Ngu Kinh trải qua trăm năm phồn hoa như áng mây bay thoáng qua tầm mắt, so với tòa cổ thành nặng trĩu đã nuôi dưỡng vạn dân, thì sự thay đổi của các triều đại dường như chỉ là một chuỗi hạt lưu ly lạc vị trí. Đã không thể tháo rời thì chi bằng bắt đầu lại từ đầu, xâu chuỗi lại một lần nữa là xong.
Mộc Cảnh Tự và Kha Hồng Tuyết đã sống an nhàn ở Giang Nam một năm, vừa quay về kinh thành thì bị Túc Hoài Cảnh kéo đi làm cu li. Một người phải đến Đại Lý Tự lật lại các án oan trong những năm qua, người còn lại thì vào nội các ngày đêm viết sách lược cho triều đình mới, thỉnh thoảng còn phải phối hợp hỗ trợ lẫn nhau, bận đến nỗi chân không chạm đất.
Kha đại thiếu gia lúc đầu còn chịu đựng được, nhưng sau đó ấm ức vô cùng, mang theo văn thư về nhà, đốt đèn ngồi viết lia lịa mà miệng không ngừng lầm bầm: “Sớm muộn gì ta cũng kéo Dung Đường vào thanh lâu cho mà xem, chọc tức chết hắn!”
Mộc Cảnh Tự hiểu hắn đang nói mấy lời giận dỗi, nhưng nghe xong vẫn không khỏi khẽ nhíu mày, muốn nói gì đó, lời đến miệng lại đổi thành: “Để đó đi, lát nữa ta viết cho.”
Mấy ngày nay A Tuyết mệt mỏi vô cùng, không chỉ phải chuẩn bị các chính sách theo yêu cầu của Tiểu Thất, mà còn phải ứng phó với giao tiếp xã giao sau nhiều năm xa cách kinh thành. Hơn nữa, các quan viên của Lục Bộ hằng ngày đều có vài ba chuyện không nắm chắc muốn hỏi ý kiến Kha đại nhân, sợ rằng làm sai gì đó sẽ khiến hoàng đế không hài lòng.
— Không ai dám dò đoán vị tân đế ẩn nhẫn nhiều năm để báo thù này, cũng không dám hỏi Mộc Cảnh Tự tuy là đồng liêu nhưng là tam điện hạ của tiền triều, càng không dám vào cung tìm quân hậu Dung Đường để nghe ngóng... Không còn cách nào khác, đành phải tìm đến Kha Hồng Tuyết có quan hệ tốt với cả ba người kia.
Ai bảo Kha Hàn Anh mấy năm qua ở kinh thành ăn chơi phóng đãng, giao du rộng rãi chứ?
Cũng xem như là việc hắn phải chịu thôi.
Kết hợp những điều kiện tiên quyết này,dù Kha Hồng Tuyết nói những lời mê sảng, Mộc Cảnh Tự cũng không nỡ trách mắng quá nghiêm khắc.
Ai ngờ khi không đáp lời, tuy Kha Hồng Tuyết đầy phẫn uất nhưng vẫn ngoan ngoãn viết sách luận; vừa nghe Mộc Cảnh Tự nói, người này lập tức bỏ bút, bò xuống giường nhỏ, lần mò đến bên cạnh y, vừa chạm vừa sờ vừa cắn môi, ấm ức kể lể: “Tiểu Thất bắt nạt ta.”
Mộc Cảnh Tự đang đọc hồ sơ vụ án đến giữa chừng, không đọc nổi nữa, bị hắn chạm vào ngứa ngáy khắp nơi, đành nhắm mắt nói: “Vậy thì đừng viết nữa, nghỉ ngơi một thời gian đi.”
Kha Hồng Tuyết: “Nhưng rồi hắn sẽ lôi ông nội và cha ra ép ta, nói rằng thái phó đã cao tuổi, thế mà vẫn ngày đêm lo lắng cống hiến cho triều đình mới; cha là người đức hạnh, không chỉ an dân cứu nạn mà còn thấu hiểu triều đình vừa ổn định quốc khố trống rỗng, nên đã quyên thêm triệu lượng bạc.”
Giọng của Kha đại thiếu gia cố tình mềm mại, hòa cùng tiếng gió Bắc từ ngoài cửa sổ và tiếng củi cháy lách tách trong nhà, khiến người ta nghe mà lòng mềm nhũn.
Mộc Cảnh Tự nghe thấy giọng điệu đầy ấm ức của hắn, suy ngẫm một hồi, cảm thấy lời của Tiểu Thất đúng là có phần nhẫn tâm, khá là bắt nạt người khác.
“... Ta sẽ nói đệ ấy sau.” Mộc Cảnh Tự nói.
Kha Hồng Tuyết được lời càng thêm lấn tới, dán chặt vào lưng Mộc Cảnh Tự, tay đã lách vào áo, giọng càng nhỏ hơn: “Rồi hắn sẽ nói, cả nhà họ Kha toàn trung thần nghĩa sĩ, sao lại có mình ta ham mê tửu sắc, không lo tiến thủ, lười biếng lơ là, chỉ viết vài chính sách vì nước vì dân mà đã đem đi tố cáo huynh, chẳng hiểu chút chừng mực nào.”
Hắn nói giống như thật, Mộc Cảnh Tự suýt bị hắn dọa đến nhíu mày, lòng không yên, đúng lúc bàn tay đang làm loạn đã mò đến bụng dưới của y, nhẹ nhàng mơn trớn.
Mộc Cảnh Tự khẽ rên một tiếng, tỉnh lại, giọng hơi lạnh: “Tiểu Thất sẽ nói như vậy à?”
Kha Hồng Tuyết nghe ra ý lạnh trong lời nói, thầm nghĩ mình diễn hơi quá rồi, tiêu thật.
Vội vàng đè y xuống giường, tay vuốt ve một phần thịt mềm trên eo, khẽ nói giọng khàn khàn: “Không biết, dù sao hắn cũng keo kiệt lắm.”
“Ban đầu đã không ưa ta vì lừa ngươi về nhà, học huynh lại nuông chiều hắn, ngay cả khi xuống phía Nam cũng không đưa ta theo, trái lại đồng ý với hắn đi săn thỏ. Ta chỉ là một tiểu quan không danh không phận, nếu bệ hạ thật sự nói sau lưng ta vài câu, chẳng lẽ ta còn dám lý luận với hắn?”
Một vẻ yếu đuối tủi thân, tay hắn sờ khắp người y, lời nói tuy trách móc nhưng cũng đầy chua xót: “Dù sao so với ta, học huynh luôn yêu quý người thân hơn, dù là đệ đệ, cháu trai hay em rể... đều quan trọng hơn ta nhiều.”
Mộc Cảnh Tự nghe mà đầu óc choáng váng, sững sờ hồi lâu, miễn cưỡng tập trung chút sức lực nắm lấy tay hắn, quay đầu cau mày nhìn.
Nhìn nhau mấy giây, Kha đại thiếu gia cúi đầu trước, gương mặt đầy vẻ tự giễu, trông vô cùng buồn bã.
Mộc Cảnh Tự sợ nhất là thấy bộ dạng này của hắn, lòng đau như bị người ta dùng nắm tay nhỏ đánh từng cú vừa đủ đau. Rõ ràng biết hắn dựa vào sự mềm lòng của mình để diễn trò lừa gạt, nhưng vẫn không nhịn được mà giơ tay lên, vuốt lên chân mày u buồn của hắn: “Đừng nói mình như vậy.”
Kha đại thiếu gia đầy kiêu ngạo, sao khi ở bên y lại tự hạ mình so với một tiểu quan...
Muốn làm ai đau lòng đây?
Mộc Cảnh Tự khẽ thở dài, chẳng còn tâm trạng xử lý chính sự, đọc tiếp án kiện gì nữa. Y quay người hôn lên môi Kha Hồng Tuyết, cảm nhận người trước mặt hít thở hơi khựng lại, giọng y vương vào hơi thở và gió Bắc bên ngoài cửa sổ: “Ta chưa bao giờ nghĩ về ngươi một cách lỗ mãng như vậy.”
Hoặc phải nói, chính vì quá coi trọng nên mới luôn do dự. Sợ làm lỡ dở hắn, sợ hắn sẽ hối hận, sợ mình lừa hắn cả đời, khiến ánh mắt thất vọng của các bậc trưởng bối rơi vào hắn…
Cũng lo lắng rằng nếu thành thân, mọi việc hôn lễ, dù đã cố gắng hết sức, cũng không thể hoàn hảo.
Y chưa bao giờ thực sự phóng khoáng như vẻ ngoài, cân nhắc đủ điều, luôn có lý do để do dự.
Kha Hồng Tuyết âm thầm thở dài, đáp lại nụ hôn, bỏ qua những ấm ức không thật không giả kia: “Ta biết.”
“Điện hạ, ta biết mà.”
Chỉ là hắn... có chút không hài lòng, khát khao nắm bắt được điều gì đó.
Nhưng thực ra cũng không cần phải gấp gáp như vậy, mười mấy năm đã qua rồi, chẳng cần gấp gáp trong lúc này.
Thôi vậy.
Kha Hồng Tuyết cụp mắt, hôn sâu hơn.
Kinh thành sắp có tuyết rơi, gió Bắc ngoài sân thổi qua ngọn cây, Kha Hồng Tuyết tự nhủ vài lần, an tâm chăm sóc vị điện hạ của mình, coi như chút oán trách khi nãy chỉ là chút tình thú trên giường.
Cho đến khi…
Hoàng đế Đại Ngu muốn thành thân lần thứ hai với cùng một người.
Lúc ấy là dịp Tết Nguyên Đán, Kha Hồng Tuyết khó khăn lắm mới có được chút thời gian nghỉ ngơi. Từ mùng Một đến Rằm, hắn đã lên kế hoạch dẫn học huynh đi khắp nơi vui chơi, chỉ chờ qua đêm Giao thừa là đi. Thế nhưng sáng mùng Một, một thánh chỉ từ cung đình đã triệu hắn vào.
Đêm trước đó quả thật rất náo loạn, lúc Kha Hồng Tuyết rời khỏi giường, học huynh vẫn còn chưa tỉnh. Phòng ngủ được sưởi ấm bởi lò sưởi ngầm, người trên giường để lộ cánh tay ra khỏi chăn, những vết đỏ lốm đốm trên da khiến Kha Hồng Tuyết không khỏi nóng bừng cả mặt.
Dù không muốn rời khỏi chăn, nhưng dù sao Túc Tiểu Thất cũng là một hoàng đế, lại là đệ đệ của mình, Kha Hồng Tuyết lo lắng lần triệu tập gấp này có việc gì khẩn cấp. Hắn đành cắn răng kéo bản thân mình ra khỏi người Mộc Cảnh Tự, hồn bay phách lạc đi vào cung.
Sau đó nghe được tên khốn kia nói rằng hắn muốn thành thân lại với Dung Đường.
Chỉ trong khoảnh khắc, Kha Hồng Tuyết suýt nữa đã nghĩ đến việc làm ra những chuyện khi quân phạm thượng, đại nghịch bất đạo, khuôn mặt cũng méo mó dị thường.
Thậm chí hắn còn muốn nói: "Lớn nhỏ có trật tự, ca ca ngươi còn chưa thành thân, ngươi dám tổ chức hôn lễ sao?" Nhưng lời này không thể thốt ra, nói rồi cũng chẳng có tác dụng gì. Túc Tiểu Thất không biết xấu hổ, mà thậm chí còn mong được tổ chức mỗi năm một lần.
Trong lòng Kha Hồng Tuyết chua chát thầm chửi rủa rồi lo trấn an các vị lão thần cố chấp, sau đó cùng với Lễ Bộ bàn bạc, lo liệu tổ chức đại hôn cho tân đế và tân hậu.
Bận rộn đến nỗi mệt lả, vừa về đến phủ dính giường là có thể ngủ say. Ngay cả người nhạy bén như Kha thiếu gia mà lúc này cũng không nhận ra rằng đôi khi trong ánh mắt học huynh nhìn mình có chút đắn đo.
Ngày đại hôn của Túc Hoài Cảnh và Dung Đường diễn ra vào cuối xuân. Mộc Cảnh Tự đã sớm khôi phục thân phận, ngay khi tân đế đăng cơ đã phong làm Hiền Vương, ngồi ở vị trí chính.
Kha Hồng Tuyết đứng dưới điện quan sát lễ, bên cạnh là một nhà sư tóc bạc – chính là đại sư Tuệ Miễn của Đà Lan tự.
Khi mới quen, nhà sư này vẫn còn tóc đen, không rõ từ khi nào đã biến thành mái tóc bạc trắng. Trong lòng Kha Hồng Tuyết luôn nghi ngờ rằng hắn đã gánh chịu nghiệp duyên của ai đó, nên mới có sự thay đổi này. Nhưng giống như thân thế và trải nghiệm kỳ lạ của Dung tiểu thế tử, có những chuyện chỉ cần giữ trong lòng, không tiện hỏi thẳng ra.
Học huynh từng nói, trong nhà có một người ca ca, từ nhỏ sức khỏe không tốt, được nuôi dưỡng trong chùa, thường ngày không qua lại với ai. Khi đó Kha Hồng Tuyết chưa biết là ai, mãi đến khi rõ thân phận của vị cao tăng nổi tiếng thiên hạ này, hắn mới không nhịn được cười.
Giờ đây, trong hôn lễ của đế hậu, Kha Hồng Tuyết ngước nhìn xa xa về phía bài vị của tiên đế và tiên hậu trên cao, đột nhiên nhớ ra một chuyện, quay đầu hỏi: “ Trước đây học huynh từng đến Đà Lan tự xin bài vị cho người nhà, lúc đó trùng hợp gặp Tiểu Thất. Tiểu tăng trong chùa nói bài vị đã hết, xin hỏi huynh đó có phải là trùng hợp không?”
Tuệ Miễn cười, đưa tay ra hỏi lại: “Khi xưa ta định tặng đệ ấy một chuỗi tràng hạt, bị từ chối. Lúc quay về thiền viện lại phát hiện mất tràng hạt, nhưng lại có thêm xá lợi này, đó cũng là trùng hợp sao?”
Trong lòng bàn tay trắng muốt của nhà sư là một viên xá lợi chất lượng tuyệt vời, tròn trịa và cổ kính, chất liệu rất cao quý.
Kha đại thiếu gia hiếm khi làm những việc lén lút trong đời, nghe vậy mặt liền cứng lại, ánh mắt lảng tránh: “Chắc là… đúng vậy.”
Viên xá lợi này được cha mẹ đưa cho Kha Hồng Tuyết từ nhỏ, nói là khi hắn chưa sinh ra, có một nhà sư qua Giang Nam để lại viên xá lợi này, trong lời nói ngụ ý rằng Kha Hồng Tuyết có thể gặp nhiều khó khăn trong cuộc đời, khó mà có được một kết cục tốt đẹp. Để lại một tín vật của nhà Phật, coi như tránh tai họa, cầu bình an.
Nhưng Kha Hồng Tuyết không có bao nhiêu tín ngưỡng đối với quỷ thần, cũng không e ngại điều đó, sống chết đều tùy thuộc vào đường mình đi, hắn không nghĩ rằng một viên xá lợi có thể giúp mình tránh được mọi tai họa.
Thế nhưng với Mộc Cảnh Tự, hắn lại muốn đem từng chút may mắn về cho người ấy, mong học huynh có thể bình an suốt đời.
Ngày mồng tám tháng chạp năm ấy, Mộc Cảnh Tự từ chối thẳng thừng, nhưng Kha Hồng Tuyết không cam lòng, muốn dày mặt đòi lại chuỗi hạt. Trước đó hắn theo chân Tuệ Miễn vào viện, sau đó nhà sư đột nhiên biến mất, chỉ để lại trên bàn đá một chuỗi tràng hạt. Giữa ban ngày, ánh sáng phát ra từ chuỗi hạt cứ như đang mời gọi hắn.
Kha Hồng Tuyết gọi khắp nơi chẳng thấy bóng dáng ai, trong lòng lại không nỡ bỏ lỡ cơ hội. Đang do dự thì phát hiện ra mình lại mang theo viên xá lợi. Trong khoảnh khắc ấy, hắn cảm thấy đây chính là duyên nhà Phật, liền lập tức quyết định tự ý đổi chác.
Về sau, hắn đặt chuỗi tràng hạt đó trong thư phòng của Mộc Cảnh Tự. Học huynh vốn dĩ luôn để hắn tự do đặt đồ đạc trong phòng mình, chẳng rõ là không để ý hay thế nào mà không hỏi đến.
Kha Hồng Tuyết ngượng ngùng sờ mũi, hiếm khi cảm thấy lúng túng như vậy. Nhưng Tuệ Miễn lại không thu tay về, mỉm cười nói: “Vốn dĩ là để lại cho hai người, không cần trao đổi với ta, hãy nhận lấy đi.”
Kha Hồng Tuyết ngẩn người, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nhà sư tóc bạc lại nhìn về phía trên cao. Đế hậu mặc lễ phục màu đỏ rực rỡ, ánh sáng chói lòa khiến mọi thứ trở nên rực rỡ, bên ngoài trời sao lấp lánh, có ngôi sao băng từ chân trời rơi xuống, đẹp không sao tả xiết.
Ánh mắt của Tuệ Miễn dừng lại ở một điểm trong không trung, khẽ cười, lướt qua thấy có người từ chủ vị đang đi tới, hắn nói: “Năm nay ta sẽ ở vùng ngoại ô Kinh thành, nếu có việc thì đến núi tìm ta.”
Kha Hồng Tuyết chưa hiểu ra: “Chuyện gì cơ?”
Tuệ Miễn cất bước đi ra, để lại một câu đầy ẩn ý: “Ví như… có người muốn thành thân, phải mời huynh trưởng về làm chứng chứ sao.”
Nhà sư khẽ cười, mái tóc bạc dưới ánh nến tỏa sáng lấp lánh: “Ngươi cũng biết đấy, ta chỉ tính là nửa đệ tử của nhà Phật thôi.” Thi thoảng còn hoàn tục, giúp đệ đệ chủ trì một hôn lễ, chắc Phật Tổ cũng không trách tội.
Nói xong hắn liền bước đi, để lại Kha Hồng Tuyết đứng ngẩn ngơ tại chỗ. Dù trong lòng từng nghĩ đến điều đó, nhưng chưa từng ngờ rằng sẽ do Tuệ Miễn nói ra. Đang lúc tim loạn nhịp thì cảm thấy có ai đó nắm lấy tay mình.
Quay đầu lại, Mộc Cảnh Tự đang đi về phía hắn, đứng bên cạnh hắn.
Bởi vì tiệc cưới, thanh niên cởi áo trắng kia, khoác lên mình một bộ lễ phục màu đỏ đậm, sang trọng và tinh tế, tóc vấn ngọc quan, nét mặt thanh tú, như một bông mẫu đơn không bao giờ tàn trong kinh thành Ngu Kinh.
Ngoài điện, hoa sơn trà nở rộ, sắc xuân rực rỡ đến mức khiến người ta hoa mắt.
Trong phút chốc, Kha Hồng Tuyết như ngỡ rằng tất cả những biến cố trên đời chỉ là một giấc mộng dài. Thời gian trôi qua, thế nhưng vẫn là mùa thu năm Nguyên Hưng thứ hai mươi tư, thời không biến chuyển, họ chỉ là những thiếu niên say khướt trong hôn lễ của Thái tử, thức dậy lại thấy mình trên lưng ngựa, với lý tưởng tuổi trẻ bừng bừng bay cao giữa trời.
Không có ly biệt sinh tử, cũng chưa từng bỏ lỡ đau khổ. Mộc Cảnh Tự nắm tay hắn cùng mọi người hướng mắt nhìn sao băng ngoài điện. Giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy trang trọng, theo hương rượu lan tỏa trong màn đêm, khiến người ta như muốn say đắm.
"Ta đã xin Tiểu Thất một ân điển, thêm một cái tên vào ngọc điệp."
"Đất phong của ta ở Giang Nam, nhưng Tiểu Thất nũng nịu với ta, nói rằng bao năm qua không có cha mẹ huynh tỷ bên cạnh, bây giờ không muốn xa ta quá, bảo chúng ta ở lại kinh thành, nếu chán thì đi dạo chơi đất phong giải sầu cũng được.”
"Nhưng triều chính cũng đã ổn định, ta lại không nỡ để ngươi mệt mỏi như vậy, nên tìm cho hai ta một việc mới để làm."
"Ta biết hồi nhỏ ngươi đọc nhiều sách, cũng thông thạo xây dựng, nên muốn nhờ ngươi giúp ta một việc."
Mộc Cảnh Tự quay đầu, ánh mắt rời khỏi sao băng ngoài điện, nhìn vào gương mặt của Kha Hồng Tuyết. Trong đôi mắt ấy dường như còn sót lại ánh sao: "Giúp ta xây một ngôi mộ, A Tuyết.”
Kha Hồng Tuyết chấn động, gần như nghĩ mình đang nghe lầm.
Nhưng Mộc Cảnh Tự nói: "Ta đã chuyển giao Phù Viên cho ngươi rồi. Dù nó là tác phẩm ta tự hào nhất lúc nhỏ nhưng cũng chỉ tốn ba năm công sức. Đổi lại ngươi giúp ta xây mộ, tính ra cũng hơi lợi cho ta."
Kha Hồng Tuyết khẽ nhíu mày.
"Đừng vội phản bác." Mộc Cảnh Tự nói, "Dù sao đó là nơi chúng ta yên nghỉ trăm năm sau. Dù ta được lợi nhưng ngươi cũng nên chú tâm nhiều hơn.”
Mộc Cảnh Tự hiếm khi nói nhiều như vậy, Kha Hồng Tuyết nhất thời không biết phải phản ứng thế nào, chỉ ngơ ngác lắng nghe.
"Lăng mộ hoàng gia xây dựng tốn rất nhiều tâm huyết, ít thì ba đến năm năm, nhiều thì hàng chục năm, luôn cần nỗ lực. Có lẽ ngươi sẽ thấy phiền, nhưng cũng không sao, nghỉ ngơi một thời gian rồi bắt tay lại xây tiếp cũng được. Chỉ cần trăm năm sau chúng ta có thể chung một cỗ quan tài là được."
"Nhưng dù phiền đến đâu, tốt nhất đừng qua loa đại khái." Mộc Cảnh Tự nói, dường như nghĩ gì nói nấy, "Dù có quy chế hạn định, lăng mộ của chúng ta chắc chắn không lớn bằng bọn Tiểu Thất. Nếu lại không đẹp mắt ưng ý, ta sợ trăm năm sau ngươi còn bực tức với đệ ấy, nũng nịu với ta, đến lúc đó cũng không thể sửa lại được.”
"Ngươi biết ta không giỏi dỗ dành người, nên đừng để mình phải chịu ấm ức." Mộc Cảnh Tự nói.
Gió đêm dịu dàng, Kha Hồng Tuyết ngẩn ngơ rất lâu, giọng khàn khàn, có chút ngập ngừng: "Điện hạ, huynh biết mình đang nói gì không?"
"Biết." Mộc Cảnh Tự gật đầu, nghiêm túc nói: "Ta đang hỏi ngươi có bằng lòng cùng ta bạc đầu tương y, trăm năm sau chung một mộ phần không."
"Hoặc nói—" Y ngừng lại, yết hầu khẽ nhấp nhô, như có phần hồi hộp: "Ta đang hỏi ngươi có nguyện ý thành thân với ta không."
"A Tuyết, chúng ta sớm nên thành thân rồi, đúng không?”
Kha Hồng Tuyết im lặng một lúc, đột nhiên mỉm cười, nắm tay y bước ra khỏi điện, hòa mình vào ánh xuân, nhẹ nhàng đáp lại: "Đúng vậy, điện hạ."
Chúng ta sớm nên thành thân, sớm nên trở thành người thân mật nhất trên thế gian, sớm nên có thể thản nhiên bàn về sinh tử như thế này.
May thay, bây giờ cũng chưa muộn.
-Hoàn-