Mười mấy năm về trước, nhà họ Tưởng vẫn chưa thịnh vượng như bây giờ, lúc đó ông cụ Tưởng vẫn còn sống, cơ thể khoẻ mạnh, nhà họ Tưởng vẫn chỉ kinh doanh đồ ăn, có một nhà máy sữa chua lớn nhất ở Lạc Thành.
Lúc đó nhà máy đang mở rộng, cần thêm người làm, thành viên trong nhà họ Tưởng thường bận rộn tối mặt, anh cả Tưởng Phong và vợ Thôi Viên thường không ở nhà, Tưởng Dư Hoài lúc niên thiếu đã sớm quen ăn cơm một mình, ngủ một mình, một mình canh giữ ngôi nhà trống trải.
Tưởng Dư Hoài sinh ra đã bị mắc chứng loạn sản cẳng chân trái, năm mười tuổi phải đi làm phẫu thuật cắt bỏ. Cậu phải ngồi xe lăn hoặc đeo chân giả để làm các hành động bình thường, bởi vì nguyên nhân cơ thể cộng thêm công việc của bố mẹ bận rộn. Từ nhỏ tính cách của cậu đã lầm lì, ít khi qua lại với mọi người.
Năm đó Tưởng Dư Hoài mười lăm tuổi, vừa mới lên cấp ba, Tưởng Dư Hoài không đến trường dành cho người khuyết tật, cậu ở trong trường luôn sinh hoạt như người bình thường, tính cách lầm lì, không có bạn bè. Hàng ngày đi đâu cũng là một mình đến rồi đi, không có ai phát hiện chân trái của cậu là chân giả.
Người bạn đầu tiên của cậu là vào mùa mưa năm đó.
Hôm đó là tiết thể dục thi chạy 800m, thi 800m đối với Tưởng Dư Hoài mà nói là một thử thách, nhưng từ nhỏ cậu đã yêu cầu rất nghiêm khắc với bản thân, người bình thường có thể làm thì cậu nhất định phải làm được, thi 800m cậu chưa từng bị trượt. Nhưng hôm ấy khi thi xong thì xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, van hút của chân giả bị lỏng.
Anh dùng tay giữ chân giả, một bên khập khiễng đến phòng thí nghiệm bỏ hoang phía bắc của trường học, bây giờ đang trong giờ học, hôm nay lớp học giáo dục thể chất không nhiều, hơn nữa chỗ này hẻo lánh như thế, rất ít người đến, vì thế cậu thả lỏng cảnh giác vén quần lên để kiểm tra tình hình chân giả, cứ nghĩ là van hút bị lỏng, vặn lại là được, lúc vén quần lên mới phát hiện ra van hút bị hỏng.
Bây giờ khó khăn hơn rồi, van hút bị hỏng rồi, không thể nào khoá chặt được, cậu cũng không thể nào đi lại được, cậu không muốn các bạn học trong trường biết cậu là người tàn tật.
Chính tại lúc cậu đang suy nghĩ nên làm thế nào thì đột nhiên cậu lại nghe thấy tiếng sột soạt, chuông cảnh báo trong lòng cậu chợt vang lên, cậu quay đầu lại nhìn, lúc này mới phát hiện ra trong phòng thí nghiệm có một người đang ngủ. Lúc này cậu ta mới lười biếng ngồi dậy, đôi mắt ngái ngủ nhìn vào cậu, dừng lại một lúc, sau đó lại nhìn vào cái chân cậu đang đeo chân giả.
Gần như ngay lập tức Tưởng Dư Hoài đã bỏ quần xuống, vẻ mặt cậu đen như mực, vừa rồi tình huống khẩn cấp vội vàng kiểm tra chân, không phát hiện ra trong này còn có người.
Người đó đứng dậy đi về phía cậu, tất nhiên Tưởng Dư Hoài cũng nhận ra cậu ta, cậu ta là bạn học cùng lớp với cậu, tên là Thẩm Vân Kiêu, nói ra thì Tưởng Dư Hoài nhận ra Thẩm Vân Kiêu không phải bởi vì thân phận bạn học cùng lớp. Thẩm Viên Kiêu là họ hàng xa của nhà họ Lâm, nhà họ Tưởng và nhà họ Lâm là thế giao, lúc cậu đi đến nhà họ Lâm làm khách thì từng gặp cậu ta.
Anh luôn che giấu rất kỹ cái chân này của mình, cho dù là mùa hè thì cũng đều mặc quần dài, bạn học trong trường không biết cậu là người tàn tật, nhưng nhà họ Lâm và nhà họ Tưởng là thế giao, người nhà họ Lâm biết tình huống của cậu, cậu và Thẩm Vân Kiêu tuy quen biết, nhưng chưa từng nói chuyện qua lại với nhau, cậu không rõ Thẩm Vân Kiêu có biết được tình huống của cậu từ trong miệng người nhà Lâm hay không?
Nhưng, lúc Thẩm Vân Kiêu chú ý đến cái chân đó của cậu, ánh mắt cậu ta không hề ngạc nhiên.
Lúc này Thẩm Vân Kiêu đã đi lại gần, ánh mắt Tưởng Dư Hoài nhìn cậu ta lạnh lùng và tràn đầy đề phòng. Tưởng Dư Hoài lúc niên thiếu không giỏi đối nhân xử thế như cậu lúc trưởng thành, thiếu niên tàn tật không thích gần gũi với người khác, cho dù là ai cũng đều đề phòng.
Thẩm Vân Kiêu đánh giá cậu một lúc, sau đó ngồi xổm xuống quay lưng lại với cậu: “Lên đi, tôi cõng cậu.”
Phản ứng của cậu ta khiến Tưởng Dư Hoài ngạc nhiên, nhưng cậu lại không kinh ngạc quá lâu, cậu lạnh lùng đáp: “Không cần.”
“Sắp tan học rồi, thường xuyên có nam sinh lớp mười hai trốn đến chỗ này hút thuốc, đến lúc đó bí mật của cậu sẽ không che giấu được nữa.”
Tưởng Dư Hoài không nói, Thẩm Vân Kiêu nói tiếp: “Tôi cõng cậu ra ngoài, đưa cậu ra xe taxi, lại giúp cậu xin nghỉ, cậu yên tâm, bí mật của cậu, tôi sẽ không nói cho ai.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Tưởng Dư Hoài không muốn tin cậu ta, hoặc là nói cậu không muốn tin bất kỳ ai.
Đột nhiên chuông tan học vang lên, tâm trạng của Tưởng Dư Hoài càng nặng nề, lời của Thẩm Vân Kiêu vẫn đang tiếp tục: “Tốt nhất là cậu đừng nên suy nghĩ quá lâu, sẽ nhanh chóng có người đến hút thuốc đấy, mấy nam sinh lớp mười hai đó thường nằm trong bảng thông báo của toàn trường, rất thích bắt nạt kẻ yếu, nếu như để bọn họ trông thấy trình trạng của cậu, nói không chừng có thể gây rắc rối cho cậu ngay lập tức.”
Tưởng Dư Hoài thời niên thiếu đã giỏi cân nhắc lợi hại, cậu dùng thời gian nhanh nhất để suy nghĩ đưa ra quyết định, cuối cùng cậu đồng ý tạm thời tin tưởng Thẩm Vân Kiêu, ngoại trừ tin tưởng cậu ta ra, cậu cũng không có cách nào tốt hơn.
Một tay cậu đỡ lấy chân giả đề phòng rơi xuống, một tay cậu vịn lên vai Thẩm Vân Kiêu. Thẩm Vân Kiêu cõng cậu đi ra khỏi phòng thí nghiệm bỏ hoang, quả nhiên trên đường đi gặp mấy nam sinh lớp mười hai đang cười đùa đi về phía phòng thí nghiệm bỏ hoang.
Thẩm Vân Kiêu cõng cậu ra khỏi trường, lại giúp cậu gọi taxi, thực tế cậu đã luôn hoài nghi Thẩm Vân Kiêu trên cả chặng đường, cũng luôn cảnh giác đề phòng cậu ta, mãi cho đến khi Thẩm Vân Kiêu đỡ cậu lên xe taxi, trước khi cửa xe đóng lại, cậu nhẹ nhàng nói tiếng “Cảm ơn” với Thẩm Vân Kiêu.
Thẩm Vân Kiêu thực sự đã giúp cậu xin nghỉ, Thẩm Vân Kiêu cũng không nói chuyện cậu là người tàn tật cho bất kỳ ai. Chắc bởi vì chuyện này, cậu cảm thấy mình nợ Thẩm Vân Kiêu một ân tình. Cậu luôn lạnh lùng và cảnh giác với người khác nhưng khi đối mặt với Thẩm Vân Kiêu thì không cảnh giác như thế nữa. Ví dụ như thành tích của cậu rất tốt, Thẩm Vân Kiêu là học sinh chuyển từ quê lên, bài vở trên lớp cậu ta chưa theo kịp, Thẩm Vân Kiêu hỏi cậu về bài vở, cậu sẽ giải thích chi tiết cặn kẽ cho cậu ta. Lại ví dụ như khi cậu đi nhà họ Lâm làm khách, Thẩm Vân Kiêu là họ hàng xa của nhà họ Lâm đến ở nhờ nhà họ, thường hay bị bắt nạt, bị đánh bị mắng là chuyện thường xuyên, đến cả người giúp việc của nhà họ Lâm cũng có thể giẫm lên cậu ta. Tình cờ bị cậu bắt gặp một lần, đúng lúc nhìn thấy cậu ta bị bắt nạt, cậu sẽ lên tiếng ngăn cản, với tư cách là người nhà họ Tưởng, cho dù cậu bị tàn tật thì người nhà họ Lâm cũng vẫn nể mặt cậu.
Hôm đó Thẩm Vân Kiêu vươn tay ra giúp đỡ hoá giải sự lúng túng của cậu, lần này Thẩm Vân Kiêu bị người ta bắt nạt, cậu lên tiếng ngăn cản, vươn tay ra với Thẩm Vân Kiêu đang bị giẫm trên đất.
Hai thiếu niêu không cùng thế giới bị gạt ra ngoài lề rất nhanh đã trở thành bạn bè, Thẩm Vân Kiêu rất nghèo, không mua được sách học thêm, cậu sẽ cho cậu ta mượn sách học thêm của mình. Thẩm Vân Kiêu học không theo kịp tiến độ, cậu sẽ kiên nhẫn giúp cậu ta sắp xếp lại kiến thức, cậu cho Thẩm Vân Kiểu hưởng thụ tất cả các phúc lợi mà đứa trẻ nhà giàu được hưởng, mà Thẩm Vân Kiêu cũng mang đến cho cậu những trải nghiệm trước giờ chưa từng có.
Từ trước đến giờ cậu luôn một mình không thích giao tiếp xã hội, hàng ngày chỉ có một tuyến đường là trường học và nhà, sau khi trở thành bạn của Thẩm Vân Kiêu, Thẩm Vân Kiêu dẫn cậu đi quán net, dẫn cậu đi đạp xe, dẫn cậu đi hút thuốc, dẫn cậu đi chơi bóng rổ, Thẩm Vân Kiêu dẫn cậu đi chơi những trò chơi học sinh bình thường hay chơi mà cậu bởi vì khiếm khuyết của bản thân nên trước giờ không dám chơi, dẫn cậu đi trải nghiệm nhiệt huyết của thiếu niên và thanh xuân, lúc đó, lần đầu tiên cậu biết, hoá ra cuộc sống có thể điên cuồng như thế.
Còn nhớ một ngày vào năm lớp mười một, Tưởng Dư Hoài và Thẩm Vân Kiêu đến nhà ăn ăn cơm, rồi hai người nằm trên sân thể dục phơi nắng, Tưởng Dư Hoài lúc trước luôn lủi thủi một mình, chuyện nằm trên sân thể dục như thế này là điều cậu tuyệt đối không làm, nhưng bây giờ bên cạnh cậu có nhiều hơn một người bạn, thế giới của cậu hình như cũng bởi vì vậy mà trở nên rộng lớn hơn.
Thẩm Vân Kiêu để cậu nếm trải thanh xuân và sự vui vẻ của tuổi trẻ, cậu cũng biết bên cạnh có một người bạn là có cảm giác gì. Thế nên cậu rất thoải mái khi cùng nằm với Thẩm Vân Kiêu trên sân thể dục, thậm chí cậu còn không hề có chút đề phòng gì mà ngủ một giấc.
Khi cậu thức dậy mặt trời đã bị mây che phủ, bầu trời trong xanh như được gột rửa, làn gió nhẹ thổi trên sân thể dục mang theo hương cỏ tươi.
Nhưng cậu nhanh chóng phát hiện ra chỗ không đúng, cậu ngồi bật dậy, ống quần chân trái bị vén lên, chân giả không biết đã bị người ta lấy đi từ lúc nào, lộ ra phần chân cụt trơ trụi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Mà không xa đã có rất nhiều người vây quanh, bọn họ đều đang chỉ chỉ trỏ trỏ vào cậu, giống như cậu trở thành động vật ở trong công viên bị người quan sát vậy.
Trong đầu hiện lên hình ảnh thời thơ ấu, tiếng khóc, tiếng thảo luận vang vọng quanh tai.
“Hu hu hu, con không muốn ngồi cùng bàn với cậu ta, cậu ta là quái vật.”
“Mẹ ơi, chân cậu ta bị sao vậy, mẹ ơi con sợ.”
“Mau xem đi, cậu ta không có chân.”
Anh sợ người khác biết cậu là quái vật, cậu che giấu chiếc chân này, cô đơn mà bình tĩnh sống một mình bao nhiêu năm, nhưng bây giờ những ánh mắt tò mò, thương hại, ác ý, ghê tởm nhìn chằm chằm vào cậu, ống quần bị cắt một nửa, chân giả bị lấy đi, cậu không thể nào che giấu được.
Chàng trai trẻ không có năng lực bình tĩnh khi gặp rắc rối như trong tương lai, đối mặt với nhiều ánh mắt như thế, cậu hoảng loạn, bơ vơ, điện thoại khi đó còn chưa có tiên tiến như bây giờ, nhưng là người của nhà họ Tưởng, bố mẹ đã sớm trang bị cho cậu chiếc điện thoại tốt nhất, cậu hoảng loạn lấy điện thoại ra gọi cho mẹ.
Điện thoại vang lên rất lâu mới có người nhận, cậu hoảng loạn tựa như cầu cứu nói với bà: “Mẹ ơi mau đến đón con, mau đến trường đón con đi.”
Bố mẹ bình thường rất bộn, bận rộn đến mức cậu thường xuyên không thấy họ, hơn nữa vì chuyện chân của cậu mà họ thường hay cãi nhau, cả hai đều cảm thấy có lỗi với cậu, đều cảm thấy áy náy, mà cách tốt nhất để giải toả cảm giác áy náy chính là lúc không có chuyện gì thì lại đem chuyện này ra cãi nhau.
Cũng bởi vì như thế, mối quan hệ của cậu và bố mẹ rất lạnh nhạt, nhưng bây giờ cậu chỉ có thể xin họ giúp đỡ.
“Xảy ra chuyện gì vậy?” Mẹ hỏi cậu ở trong điện thoại.
“Mau đến cứu con, xin mẹ đến đón con.” Cậu lặp lại câu này trong điện thoại.
“Bây giờ mẹ đang rất bận, con đừng hoảng loạn, có chuyện gì thì tìm thầy cô giải quyết đã, mẹ bận xong sẽ đến đón con.”
Điện thoại của cậu cứ như vậy bị mẹ cúp máy, cậu gọi điện thoại cho bố nhưng lại không có ai nghe.
Sân thể dục người đến càng lúc càng đông, cậu không có chân giả, không có cách nào đứng dậy, cậu ngồi ở đó, ống quần chân trái bị cắt, cái chân tàn tật xấu xí bị lộ ra bên ngoài, cậu giống như động vật trong công viên bị người vây xem.
Anh hoảng loạn bò dậy, nhưng vì thiếu chân giả cộng thêm hoảng loạn và căng thẳng, cậu không khống chế được trọng tâm, bò dậy lại bị ngã xuống, không có ai đến đỡ cậu, thậm chí lúc cậu bị ngã xuống, người đứng gần cậu nhất còn vô thức tránh ra, giống như cậu là người vừa bẩn thỉu và xấu xí, dính đến cậu là không may mắn vậy.
Anh thử một lần lại ngã một lần, thử một lần lại ngã một lần, lần sau còn bi thảm hơn lần trước, vào lúc cậu định thử thêm lần nữa thì nhìn thấy một gương mặt quen thuộc trong đám đông.
Thực ra cậu lúc cậu tỉnh dậy thấy Thẩm Vân Kiêu không có ở bên cạnh cậu đã đoán ra được, chỉ là không dám khẳng định, không dám khẳng định chuyện này là cậu ta làm, mãi cho đến khi cậu nhìn thấy gương mặt đó trong đám người, vẻ mặt như đang xem kịch hay đó.
Anh ta cười với cậu, kiểu cười lạnh lùng không quan tâm.
Quả nhiên là cậu ta, tất cả chuyện này là cậu ta làm, người bạn tốt nhất của cậu, người cậu tin tưởng duy nhất, là cậu ta làm.
Mục đích là gì hình như không cần phải biết.
Mây tan ra, ánh mặt trời chiếu xuống, cậu vùng vẫy một hồi cả người đầy mồ hôi, lúc này cậu bò ở trên đất, cả người thê thảm, hai mắt cậu đỏ bừng, nhìn Thẩm Vân Kiêu cười trong đám người.
Những ánh mắt tò mò, chế nhạo, ghê tởm xung quanh hình như trở thành một mảnh mờ nhạt, duy chỉ có điệu cười đó của Thẩm Vân Kiêu là rõ ràng, luôn cố định trong tầm mắt của cậu.
Hôm đó mặt trời rất đẹp, gió thổi nhẹ nhàng, thiếu niên Tưởng Dư Hoài lại thất vọng đối với tất cả mọi người.
Khoảnh khắc đó, cậu bỗng có một suy nghĩ điên cuồng, muốn huỷ diệt tất cả mọi người.