Hôn Đông

Chương 57


“A Lê, hôn thêm một lần nữa được không?”

Lê Đông bất đắc dĩ phát hiện ra, đối mặt với Kỳ Hạ Cảnh, lần nào cô cũng không tài nào từ chối nổi anh.

Dù cho chỉ là một nụ hôn đi chăng nữa.

Giọng nói mê hoặc của người đàn ông kề sát bên tai cô, cánh môi mỏng của anh cọ vào tai cô như gần như xa, anh khẽ gọi tên gọi thân mật của cô mà chỉ hai người họ biết.

Tư thế chèn ép làm cô buộc phải ngước mắt, ngẩng đầu lên, ngẩn người nhìn vào đôi mắt hoa đào thâm tình của Kỳ Hạ Cảnh, cô bị anh hút hồn, chậm chạp chớp mắt, khàn khàn đáp: “Được...”

Cô còn chưa nói dứt câu, nụ hôn ướt át, nóng hổi đã lại một lần nữa ập tới, không cho cô quyền cự tuyệt.

Nháy mắt, mùi hương ô mộc trầm hương nồng nàn, mạnh mẽ ngập tràn giữa răng môi, làm người ta thấy váng vất từng hồi.

Hai tay Lê Đông vô thức muốn nắm chặt lại nhưng lại bị người đàn ông cưỡng chế ngăn cản, không cho cô dùng cách bóp đau lòng bàn tay để tỉnh táo trở lại.

Cảm giác ngạt thở, thiếu dưỡng khí từng bước xâm chiếm lý trí vốn đã ít ỏi của cô, cô thấy mình giống một con búp bê trong tủ kính mặc cho người định đoạt, lồng ngực bất lực, không phát ra nổi một tiếng nghẹn ngào.

Cánh môi dưới hơi nhói đau giúp cô tạm thời tỉnh táo lại, Lê Đông chớp hàng mi dài, mở mắt ra nhìn, chẳng biết từ khi nào, hai tay cô đã vòng quanh cổ của Kỳ Hạ Cảnh.

“A Lê.” Cánh môi nóng bỏng của anh lùi về nửa tấc, bên tai cô vang lên tiếng nói dụ dỗ khe khẽ của Kỳ Hạ Cảnh: “Em cũng muốn anh đúng không?”

Làn không khí mới mẻ đua nhau ùa vào trong xoang mũi, Lê Đông run khe khẽ, vội vàng hít thở, cằm cô lại được nâng nhẹ lên một lần nữa.

Bên trong không gian chật chội, hơi thở nóng hổi của Kỳ Hạ Cảnh như thể làm cô bị bỏng, anh cúi xuống, chăm chú nhìn cô, nửa là ép buộc, nửa là dụ dỗ, khăng khăng muốn nghe cô nói ra câu kia:

“A Lê, em nói là em cũng muốn anh đi.”



So với sự xâm lược đầy nóng vội vừa rồi, những cơn sóng ngầm mập mờ cuộn trào lúc này lại càng thêm trí mạng…

Cô biết Kỳ Hạ Cảnh muốn nghe điều gì nhưng câu nói cứ bồi hồi bên môi cô nhiều lần vẫn không thể thốt ra. Cuối cùng, cô chỉ còn biết ôm chặt lấy Kỳ Hạ Cảnh, đầu ngón tay run rẩy nắm lấy phần áo khoác dạ ở vai lưng người đàn ông, cô giao nộp vũ khí xin hàng: “... Em cũng muốn anh.”

Cô nói xong, người đàn ông vẫn không chịu cứ thế buông tha cho cô, anh cúi đầu nhìn xuống, chậm rãi hôn cô một lần nữa. Khi nhịp thở của Lê Đông đã hoàn toàn loạn nhịp, anh lại được voi đòi tiên, ép hỏi cô: “A Lê, em nói cho anh biết đi, “em” là ai, “anh” là ai?”

Hôm nay, Kỳ Hạ Cảnh như thực sự đã biến thành một người khác, sự lịch lãm và hờ hững mọi ngày biến mất không còn chút dấu vết nào nữa, dục vọng ẩn sâu trong xương tủy rục rịch ngóc đầu dậy.

Anh so đo từng chút một: “A Lê, em đã nói rồi sao lại không nói rõ ra.”

Cảm giác áp lực xa lạ làm Lê Đông không chịu nổi, âm cuối của cô nhuốm đôi phần run rẩy, nghẹn ngào nhưng tay cô vẫn ôm chặt lấy người đàn ông: “... Là Lê Đông muốn Kỳ Hạ Cảnh.”

Bắt đầu từ nụ hôn đầu tiên, từ động tác nôn nóng của Kỳ Hạ Cảnh, Lê Sơ đã cảm nhận được sự bất an và bối rối bị chôn giấu bên dưới vỏ bọc kích động của anh.

Rõ ràng người đàn ông đang nở nụ cười trên môi, liên tục bày tỏ đi bày tỏ lại tình cảm của mình bên tai Lê Đông nhưng cô lại cảm nhận được sự hoảng hốt và sợ hãi trong tâm hồn anh.

Cô cảm nhận được nỗi sợ của Kỳ Hạ Cảnh, cũng lờ mờ đoán ra được nguyên nhân vì sao nhưng lại không biết phải an ủi anh như thế nào, điều duy nhất cô có thể làm là vụng về phối hợp với nụ hôn của anh, nói cho anh nghe điều anh muốn.

Khoảnh khắc tiếng nức nở vang lên, bàn tay người đàn ông đang giữ chặt dải lụa chợt cứng đờ lại, cánh tay đang giam cầm cô cũng buông lỏng ra, cảm giác áp lực không thở nổi hoàn toàn biến mất.



Kỳ Hạ Cảnh nhẹ tay nâng mặt Lê Đông lên, khom người xuống, nhìn thẳng vào mắt cô, muốn kiểm tra xem có phải cô đang khóc hay không.

Lê Đông lẳng lặng nhìn người đàn ông nhíu chặt hàng mày, đưa tay lên, nhẹ nhàng xoa cho hàng mày của anh giãn ra: “Em không khóc.”

“Khóc cũng không sao.” Kỳ Hạ Cảnh khàn giọng, đôi mắt sâu thẳm vẫn còn chưa hết kích động: “Chỉ có điều, em đừng đưa lưng về phía anh được không?”

Tới tận giờ, dù đã biết rõ toàn bộ nguyên nhân, dù đã hiểu Lê Đông phải gánh vác toàn bộ gánh nặng, Luvevaland chấm co, sẵn lòng để anh oán hận mình vẫn mong anh sẽ tới thế giới rộng lớn hơn nhưng Kỳ Hạ Cảnh vẫn cảm thấy khó có thể nguôi ngoai.

Trên đường lái xe tới tiệm váy cưới, anh từng vô số lần muốn thẳng thắn nói với Lê Đông, anh cũng là con người, cũng biết yếu mềm và sợ hãi, lúc bị cô vứt bỏ, anh cũng thấy luống cuống, không biết phải làm sao, lúc hai người gặp phải khó khăn, anh cũng muốn che mưa, che gió cho cô.

Thế nhưng câu “không nỡ” của Lê Đông đã hoàn toàn đánh tan toàn bộ hàng phòng bị của anh.

Trong chuyện này, Lê Đông mới là người đã phải im lặng chịu đựng nhiều nhất. Đôi chút oán trách của anh thực sự quá nhẹ nhàng, còn Lê Đông lại phải một mình chịu đựng biết bao lâu nay.

Kỳ Hạ Cảnh không nỡ để cô phải chịu khổ.

“Kỳ Hạ Cảnh, lúc ở bên anh, anh đối xử với em rất tốt, em cũng rất ít khi khóc.”

Lê Đông khẽ gọi tên người đàn ông, vụng về kể lại vắn tắt mười năm qua của cô: “Sau khi chúng ta chia tay nhau, em vẫn rất nỗ lực sống và học hành, kể từ ngày đi làm tới giờ, mọi chuyện đều rất thuận lợi.”

“Em thực sự không hề thấy ấm ức.” Cô ôm lấy Kỳ Hạ Cảnh, vỗ nhẹ lưng anh, vỗ về anh, dịu dàng nói: “Anh đừng tự trách mình.”

Cô mới là người nên nói xin lỗi.

“A Thâm, hình như em nghe thấy tiếng đàn ông… Là Hạ Cảnh phải không?”

Tiếng bước chân của một vài người vang lên cùng lúc với giọng hỏi nhẹ nhàng của Lê Viện vọng tới từ đằng xa. Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy đứng thẳng người lên, lập tức điều chỉnh lại cảm xúc, khẽ trả lời: “Dạ, cháu đang cột dây lụa cho Lê Đông.”

“Không cần vội.” Lê Viện cũng không giục anh, đứng bên ngoài nhìn vào, mỉm cười hỏi: “Đông Đông mặc bộ váy cưới này có đẹp không?”

Kỳ Hạ Cảnh cúi đầu nhìn xuống, Lê Đông thẹn thùng né tránh cái nhìn của anh, anh ngắm nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, đôi mắt hoa đào nhuốm ý cười ấm áp:

“Dạ, rất đẹp ạ.”

Lúc tấm rèm che được gạt ra, Lê Đông vẫn chưa quen với chiếc váy cưới ôm sát cơ thể này lắm. Lê Viện và nhân viên phòng váy đứng đối diện, không nhịn được đua nhau khen không ngớt lời, ngay cả Kỳ Thâm mới tới đây được một lát cũng lịch sự mỉm cười tỏ ý khen cô.

Lê Viện dắt Lê Đông đứng lên trên bục để cô nhìn thấy mình trong gương, dịu dàng nói bên tai cô: “Đông Đông, chắc chắn cháu sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất.”

Khác với khuôn mặt cứng cỏi của ba cô Lê Minh Cường, những đường nét xinh đẹp, sắc sảo của Lê Đông lại giống Lê Viện nhiều hơn.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt cô không tô son điểm phấn nhưng cũng không hề để lộ một chút tì vết nào, bộ váy cưới trắng muốt tôn lên nước da trắng lạnh của cô, chiếc cổ thiên nga thon dài và bờ vai thẳng trở nên xinh đẹp lạ lùng nhờ phần cổ váy bất quy tắc, Luvevaland chấm co, thân váy ôm sát eo mông và phần tà váy dài mang tới sự gợi cảm vừa đủ độ.

Thế nhưng, người đẹp mà không biết mình đẹp kia lại cười bất đắc dĩ: “Có phải cô quên không, hôm nay chúng ta tới đây là để chọn váy cưới cho cô mà, cháu chỉ tới chọn váy phù dâu thôi.”

Lê Viện đảo mắt nhìn Lê Đông và Kỳ Hạ Cảnh đứng sau lưng Lê Đông đang cúi người xuống xách tà váy lên cho cô, bà ấy trìu mến xoa đầu cháu gái, chỉ cười mà không nói gì.

“Tôi vừa nhìn là biết ngay chiếc váy cưới này cực kỳ hợp với cô Lê rồi.” Nhân viên phòng váy đứng bên khen không ngớt lời, nói với giọng điệu hết sức khoa trương: “Hơn nữa, chiếc váy cưới này không phải bộ mà bà Lê chọn đâu ạ, đây là thiết kế mới nhất của tiệm chúng tôi, vừa mới được mang tới tiệm hôm trước, cô Lê là người mặc thử nó đầu tiên đấy ạ.”



Nhân viên phòng váy hưng phấn xoa tay, cố ý vòng ra sau lưng Lê Đông, nhìn Kỳ Hạ Cảnh: “Anh là người đã thắt giúp dây lụa cho cô Lê phải không ạ, đây cũng là ý tưởng của nhà thiết kế trẻ xuất sắc của chúng tôi… Nghe nói nếu người yêu tự tay thắt dây lụa váy cưới cho nửa kia thì hai người sẽ bên nhau trọn đời qua tháng năm dài.”

Mùi chào hàng của câu này quá rõ ràng, Lê Đông kéo áo Lê Viện, nói khẽ: “Cô mau đi thử đồ của cô đi, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.”

“Cô biết rồi.” Lê Viện nhìn cánh môi đỏ mọng, hơi sưng của cô, thậm chí ngay cả dấu răng mờ vẫn còn rõ mồn một, trong lòng bà ấy đâu còn gì mà không hiểu nữa, bà ấy vỗ tay Lê Đông, mỉm cười: “Cháu xấu hổ gì chứ.”

“Rồi cháu và Hạ Cảnh cũng sẽ có ngày này thôi, coi như làm quen trước cũng được chứ sao.”

Lê Viện nói xong, không trêu ghẹo Lê Đông nữa, hòa nhã nhắc nhân viên phòng váy đi lấy hai bộ váy cưới khác và trang phục phù dâu, để Kỳ Thâm và Kỳ Hạ Cảnh chọn.

Lê Đông kéo tà váy, xoay người lại, định về phòng thay đồ, mặc lại trang phục thường ngày.

“Tiểu Đông mặc đẹp như vậy mà cháu vẫn còn tâm trạng nghịch điện thoại à?”

Đợi Lê Viện đi xa rồi, Kỳ Thâm thấy Kỳ Hạ Cảnh giơ điện thoại lên nhìn đầy chăm chú bèn nửa đùa nửa thật lại gần hỏi, không ngờ đứa cháu này của ông ấy lại đang selfie.

Nhưng thay vì gọi đây là selfie thì đúng hơn phải nói là anh đang chụp Lê Đông mặc váy cưới, Luvevaland chấm co, tiện thể chụp luôn mình vào khung hình mà thôi, toàn bộ tiêu điểm và ánh sáng trong khung hình đều tập trung vào người phụ nữ đang cúi đầu kéo làn váy cưới.

Kỳ Thâm thấy thế bèn bật cười đầy bí hiểm: “Ồ, hóa ra là đang chụp trộm.”

Kỳ Hạ Cảnh phớt lờ câu trêu ghẹo của chú út, để điện thoại di động xuống, nhấp vào album ảnh, kéo mấy tấm ảnh vừa chụp sang album [Chúng ta].

Mười năm trước, điện thoại cảm ứng chưa phổ biến, độ phân giải của điện thoại nắp gập thấp đến mức chụp ảnh không thể nhìn thấy rõ mặt mày, hơn nữa Kỳ Hạ Cảnh lại không thích chụp ảnh, lúc chụp ảnh tốt nghiệp cấp ba lại đúng vào ngày anh bị cấm túc ở nhà, thành thử cho tới tận lúc chia tay Lê Đông, anh và cô vẫn không hề có một tấm ảnh chụp chung nào.

Kỳ Thâm không nói tiếp chủ đề này, ông ấy hạ giọng, hỏi nhỏ: “Chú nghe chú Tề nói hôm nay cháu về nhà họ Kỳ, có phải là vì chuyện của Tiểu Đông phải không?”

“Dạ.” Kỳ Hạ Cảnh nghe vậy, ánh mắt hơi nặng nề, anh khẽ đáp, giọng lạnh lùng: “Hồi bọn cháu học lớp mười hai, Nhan Như đã đi gặp cô ấy.”

Nhờ Lê Viện nên Kỳ Thâm cũng đã loáng thoáng nghe được một chút về chuyện mời phụ huynh, cũng biết chuyện hồi đó Kỳ Hạ Cảnh là người bị đá nhưng không biết nguyên nhân cụ thể vì sao Lê Đông đòi chia tay, có điều chắc hẳn là không thể thoát được có liên quan với Nhan Như.

Ông ấy không tiện bình phẩm về cách làm mẹ của Nhan Như, thở dài bất đắc dĩ nói: “Chú biết các cháu đều buồn nhưng dù sao đi nữa cháu cũng phải nhớ đối xử tốt với Tiểu Đông.”

“Những lời đồn đại, bịa đặt mang tới tổn thương rất lớn.” Với tư cách là người từng trải, Kỳ Thâm vỗ vai cháu nội, nói đầy thấm thía: “Tốt xấu gì thì chú và Tiểu Viện cũng còn cùng nhau vượt qua, còn con bé lại chỉ một mình chịu đựng tất cả, không khó để tưởng tượng ra tình cảnh ấy xót xa biết chừng nào.”

Ngón tay Kỳ Hạ Cảnh đang nhấp vào màn hình chợt khựng lại, anh cúi đầu nhìn xuống nên không ai biết anh cảm thấy như thế nào, anh chỉ nặng nề đáp: “Dạ, cháu hiểu.”

Thẩm Sơ Mạn nói rất đúng, một người lương thiện và nỗ lực như Lê Đông phải chịu nhiều lời mắng chửi và tin đồn nhảm bao năm qua đều là tại anh.

Nhan Như nói cũng không sai. Năm đó, vì anh phách lối, khoa trương, khó chơi, cho nên toàn bộ áp lực đều dồn cả lên người Lê Đông.

Anh tự nguyện muốn chúng bạn xa lánh mình nhưng lại chưa bao giờ hỏi xem cô có muốn vậy hay không.

Cuối cùng, váy phù dâu được chọn là chiếc váy voan mà xanh lơ phù hợp với màu sắc chủ đề của đám cưới.

Trong lúc Lê Viện cầm tay chồng thảo luận chi tiết với Lê Đông, Kỳ Hạ Cảnh đứng bên cạnh đánh mắt ra hiệu với nhân viên phòng váy, hai người đi vào trong một góc vắng.

Kỳ Hạ Cảnh đưa thẻ ngân hàng cho đối phương, không buồn hỏi giá, chỉ lười biếng nói: “Mau chóng đưa chiếc váy cưới mà cô ấy đã mặc thử tới nhà tôi.”

“Ngoài ra.” Thấy nhân viên phòng váy hưng phấn ra mặt, Kỳ Hạ Cảnh nhỏ giọng bổ sung thêm: “Đừng nói cho cô ấy biết.”