Một tháng sau.
Sau ngày hôm ấy cũng đã được một tháng, trong đầu tôi cứ quanh quẩn chuyện Tiêu Hi Vi giống mẹ Tần Ngạn. Hôm nay tôi có hẹn với mẹ, vì bà mới đi công tác về nên muốn gặp tôi sẵn tiện đem theo quà từ thành phố S. Tôi và mẹ gặp ở một nhà hàng nhỏ, nói thật lòng thì tôi rất nhớ bà ấy.
“Mẹ, con ở đây!” - Tôi giơ tay lên vẫy vẫy.
Mẹ tôi đi vào liền nhìn thấy tôi, bà cười tủm tỉm đi lại ngồi đối diện.
“Quà của con.”
Nói rồi mẹ đặt một chiếc hộp được gói bọc giấy rất cẩn thận xuống bàn, tôi vờ nghịch ngợm như ngồi còn nhỏ:
“Mẹ tặng con món gì vậy?”
“Con về mở ra là biết thôi!”
“Bí ẩn quá nha!”
Tôi vui vẻ ngồi nói chuyện với bà ấy, gặng hỏi xem mấy năm nay bà đã sống như thế nào, tôi cũng lo lắng lắm.
“Mẹ!”
“Mấy năm nay mẹ sống thế nào? Con nghe nói mẹ không về nhà ông bà ngoại.”
Mẹ tôi lưỡng lự: “Mẹ có mở một công ty thời trang nhỏ, làm ăn cũng khá giả lắm!”
Nghe vậy tôi cũng yên tâm hơn phần nào rồi, chẳng phải ai khác, tôi là người mong muốn bà ấy sống tốt nhất có thể.
Ngồi nói chuyện chưa được bao lâu, chuông điện thoại của mẹ reo lên, bà ấy nghe máy xong rồi quay lại nói với tôi.
“Cẩn à, bây giờ mẹ có việc cần phải đi gấp, lần sau gặp nha!”
Nói rồi bà vội vã rời khỏi. Chắc công việc bận lắm nên mới đi gấp như vậy. Tôi ngồi nán lại thêm một chút rồi đứng dậy ra về, không quên cầm theo hộp quà, vừa mới đến cổng biệt thự đã thấy chiếc Rolls-Royce Sweptail của Tần Ngạn đậu ngay đó, có chuyện gì gấp sao? Tôi vào nhà, chẳng thấy một bóng người kể cả người giúp việc và cô Trương, đến cả quản gia Lăng cũng không thấy. Chẳng lẽ hôm nay tất cả bọn họ được nghỉ phép? Thôi kệ, lên phòng hỏi Tần Ngạn là biết ngay mà, tôi đặt hộp quà xuống rồi đi lên tầng. Tôi đứng trước phòng anh, gõ cửa.
Cốc cốc.
… Chẳng nghe thấy tiếng trả lời lại.
Cốc cốc.
Vẫn vậy, rõ ràng xe của Tần Ngạn đậu ngay trước cổng mà? Chẳng lẽ đi đâu rồi? Ngay đúng lúc tôi đang định rời đi thì có âm thanh rất nhỏ vang lên.
“Mày dám…”
Tôi dừng chân lại một lúc, không còn nghe thấy âm thanh lạ đó nữa, thiết nghĩ chắc do mình nghe nhầm thôi. Chuẩn bị rời đi thì âm thanh đó lại vang lên.
“Bà…”
Chắc chắn rồi, lần này và cả lần trước không phải là nghe nhầm, nhưng nó phát ra từ đâu mới được? Tôi áp sát tai vào tường bên cạnh, không nghe thấy. Lại áp sát tai vào tường bên phía phòng Tần Ngạn, lần này là nghe thấy rồi, nhưng rõ ràng không có người trong phòng mà? Là phòng bên cạnh sao? Tôi mở cửa phòng bên, đây là phòng trống cũng chẳng có ai. Kì lạ thật, đang định quay người bỏ đi thì mắt tôi lại chú ý đến chiếc đồng hồ quả lắc treo trên tường. Hình như nó quá nhỏ và quá cao so với cách bày trí của cả căn phòng, trong đầu lại lóe lên một suy nghĩ.
Chắc chắn trong căn biệt thự này có mật thất hoặc phòng bí mật gì đó rồi, một người chủ biệt thự như Tần Ngạn thì không có lí nào điều đó là không thể được. Nhưng đó cũng chỉ là suy đoán thôi, tôi lấy ghế đặt ngay bên dưới chiếc đồng hồ, nhưng sao để mở ra được? Lại chú ý đến quả lắc đang lắc, nhớ đến mọi đồng hồ trong nhà đều là loại chỉ hiện kim bình thường, đây là chiếc duy nhất ở biệt thự có quả lắc thôi. Vả lại một căn phòng không sử dụng thế này đáng ra đồng hồ phải ngừng hoạt rồi mới đúng. Tôi thử giữ quả lắc cho nó ngừng chuyển động.
Xoạt.
Tiếng động phát ra từ sau tủ sách cũ ở ngay bên cạnh,dễ thế thôi á? Tôi bước xuống khỏi ghế, dùng lực kéo cái tủ ra vừa đủ tạo một khoảng chống. Ngạc nhiên thật, không ngờ lại có một lối đi như vậy, bên trong tối om như mực, tôi cầm cái đen pin để bên cạnh rọi xuống dưới. Là một cái bậc thang, không biết nó dẫn đến đâu. Đang đi thì có một căn phòng, từ khe cửa tôi thấy nó phát ra ánh sáng từ bên trong. Tôi tắt đèn pin, đi lại mở nhẹ cửa ra.
Một tiếng “Đoàng” lớn, tôi giật thót mình mở toang cánh cửa.
Trước mắt tôi là Tần Ngạn, anh ta đang cầm một khẩu súng chĩa thẳng vào người phụ nữ đang nằm bất động, đầu đầy máu. Đó là La Hồng. Tôi sợ hãi ngồi thụp xuống, trợn tròn mắt, tay chân run rẩy lùi về sau.
Thấy tôi, vẻ mặt Tần Ngạn có hơi hoảng hốt rồi ra lệnh cho một vệ sĩ ở đó:
“Đưa thiếu phu nhân về phòng!”
Vệ sĩ đi lại, cúi đầu: “Thiếu phu nhân, thất lễ rồi!”
Nói xong liền cầm lấy cánh tay dìu tôi dậy, tôi vung tay ra. Ánh mắt va phải khẩu súng lục cậu ta đang giắt bên hông liền nhanh tay cướp lấy chĩa thẳng vào Tần Ngạn. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh. Khóe mắt tôi đỏ chóe, hơi rưng rưng vì sợ, tay không ngừng run rẩy.
“Thiếu phu nhân!”
“Mau bỏ súng xuống.”
Trần Úc và đám vệ sĩ đứng đó hốt hoảng. Tôi hỏi Tần Ngạn bằng chất giọng run run.
“Tại sao lại giết người?”
Anh không những không trả lời tôi mà còn nói một câu như gợi về cho tôi kí ức lúc trước:
“Biết bắn không?”
Bốn tháng trước anh cầm tay dạy tôi cách nhắm bia bắn súng. Bốn tháng sau, tôi cầm súng mà bia bắn chính là anh.