Edit: Hyukie Lee
Kiều Thiều bưng hai phần trái cây đi qua, ngồi xuống liền chua lè mà mở miệng: “Hạ thần ngài cũng được chào đón ghê ha.”
Hạ Thâm sợ đến run lên, trong đôi mắt lãnh đạm dần có độ ấm: “Nghe được gì rồi?”
Kiều Thiều đáp: “Nghe hết.”
Hạ Thâm xác nhận lại lần nữa: “Nghe hết?”
“Đúng thế!” Kiều Thiều nói: “Cô gái xinh đẹp như vậy chủ động xin thêm bạn thôi, mà cậu lại dám mở mắt nói dối.”
Không có điện thoại không có wechat, từ chối cũng quá “uyển chuyển” rồi đó!
Hạ Thâm cong môi hỏi lại: “Ghen à?”
Kiều Thiều sửng sốt, nhưng rất nhanh liền liếc hắn một cái rồi nói : “Ha ha, ghen chết rồi.”
Tâm Hạ Thâm nhảy dựng lên, hỏi lại : “Thật sao?”
“Đương nhiên!” Kiều Thiều tức giận : “Tôi sống tới giờ cũng không có ai đến gần như vậy!”
Hạ Thâm : “…”
Kiều Thiều tiếp tục căm giận : “Lớn lên cao to tốt ghê, ở đâu cũng là nhân sinh người thắng!”
Mùi chua trong giọng nói như hũ giấm ngàn năm, phiêu hương ngàn dặm.
Đuôi mắt Hạ Thâm cụp xuống, hồi lâu không nói chuyện.
Kiều Thiều thấy hắn không vui, hỏi : “Sao vậy? Bị tỏ tình thôi mà, có cần buồn bực vậy không?”
Hạ Thâm giương mắt lên nhìn y.
Kiều Thiều không trốn tránh đối diện với hắn, trong đôi mắt đen nhánh sáng quắc tràn đầy —– làm sao vậy làm sao vậy cậu làm sao vậy?
Hạ Thâm cười khẽ một chút, nói : “Không phải chuyện đó.”
“Thế thì làm sao?” Kiều Thiều hỏi hắn.
Hạ Thâm gắp đại một miếng dưa ăn : “Vì dưa không ngọt.”
Kiều Thiều : “…”
Hạ Thâm nếm thêm một miếng khác, nói tiếp : “Dưa hami cũng không ngọt.”
Kiều Thiều đáp : “Không thể nào, tôi nếm thử rồi, rất ngọt.”
Kiều Thiều ăn thử một miếng, đầy miệng là ngọt, y không còn lời gì để nói : “Khẩu vị của cậu cũng hơi nặng rồi đó!”
Cỡ này mà còn nói không ngọt? Ngọt nữa chắc rụng cổ họng luôn mất!
Hạ Thâm bỏ dĩa trái cây xuống, kiên trì nói : “Không ngọt.”
Kiều Thiều : “…”
Sao có cảm giác tên này đang cáu kỉnh nhỉ?
Chắc là ảo giác…
Vì trái cây không ngọt, dường như Hạ Thâm cũng không còn hứng ăn thịt nướng.
Kiều Thiều thấy hắn như vậy, bất đắc dĩ nói : “Cậu chờ một chút.”
Hạ Thâm nhìn y : “Hửm?”
Kiều Thiều đứng dậy : “Nhanh lắm.”
Hạ Thâm cho rằng Kiều Thiều đã ăn no không còn kiên nhẫn chờ hắn, nhân tiện nói : “Đi thôi, về trường.”
Kiều Thiều : “Gấp cái gì, cậu còn chưa ăn.”
Hạ Thâm đang định nói mình không đói, Kiều Thiều đã đè người xuống ghế : “Thì chờ một lát đi, tôi nhanh lắm!”
Hạ Thâm bị ngữ điệu mềm mềm mại mại này dỗ dành đến vui vẻ, không đứng lên nổi nữa.
Kiều Thiều ra khỏi quán ăn.
Loại nhà hàng nổi tiếng trên mạng phần lớn đều nằm gần khu thương mại, tiệm ăn này cũng không ngoại lệ.
Kiều Thiều thấy phía trước là một quầy trà sữa, chạy đến nói rằng : “Xin chào, làm phiền cho tôi một ly trà sữa ít đá, nhiều đường.”
Tiểu tỷ tỷ quầy trà sữa hỏi hắn : “Hai phần đường được không?”
“À…” Kiều Thiều ngẫm lại khẩu vị nặng của tên cùng bàn, tim nhảy bùm bùm : “Hai phần cộng thêm một muỗng đi.”
Nhiều hơn nữa thì không được, thật sự không nên ăn nhiều đường như vậy!
Tiểu tỷ tỷ bị y chọc cười, cười hỏi : “Trà sữa vốn đã rất ngọt rồi, bạn gái cậu thích ngọt như vậy sao?”
Kiều Thiều cười khan : “Không phải mua cho bạn gái.”
Tiểu tỷ tỷ sửng sốt : “Tôi cho rằng… Xin lỗi, tôi tưởng rằng cậu mua cho người khác.”
Nghe ngữ khí này, cô còn tưởng là tiểu nam sinh dung túng bạn gái của mình.
Kiều Thiều vội vàng làm sáng tỏ : “Không phải mua cho em, là mua cho người khác thật.”
Tiểu tỷ tỷ trừng mắt nhìn.
Kiều Thiều nói : “Có điều không phải bạn gái nha, là bạn nam…”
Y khẽ ngừng lại, mắt của tiểu tỷ tỷ trừng càng lớn hơn!
Kiều Thiều nghĩ thầm : Nguy hiểm thật, xém chút nữa nói ra hết rồi!
Đều tại Hạ Thâm suốt ngày cứ thích nói hưu nói vượn, hại y cũng bắt đầu nói hưu nói vượn.
“Khụ…” Kiều Thiều sửa lại lời nói : “Là cùng bàn của em.”
“À à à!” Trái tim của tiểu tỷ tỷ đập bang bang bang, không dám hỏi nhiều, chỉ vô cùng cẩn thận làm một ly trà sữa cho y, đậy nắp lại còn cẩn thận dán hai trái tim.
Kiều Thiều nói : “Cảm ơn!”
Tiểu tỷ tỷ cười đến sáng lạn : “Không cần, hy vọng lần sau lại đến.”
Tốt nhất là dẫn cùng bàn đến nữa nha a a a a a a!
Kiều Thiều bưng trà sữa trở về, nhìn thấy Hạ Thâm đang chống cằm, chán đến chết mà ngồi đó chờ.
Bỗng nhiên trong lòng Kiều Thiều có chút buồn cười.
Ngày thường người này làm gì cũng được, mạnh đến mức trời sập cũng có thể chống lên.
Thế mà cũng có lúc cáu kỉnh như vậy.
Nguyên nhân còn ấu trĩ như thế, chỉ vì trái cây không ngọt!
Kiều Thiều muốn lên diễn đàn Đông Cao bóc trần sự thật.
Bóc chân tướng ra, nhất định phải để nhóm chị em u mê học thần vỡ mộng!
“Cho nè.” Kiều Thiều đưa trà sữa cho hắn.
Hạ Thâm sửng sốt : “Cậu…”
Kiều Thiều cười tủm tỉm nhìn hắn : “Thử đi, đảm bảo ngọt.”
Hai phần thêm một muỗng đường, còn không ngọt nữa thì chờ bị đánh chết đi.
Khóe mắt Hạ Thâm cong cong, hắn cười: “Cậu chạy đi chỉ vì mua trà sữa cho tôi?”
Kiều Thiều nói : “Còn kêu nhân viên để hai phần đường thêm một muỗng.”
Ai ngờ Hạ Thâm lại nói : “Thế cũng chưa chắc đã ngọt.”
Kiều Thiều thúc giục : “Thì uống thử cái đi.”
Hạ Thâm nhìn nhìn trà, lại nhìn về phía Kiều Thiều : “Cậu không uống à?”
Kiều Thiều ghét bỏ : “Tôi không thích nhiều đường như vậy.”
Y thích cà phê đen hơn, vừa đắng vừa chát mới là đàn ông đích thực.
Hạ Thâm cắm ống hút vào trà sữa, uống một ngụm.
Đôi mắt Kiều Thiều đầy trông mong nhìn hắn : “Sao sao?” Vừa lòng chưa!
Hạ Thâm trầm ngâm một chút : “Cậu uống một hơi đi.”
Hắn đưa trà sữa qua.
Kiều Thiều khoát tay nói : “Tôi không uống đâu.”
Lần này đổi thành Hạ Thâm thúc giục : “Uống một hơi thôi.”
Kiều Thiều nói xong câu « Thật ra tôi cũng không thích uống mấy thứ ngọt ngọt vầy đâu…” Xong liền chồm qua uống một ngụm.
Uống xong lập tức đưa cái ly qua cho Hạ Thâm : “Ngọt chết!”
Hạ Thâm cúi đầu cắn ống hút, nhẹ giọng nói : “Ừm, ngọt thật.”
Kiều Thiều nhìn khóe miệng hắn chậm rãi cong lên, nhịp tim trong lồng ngực cũng chậm rãi trở về bình thường.
Dỗ dành tên Hạ Đường Đường cáu kỉnh này, cũng có chút thú vị.
Kiều Thiều cảm thấy vị ngọt lan cả vào lòng.
Lại nói, cái tên này có crush luôn rồi.
Cũng không biết là cô gái thế nào.
Kiều Thiều có chút muốn hỏi, nhưng chẳng biết tại sao lại không mở lời được.
Ăn cơm chiều xong, hai người về trường.
Theo lý thuyết học sinh ngoại trú ngày mai về trường cũng được, có điều Hạ Thâm lại nói : “Tôi cũng coi như nửa nội trú rồi, đi thay quần áo đây.”
Lúc trước Kiều Thiều còn hiếu kì, Hạ Thâm như vậy sao không trọ ở trường luôn đi.
Nhưng bây giờ y đã hiểu, trong ký túc xá không được thức đêm kiếm tiền.
Bọn họ lên tới kí túc xá, phát hiện cửa phòng 516 khép hờ.
Kiều Thiều rất bực, Trần Tố là người luôn nhớ đóng cửa, sao hôm nay lại không đóng?
Sau đó, y nghe được âm thanh từ trong vọng ra.
Thì ra là Lông Xanh về sớm.
Ngữ điệu Vệ Gia Vũ như từ trên cao nhìn xuống : “Trần mắt kính, làm bài xong chưa?”
Đừng thấy Trần Tố ở cùng phòng với Vệ Gia Vũ hơn nửa năm, quan hệ của bọn họ còn xa lạ hơn cả người khác, chỉ sợ cả nửa năm này nói được có mấy câu.
Vệ Gia Vũ vậy mà chủ động tìm đến Trần Tố…
Nếu là trước kia, Kiều Thiều còn lo Trần Tố sẽ bị Vệ Gia Vũ khi dễ, nhưng hiện tại, y chỉ biết một Lông Xanh vừa yếu đuối vừa soái trên sân băng.
Âm thanh Vệ Gia Vũ thản nhiên : “Xong rồi.”
Vệ Gia Vũ lại hỏi : “Làm hết luôn?”
“Ừ.” Trần Tố lại nói : “Chúng ta khác lớp, bài tập không giống.”
Vệ Gia Vũ hiểu được ngụ ý bên trong : “Ai thèm copy chứ.”
Trần Tố nói : “Cậu muốn cũng không được.”
Vệ Gia Vũ bị nghẹn : “Tôi thèm vào!”
Trần Tố : “Ờ.”
Lông Xanh dừng lại, thanh thanh cổ họng: “Tôi…”
Trần Tố trực tiếp chặt đứt đường lui của hắn: “Tôi cũng sẽ không làm bài giúp cậu.”
Kiều Thiều ngoài cửa xém chút nữa cười ra tiếng.
Trần Tố cũng chẳng hiền lành gì!
Thuần gia môn!
Lông Xanh thẹn quá thành giận: “Ai mẹ nó cần làm dùm!”
Trần Tố hỏi: “Thế cậu muốn làm gì?”
Hai người không nói chuyện với nhau, đột nhiên hỏi mình làm bài tập xong chưa, ngoại trừ chép bài với làm dùm, còn có thể là chuyện gì?
Thật sự không phải Trần Tố nghĩ nhiều, mà là tiếng xấu của Vệ Gia Vũ đồn xa.
Vệ Gia Vũ rối rắm một lát, rốt cuộc vẫn mở miệng nói: “Ý tôi là…”
Âm thanh của hắn không lớn không nhỏ, nhưng đối với một tên có tính không được tự nhiên như hắn đã là một hồi khiêu chiến cực lớn.
Trần Tố nghe: “Hửm?”
Vệ Gia Vũ nói ra một hơi: “Nếu làm xong bài tập rồi thì bổ túc giúp tôi có được không?”
Đừng nói là Trần Tố, đến Kiều Thiều và Hạ Thâm đứng ngoài cửa nghe cũng sửng sốt.
Kiều Thiều nhìn Hạ Thâm, Hạ Thâm so sánh hai vành môi của Kiều Thiều.
Kiều Thiều hiểu, phối hợp với ngón tay “suỵt” một tiếng.
Ngón tay Hạ Thâm ngứa ngứa.
Trần Tố trong phòng cũng hoàn hồn lại: “Cái gì?”
Cậu cho rằng mình nghe nhầm rồi.
Vệ Gia Vũ ngoài mạnh trong yếu nói: “Không hiểu tiếng người à, tôi nói là có rảnh thì giúp tôi bổ túc!”
Trần Tố nhìn về phía hắn: “Bổ túc cho cậu?”
“Không được sao?” Vệ Gia Vũ lại nói: “Không bạc đãi đâu, một tuần một lần, mỗi lần cho cậu hai trăm đồng!”
Trần Tố ngơ người.
Trần Tố cáu kỉnh nói: “Người mẹ tôi tìm đến rất phiền, tôi đã nói chỉ cần không kêu gia sư nữa thì cuối kì sẽ tăng lên mười hạng nữa.”
Trần Tố nói: “Cho nên cậu muốn tôi…”
“Thì cứ nói được hay không được lẹ đi!” Vệ Gia Vũ hung dữ.
“Được!” Kiều Thiều mở cửa đi vào, nhịn không được nói: “Đương nhiên là được nha!”
Hai trăm đồng lận đó! Đủ cho Trần Tố cải thiện cuộc sống!
Vệ Gia Vũ nhìn thấy Kiều Thiều và Hạ Thâm, mặt từ từ đỏ lên: “Hai người…. Về sớm thế.”
Kiều Thiều vui vẻ đến vỗ vỗ bả vai Vệ Gia Vũ: “Cố lên, có Trần Tố giúp bổ túc, chắc chắn cuối kì này cậu sẽ vọt lên thêm mười hạng!”
Y biết, Vệ Gia Vũ đang âm thầm giúp Trần Tố.
Như thế quá tốt, Kiều Thiều luôn cố gắng giả nghèo, bất hạnh không thể giúp Trần Tố trên phương diện kinh tế được.
Vệ Gia Vũ thẹn thùng tới cực điểm, nói năng cũng thô lỗ: “Cũng không biết cậu ta có tới trình độ đó hay không.”
Mặt băng trong lòng Trần Tố dần tan ra, cậu nói: “Tôi bổ túc cho cậu, nhưng không cần tiền.”
Vệ Gia Vũ nhìn qua: “Tôi mới không cần nợ nhân tình của cậu.”
Tiểu tử này đúng là ăn nói ngông cuồng.
Trần Tố cũng có chút hiểu biết tên này, không tức giận: “Sau khi cậu làm trưởng phòng cậu rất quan tâm bọn tôi, bổ túc cho cậu là điều đương nhiên.”
Vừa ăn khuya vừa mua đồ dùng hằng ngày, Vệ Gia Vũ đã trợ cấp rất nhiều rồi.
Vệ Gia Vũ nói: “Chuyện đó có giống chuyện này à? Đó là… trách nhiệm của trưởng phòng!”
Có Hạ Thâm ở đây, Vệ Gia Vũ nào dám nói mình là gián điệp của Lâu Kiêu!
“Dù sao thì cũng không khác nhau.” Vệ Gia Vũ nói tiếp: “Tôi cũng không thích nợ nhân tình, nếu cậu muốn bổ túc cho tôi thì nhất định phải lấy tiền.”
Lời này nói ra cứ như Trần Tố cầu xin bổ túc cho hắn không bằng.
Kiều Thiều vui vẻ: “Muốn muốn, Trần Tố đồng ý đi, dù sao thì Vệ Gia Vũ mời gia sư cũng phải tốn tiền.”
Vệ Gia Vũ hừ một tiếng: “Cái tên gia sư chó má kia một lần đòi tới bốn trăm kia kìa.”
Trần Tố khựng lại.
Vệ Gia Vũ liếc cậu một cái: “Tôi cũng không phải người nghèo khó, nếu cậu không đứng trong top 3 tôi mới không tìm cậu.”
Kiều Thiều vội vàng nói: “Đúng vậy đúng vậy, cậu xem cậu ấy cũng đâu có tìm tôi đâu.”
Vệ Gia Vũ: “…”
Hạ Thâm khẽ cười.
Trần Tố cũng cười cười, nói: “Hai trăm nhiều lắm, năm mươi…”
“Tôi nói cậu có phiền không a.” Vệ Gia Vũ nói: “Nếu cậu thấy giá trị của bản thân mình chỉ có năm mươi, tôi cũng không thèm học với cậu!”
Trần Tố kinh ngạc.
Vệ Gia Vũ lại nói tiếp: “Cậu có thời gian nghĩ những thứ này thì không bằng ngẫm lại nên giúp tôi nâng thành tích lên kiểu gì đi, tôi không thiếu tiền, tôi chỉ muốn điểm!”
Kiều Thiều nghe những lời này của hắn, lệ rơi đầy mặt: Đồng chí Lông Xanh cùng chung chí hướng a!
Trần Tố im lặng một lúc lâu mới nói: “Cám ơn nha.”
Trong thanh tuyến luôn bình tĩnh của thiếu niên có chút nghẹn ngào.
Vệ Gia Vũ nói: “Đừng có nói nhảm nữa, mau nghiên cứu bổ túc cho tôi thế nào đi!”
Việc này cứ thế mà làm, Kiều Thiều vui rạo rực đi đến lớp cùng Hạ Thâm.
Đột nhiên y nhớ tới : “Mà nói chứ, cậu bổ túc giúp tôi, có phải tôi cũng nên trả tiền cho cậu không?”
Hạ Thâm rất thiếu tiền, một lần cho hắn mười vạn, một trăm lần là đủ một tỷ.
Thầy giáo dạy kèm kiểu này, cũng chỉ có một mình Kiều thiếu gia dám mời.
Hạ Thâm nhìn y: “Tiền thì không cần.”
Kiều thiếu gia tỉnh mộng, bây giờ y vẫn là một học sinh nghèo khổ.
Kiều Thiều hỏi hắn: “Thế đưa cái gì?”
Hạ Thâm bước lên cầu thang: “Ừm… Lấy thân báo đáp đi.”