mẫn Sơn đồ sộ cao vút, như một con cự long đang nằm vậy. Mỏ Ba Lâm chẳng qua chỉ là một đoạn trong sơn mạch Mẫn Sơn mà thôi. Ở chỗ cao nhất của sơn mạch Mẫn Sơn, doanh trại san sát, trọng binh tuần tra. Bên cạnh các vách núi có các Phá Thần Nỏ đứng ở đó, đầu tiễn chỉ về phía trời cao. Thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm.

Ở ngay trung tâm của các doanh trại, có một đại điện đồ sộ. Trên cửa đại điện có viết ba chữ 'Điện tướng quân'.

- Oh? Là thư của phu nhân Bình Đỉnh hầu tại kinh thành?

Trong đại điện, có hai hàng binh lính tinh nhuệ đứng hai bên. Ở ngay đại diện có một bộ bàn ghế, một gã nam tử mặt mũi trắng nõn đang ngồi thẳng trong đó không nhúc nhích.

Người này nhìn qua khoảng ba, bốn mươi tuổi, cả người toát lên khí chất của văn sĩ. Nhưng tròng mắt ngay khi mở cái hộp ra lại lóe lên từng đợt phong mang của đao kiếm, cho thấy người này có tu vi võ đạo vô cùng cường đại.

Người này tên là Lý Ngọc. Sơn mạch Mẫn Sơn có ba tòa núi lớn, chia ra do ba vị đại tướng quân nắm giữ. Hắn chính là một trong ba vị đại tướng quân.

Lý Ngọc lúc này đang nhận lấy một phong thơ do thân vệ binh đưa tới, nhìn tên người gửi tới không khỏi ngẩn ngơ. Rút thơ ra, Lý Ngọc lập tức nhìn vào.

"Cái gì, đại thế tử lại bị người khác hại chết sao?"

Nhìn thấy phần mở đầu của lá thư, Lý Ngọc lập tức trong lòng chấn động, trong lồng ngực dâng lên giận dữ. Không có bao nhiêu người biết, vào mười năm trước, Lý Ngọc là một thân vệ của Bình Đỉnh hầu. Nghe nói con trai trưởng của chủ tử ngày xưa mình bị chết, làm sao có thể không tức giận được.

"...Sát thủ là Phương Vân, chỉ cần giết con thứ của Phương gia, lập tức để cho ta ra khỏi mỏ, một lần nữa nhậm chức ở trong quân!"

Ý tứ mà Hiển Hoa phu nhân lộ rõ ra, làm cho Lý Ngọc chấn động vô cùng.

Theo quy tắc của quân đội Đại Chu, một khi đã làm tướng quân thủ vệ mỏ, thì cũng có ý nghĩa là vĩnh viễn chỉ có thể ngồi ở đây, cũng mất đi cơ hội phong hầu bái tướng.

"Ta ở mỏ Ba Lâm đã hơn mười năm, mười năm qua luôn khắc khổ tu luyện, công lực đã hơn xưa. Hiện tại ta chỉ thiếu cơ hội lập công. Một khi ta được điều đến trong quân, lập tức sẽ có chiến công hiển hách, việc phong hầu thụ tước không phải là nói chơi."

Nắm phong thư thật mỏng trong tay, tâm của Lý Ngọc động. Lý Ngọc là một người có dã tâm vô cùng, giết chết con thứ Phương gia đổi lấy công danh lợi lộc. Việc này đối với hắn quả là có sức hấp dẫn rất lớn.

- Lý Mông, ngươi tới đây!

Lý Ngọc đột nhiên vẫy vẫy tay. Một gã giáo úy cách đó không xa vội vàng đi tới. Người này khuôn mặt hơi mập, da trắng tinh, đôi mắt híp lại, toát ra vẻ là một người khôn khéo. Người này chính là tâm phúc của Lý Mông.

- Trong nhóm sĩ tử mới đến, có một người tên Phương Vân.

Lý Ngọc liếc mắt một cái, chỉ nói có nửa câu.

- Đại nhân yên tâm, thuộc hạ đã hiểu.

Lý Mông hiểu ý, cúi đầu khom lưng.

Lý Ngọc phất phất tay, Lý Mông liền xoay người rời đi.

...

- Đã đến rồi, ba vị sĩ tử. Sau này đây chính là nơi ở của các ngươi!

Mỏ binh dẫn đám người Phương Vân tới trước một bức tường đổ, chỉ vào phía trước nói. Ba người thuận thế nhìn theo, chỉ thấy ở cuối con đường mà mỏ binh chỉ có ba cái động đen thui.

- Cái gì? Sau này chúng ta phải ở đây à?

Hai gã sĩ tử trợn to hai mắt, không thể tin nhìn vào ba cái động nguyên thủy đó, trong lòng bị đả kích nặng nề.

- Ừ, đây là quy củ của triều đình!

Mỏ binh lạnh lùng gât đầu.

- Vị quan nhân này, đã làm phiền rồi.

Phương Vân đối với mấy việc này đã có chuẩn bị trước. Sau khi nhìn thấy không có gì ngoài ý muốn mới đút vào mai Tam Hoàng tiền cho các binh sĩ dẫn đường. Sau đó lấy cái động ở giữa bước vào.

Trong động rất lớn, vượt xa như tưởng tượng khi nhìn ở bên ngoài. Bên trong còn có bàn đá, ghế đá, giường đá đầy đủ mọi thứ. Phương Vân thậm chí còn nhìn thấy ở trên bàn có một chén đèn dầu và hai cục đánh đá lửa.

"Xem ra, triều đình tuy nói là đưa sĩ tử tới mỏ rèn luyện, phải tuân thủ theo quy của của mỏ, nhưng nhìn vào thực tế cho thấy vẫn có sự ưu đãi với sĩ tử."

Phương Vân tháo đồ xuống, đi tới giường đá bên cạnh, khoanh chân ngồi xuống, nhanh chóng bắt đầu tu luyện. Thời gian đối với hắn là vô cùng quý giá. Mỗi một phút một giây cũng có ý nghĩa tăng thực lực lên.

Khoảng hai canh giờ sau, có một cơn gió từ bên ngoài tràn vào, sau đó Khổng Tước đã có trong động quật.

- Sắp xếp tốt rồi chứ?

Phương Vân mở mắt hỏi.

- Ừ, chỗ của ta cách ngươi khá xa. Trong khoảng thời gian này ngươi phải cẩn thận. Bình Đình hầu phủ từ sau cuộc chém giết đó chưa có động tĩnh gì cả. Ta thấy quá mức bình thường, có chút không ổn.

- Ý của ngươi là họ sẽ động thủ ở mỏ?

Phương Vân lập tức đoán được ý tứ của Khổng Tước, không đợi Khổng Tước trả lời, hắn lập tức hiểu được nói.

- Đúng rồi, uy vọng của Bình Đỉnh hầu phủ trong quân cực cao. Nên quân đội ở mỏ Ba Lâm này không khỏi bị ảnh hưởng. Nếu như Bình Đỉnh hầu phủ viết thư tới nói ra giết Dương Bưu, sau đó hứa hẹn thêm vài chỗ tốt thì sợ rằng những người này sẽ động thủ với ta.

Trong mắt Khổng Tước hiện lên vẻ kinh dị.

- Bản thân ta cũng không ngờ ngươi lại nghĩ sâu như vậy. Nhưng mà, điều ngươi nói cũng có thể. Trong khoảng thời gian này ta sẽ lưu ý, nếu có địch nhân thì ta sẽ âm thầm giải quyết.

Phương Vân gật đầu, thủ đoạn của Khổng Tước còn chuyên nghiệp hơn so với các sát thủ. Lấy thực lực của nàng, đối phó với những người tập kích trong bóng tối là thừa sức.

- Ta đi trước đã. Sau này nếu như không cần thiết, ta cũng sẽ không chủ động hiện ra trước mặt ngươi.

- Ừ!

Phương Vân gật đầu, không có nhiều lời. Ánh mắt thoáng một cái, Khổng Tước liền không thấy bóng dáng.