Hôn Trộm

Chương 17


Bởi vì công việc thường ngày của Nguyễn Huỳnh khá là bận nên khi lồng tiếng cho kịch truyền thanh, cô rất ít khi lồng cho nữ chính. Lời thoại của nữ chính khá nhiều, cô không có nhiều thời gian đến vậy.

Trừ phi Tư Niệm nói âm sắc của cô rất thích hợp, Tư Niệm lại không tìm được người tốt hơn thì cô mới có thể gánh vác trọng trách này.

Mà trong bộ kịch truyền thanh Tư Niệm đang lên kế hoạch này, nữ chính có hình tượng thiếu nữ thanh xuân đầy sức sống, giọng điệu của cô thiên về nhu, kiểu nhỏ nhẹ mềm mại của giọng Ngô.

Đương nhiên, trong bộ kịch truyền thanh này cô không lồng tiếng cho nữ chính.

Nguyễn Huỳnh lồng tiếng cho nhân vật nữ số ba trong kịch bản xuất hiện không nhiều, lời thoại cũng không được xem là nhiều.

Trong kịch bản, nhân vật này của Nguyễn Huỳnh có CP chính thức, tên của bạn cặp này chính là Cố Hành Tri.

Trong kịch bản, hai người họ ban đầu là đôi vợ chồng liên hôn không có bất kỳ tình cảm gì, đến giai đoạn sau này mới lâu ngày sinh tình, yêu đối phương.

Lời thoại vừa rồi Lục Ngộ An nghe chính là lời mà nhân vật của cô trong kịch bản không nhịn được mà hỏi sau khi nhận ra được chút thay đổi.

Âm lượng điện thoại không được tính là lớn, quán ăn nhỏ ẩn trong bóng đêm vắng lặng, yên tĩnh.

Cộng thêm khoảng cách giữa hai người không xa, Nguyễn Huỳnh đương nhiên cũng nghe thấy giọng điệu có chút không giống với khi nói chuyện thường ngày của mình.

Nghe xong lời thoại đó, Nguyễn Huỳnh lập tức hối hận, cô không nên trực tiếp cho Lục Ngộ An nghe một đoạn lớn trong file Tư Niệm gửi cho cô.

Có điều, cô nhìn dáng vẻ tự nhiên của Lục Ngộ An thì thoáng cái có chút không xác định được, anh có nghe ra được vừa rồi là giọng của mình hay không.

Dù sao thì căn cứ vào giọng lồng tiếng cho nhân vật thì vẫn có sự khác biệt rõ rệt so với giọng nói chuyện bình thường.

Nguyễn Huỳnh cúi đầu nghĩ, không chú ý tới trong nháy mắt Lục Ngộ An đã chuyển ánh mắt về phía cô.

Ghi âm từng đoạn từng đoạn.

Nghe xong một đoạn ngắn, Lục Ngộ An trả điện thoại lại cho Nguyễn Huỳnh.

Nguyễn Huỳnh xốc lại tinh thần, ngồi nghiêm chỉnh, đôi mắt sáng liếc nhìn anh: “Thế nào, anh có hứng thú không?”

“...” Lục Ngộ An nhìn đôi mắt sáng lấp lánh kia của cô, chậm rãi mở miệng: “Khi nào cần?”

Nghe vậy, ánh mắt Nguyễn Huỳnh sáng lên, cười vui vẻ: “Xem khi nào anh tiện cũng không gấp lắm.”

Lục Ngộ An thấy cô như vậy thì dời mắt đi cong môi: “Cần phải đến phòng thu âm chuyên nghiệp sao?”

“Không cần.” Nguyễn Huỳnh nói: “Anh ghi âm vào điện thoại xong gửi cho tôi là được.”

Nói xong, cô nhớ tới rồi dặn dò: “Có điều có thể cần phải ghi âm trong hoàn cảnh yên tĩnh, như vậy thì sẽ nghe rõ ràng hơn.”

Lục Ngộ An hiểu ra: “Tối mai tôi gửi cho cô.”

“Được.” Khóe môi Nguyễn Huỳnh khẽ cong, cô vội vàng nói: “Vậy tôi cảm ơn bác sĩ Lục trước nhé.”

Lục Ngộ An nhìn cô, vượt ra khỏi dự đoán của cô mà hỏi: “Cảm ơn thế nào?”

“...” Nụ cười trên mặt Nguyễn Huỳnh cứng đờ, cô không nghĩ tới anh lại nói như vậy. Cô cho rằng, Lục Ngộ An sẽ trực tiếp trả lời mình rằng, tiện tay thôi không cần khách sáo.

Nghĩ kỹ lại, trong lúc bận rộn mà anh phải giúp mình làm việc mà anh không thông thạo, cố hiến giọng nói dễ nghe của bản thân, muốn cô cảm ơn thì cũng hợp tình lại hợp lý.

Nguyễn Huỳnh suy nghĩ một chút, nghi ngờ nói: “Mời anh ăn cơm?”

Lục Ngộ An tức cười: “Nguyễn Huỳnh.”

Anh ngước mắt nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thâm thúy, dưới ánh đèn nhẹ nhàng, ánh mắt giống như cất giấu nhiệt độ thiêu đốt.

Nguyễn Huỳnh phản ứng chậm chạp, khẽ chớp mắt: “Anh không muốn ăn cơm à?”

Lục Ngộ An không lên tiếng.

Nguyễn Huỳnh yên tĩnh suy tư một lúc, nghĩ đến chuyện hai người một trước một sau đi đến quán bar vào tuần trước: “Vậy nếu không thì tôi mời anh uống rượu nhé?”

Trong khoảng thời gian này cô không dính vào một giọt rượu nào, còn có chút thèm: “Đến cuối tuần này, tôi đã phẫu thuật được một tháng rồi.”

Khi nói lời này, Nguyễn Huỳnh nhìn Lục Ngộ An, ám chỉ rất rõ — cô có thể uống rượu rồi nhỉ.

Lục Ngộ An nghe ý trong lời nói của cô thì có chút muốn cười.

“Thích uống rượu lắm à?” Anh hỏi.

Nguyễn Huỳnh: “Hơi hơi thích.”

Thật ra tửu lượng của cô không tốt, nhưng uống chút rượu trước khi ngủ thì Nguyễn Huỳnh có thể ngủ rất ngon. Dần dà cũng đã dưỡng thành thói quen không có việc gì thì cũng uống một ly.

“Được không bác sĩ Lục.” Nguyễn Huỳnh lặp lại một lần: “Cuối tuần mời anh uống rượu, tôi muốn uống thử loại anh giới thiệu.”

Lục Ngộ An cụp mắt: “Tuần sau đi.”

Nguyễn Huỳnh sửng sốt, kịp phản ứng cuối tuần này có thể Lục Ngộ An có việc, cô thoải mái nói: “Được, vậy thì tuần sau.”

-

Húp canh và ăn sủi cảo xong, hai người không ở lại trong quán thêm, đứng dậy rời đi.

Đã nói là Nguyễn Huỳnh mời, nhưng Lục Ngộ An lại tính tiền.

Bóng đêm dày đặc, xe chạy qua trên đường càng ít hơn so với lúc vào quán. Những quán nhỏ vẫn sáng đèn ở hai bên đường cũng chỉ còn lại không đến mấy quán.

Rạng sáng gió hơi lớn, tóc của Nguyễn Huỳnh bị gió thổi rối tung, cô đưa tay vén tóc ra sau tai.

Lục Ngộ An ung dung thản nhiên đi ở phía bên ngoài, cùng cô sóng vai đi về phía trước. Dưới ánh đèn mông lung, cái bóng của bọn họ giống như đang ôm nhau.

Hai người im lặng quay về bệnh viện, đi đến bên cạnh xe của Nguyễn Huỳnh.

Ánh đèn ở tầng lầu khu nội trú phần lớn cũng đều tối đi, chỉ để lại mấy ngọn đèn chuyển sang ánh sáng ấm mờ nhạt chiếu rọi.

Nguyễn Huỳnh mở cửa xe, mượn ánh trăng nhìn về phía người bên cạnh: “Bác sĩ Lục.”

Cô nhớ tới chuyện tính tiền: “Không nói cảm ơn với anh nữa, tuần sau uống rượu đừng giành tính tiền với tôi nữa được không?”

Lục Ngộ An rũ mắt xuống, bình tĩnh nhìn cô giây lát, yết hầu sắc bén nhấp nhô một cái.

Theo sau đó, Nguyễn Huỳnh nghe thấy anh nói được.

Nguyễn Huỳnh chợt cười: “Vậy tôi về nhà trước đây, anh cũng chú ý nghỉ ngơi.”

Lục Ngộ An rũ mắt: “Về đến nhà thì nói một tiếng.”

Nhìn đuôi xe của Nguyễn Huỳnh biến mất khỏi tầm mắt, Lục Ngộ An đứng tại chỗ hóng gió lạnh một lúc rồi mới nhấc chân đi về phía khu nội trú.

Gió lướt qua, nơi chóp mũi dường như vẫn lưu lại mùi thơm thanh nhã trong veo.

Rất quen thuộc cũng rất dễ chịu.

-

Buổi sáng hôm sau, Nguyễn Huỳnh ngủ đến mười một giờ mới dậy.

Khi thức dậy, Tư Niệm đã nhắn cho cô bốn năm tin. Hỏi cô bữa trưa muốn ăn cái gì, có phải là ăn cơm xong rồi mới đến đài phát thanh không.

Nguyễn Huỳnh uể oải gọi điện thoại lại cho cô ấy.

“Alo —” Giọng nói nhẹ nhàng của Tư Niệm vang lên: “Sao hôm nay cậu dậy muộn vậy? Tối hôm qua lại mất ngủ à?”

Vừa thức dậy, giọng của Nguyễn Huỳnh vẫn hơi khàn: “Có chút việc đột xuất, ba giờ tớ mới ngủ.”

Tư Niệm nhướng mày: “Tăng ca?”

“Không phải.” Nguyễn Huỳnh nói: “Đến nhà cậu nói với cậu sau, bữa trưa tớ muốn ăn cá, có mua không?”

Cho nên lúc bình thường, người nấu cơm không thể ăn, cũng lười nấu như Nguyễn Huỳnh sẽ đến quán của Tư Niệm ăn chực.

Tư Niệm: “... Mua rồi, muốn ăn kho tàu hay là hấp?”

Nguyễn Huỳnh đưa ra một đề xuất quá đáng: “Muốn ăn nhúng dầu.”

“...”

Tư Niệm cạn lời: “Nhanh chóng rửa mặt rồi qua đây.”

Mặt mày Nguyễn Huỳnh khẽ cong, cô lại tỉnh táo mấy giây: “Biết rồi, tới ngay đây.”

Nằm lười trên giường một lúc, Nguyễn Huỳnh vén chăn đi vào nhà tắm.

Buổi trưa ánh nắng sáng ngời, hơi có chút nhức mắt.

Rửa mặt xong, Nguyễn Huỳnh tiện tay thay quần áo khác, không trang điểm mà đi ra ngoài.

Cô định ăn xong rồi về nhà trang điểm sau đó đi làm.

Khi Nguyễn Huỳnh vào nhà, Tư Niệm đang bận rộn ở nhà bếp.

Cô ngửi mùi, chậm rãi bước qua.

“Phát thanh viên Nguyễn.” Tư Niệm liếc cô: “Trông hài lòng không?”

Nguyễn Huỳnh phối hợp với cô ấy, liếc nhìn một vòng: “Vẻ ngoài không tệ, chỉ không biết mùi vị thế nào.” Cô nói xong thì đi lấy đũa: “Tôi nếm thử trước rồi phản hồi cho cô.”

Lý do thoái thác của cô quá đường hoàng, Tư Niệm nguýt cô một cái.

“Nếm xong rồi thì bưng thức ăn ra ngoài.”

Nguyễn Huỳnh nuốt miếng thịt trong miệng, ồ một tiếng.

Lượng cơm hai người ăn không lớn, Tư Niệm làm ba món mặn một món canh đơn giản.

Ăn xong chén canh, Nguyễn Huỳnh cảm thấy mình dễ chịu hơn không ít.

Tư Niệm thấy cô như vậy thì nhắc nhở cô: “Nói nghe xem, tối hôm qua đi làm chuyện xấu gì vậy.”

“Không có làm chuyện xấu.” Nguyễn Huỳnh vừa ăn vừa nói: “Cậu còn nhớ Trần Tịnh DƯơng mà ngày đó ở quán bar chúng ta gặp mặt chứ?”

Tư Niệm: “Em trai của bác sĩ Lục, vừa đẹp trai vừa đáng yêu đó à?”

“Là cậu ta.”

Tối hôm qua tạm biệt Lục Ngộ An, Nguyễn Huỳnh về nhà vệ sinh cá nhân xong thì chuẩn bị đi ngủ.

Trước khi ngủ, cô lướt vòng bạn bè theo thói quen.

Vừa nhấn mở, cô đã nhìn thấy Trần Tịnh Dương tìm phiên dịch trong vòng bạn bè.

Thật đúng lúc, nội dung đoạn phiên dịch mà cậu cần là tiếng Đan Mạch mà Nguyễn Huỳnh từng học.

Cho nên Nguyễn Huỳnh tự đề cử, làm phiên dịch mấy tiếng cho Trần Tịnh Dương.

Nghe cô nói xong, Tư Niệm im lặng không nói một lúc rồi tò mò nói: “Nội dung gì mà cần thiên tài ngôn ngữ như vậy phiên dịch tận hai tiếng đồng hồ?”

Nguyễn Huỳnh: “Một bài luận văn, thuật ngữ chuyên ngành khá là nhiều, tra xét tài liệu rất lâu.”

Nhắc đến việc này, lần trước Tư Niệm đã quên hỏi: “Trần Tịnh Dương bao nhiêu tuổi?”

“Chắc hai mươi.” Nguyễn Huỳnh cũng chưa từng hỏi, nhưng lần trước khi ăn đồ nướng cậu ta đã nhắc đến một câu, cậu ta nhỏ hơn Lục Ngộ An chín tuổi, năm nay Lục Ngộ An hai mươi chín.

Tư Niệm ồ một tiếng, hơi bày tỏ sự tiếc nuối: “Vậy thì quả thật là một em trai.”

Qua mấy tháng nữa là các cô hai mươi lăm tuổi rồi.

Nguyễn Huỳnh nghe xong thì nhìn cô ấy: “Không phải là em trai thì cậu ta cũng không phải là kiểu cậu thích.”

“Cái đó thì khó mà nói được.” Tư Niệm cười giỡn nói: “Cậu ta vừa đẹp trai vừa thú vị, có rất ít người có thể không thích nhỉ.”

Nguyễn Huỳnh nghẹn lời, lại không có cách nào phản bác được.

Tư Niệm tự mình vui vẻ một lúc: “Đùa cậu đấy, có điều ở độ tuổi này không phải Trần Tịnh Dương còn đang đi học sao?”

Nguyễn Huỳnh ừm một tiếng: “Trước đó du học ở nước ngoài, mấy tháng trước mới về.”

Về phần tại sao chưa học xong mà đã về thì Nguyễn Huỳnh không biết, cũng không hỏi.

Những tin tức này vẫn là Trần Tịnh Dương vô ý nói ra khi trò chuyện với cô.

Hai người nói về Trần Tịnh Dương hai câu rồi chuyển chủ đề đến chuyện kế hoạch chương trình mới.

Cơm nước xong xuôi, Nguyễn Huỳnh phụ trách dọn dẹp sau đó về nhà trang điểm đi làm.

-

Cùng lúc đó, Lục Ngộ An vừa về đến nhà.

Vốn dĩ tám giờ sáng là anh có thể đi. Thế nhưng có một bệnh nhân hậu phẫu xảy ra chút vấn đề, chờ sau khi xử lý xong tất cả, bảo đảm tình hình ổn định lại thì đã hơn mười hai giờ rồi.

Thức trắng cả đêm, Lục Ngộ An không có khẩu vị gì, trực tiếp quay về nhà.

Điều khiến anh bất ngờ là, người bình thường ngủ đến hai giờ chiều mới dậy lúc này lại ngồi trong phòng khách, bưng máy tính học bài.

Nghe thấy động tĩnh, Trần Tịnh Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Anh, sao muộn thế này anh mới về.”

Lục Ngộ An không nhìn cậu lấy một cái: “Có việc gì à?”

“...”

Trần Tịnh Dương nghẹn lời, rất là vô tội: “Không có việc gì thì không thể quan tâm anh một chút sao?”

Lục Ngộ An khẽ cười, ý tứ rất rõ ràng. Trần Tịnh Dương không có việc gì thì sẽ không ân cần, không phải tìm anh có việc thì cũng sẽ không quan tâm anh mấy giờ tan làm.

Tâm tư bị nhìn thấu, Trần Tịnh Dương cũng không chột dạ, cậu đặt laptop trước mặt Lục Ngộ An: “Anh nhìn giúp em xem bản dịch thuật luận văn này có vấn đề không?”

Cậu nói cho Lục Ngộ An biết: “Đây là bản tối hôm qua chị Nguyễn Huỳnh dịch giúp em, nhưng chị ấy nói trong này có rất nhiều thuật ngữ chuyên ngành, chị ấy sợ mình biểu đạt sai…”

Trần Tịnh Dương còn chưa nói hết câu kế tiếp thì đã nghe thấy Lục Ngộ An nắm bắt trọng điểm trước: “Nguyễn Huỳnh?”

Lục Ngộ An ngước mắt nhìn về phía Trần Tịnh Dương: “Cô ấy dịch giúp em?”

Trần Tịnh Dương nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của anh, không khỏi bất an: “Đúng… đúng thế, sao vậy?”

Lục Ngộ An: “Cô ấy dịch giúp em khi nào?”

“Hơn một giờ tối hôm qua.” Trần Tịnh Dương nói xong, chú ý tới sắc mặt Lục Ngộ An càng không dễ nhìn.

Cậu nuốt nước bọt, sợ hãi nói: “Không phải em chủ động tìm chị Nguyễn Huỳnh đâu, là chị ấy nhìn thấy vòng bạn bè của em, hỏi em có cần hỗ trợ hay không.”

Lục Ngộ An không nói chuyện một hồi lâu.

Anh quét mắt nhìn tài liệu trước mắt rồi dừng lại một chút: “Cô ấy dịch cho em đến mấy giờ?”

“Hình như là ba giờ.” Trần Tịnh Dương nhớ lại, thành thật khai báo.

Lục Ngộ An một lần nữa im lặng.

Trần Tịnh Dương liếc mắt nhìn vẻ mặt của anh, không dám nói lời nào.

Hồi lâu, Lục Ngộ An xem hết, chọn ra hai thuật ngữ chuyên ngành rồi sửa lại cho cậu, sau đó ném trả máy tính cho cậu, đứng dậy đi về phòng.

Nhìn cửa phòng đóng lại, Trần Tịnh Dương phiền não túm tóc, anh trai cậu đây là tâm tình không tốt vì cậu bất tài, hay là vì Nguyễn Huỳnh giúp cậu?

Càng nghĩ, Trần Tịnh Dương càng cảm thấy là vế sau

Dù sao thì Lục Ngộ An cũng đã sớm biết chuyện cậu học không tốt rồi.

Có điều Nguyễn Huỳnh giúp cậu thì sao anh trai cậu lại có tâm tình không tốt? Điểm này Trần Tịnh Dương nghĩ mãi mà không rõ.

Cậu nhìn cửa phòng đóng chặt, lòng hiếu kỳ rất nặng.

Nhưng mà vì cái mạng nhỏ của mình, cậu không dám đi hỏi.

-

Nguyễn Huỳnh cũng không biết, mình tiện tay dịch một bài luận văn cho Trần Tịnh Dương thôi mà có thể khiến cho cậu huy động tư duy suy nghĩ nhiều như vậy.

Càng không biết người hỗ trợ kiểm tra là Lục Ngộ An.

Buổi chiều sau khi đến đài phát thanh, Nguyễn Huỳnh vẫn bận rộn với công việc trong tay.

Đến chạng vạng tối, vào thời gian tan làm bình thường của những đồng nghiệp khác, cô bị Lâm Du Anh gọi lên văn phòng nghe chị ấy nói thao thao bất tuyệt một hồi.

Ý đại khái là, hy vọng cô đi tranh giành chương trình mới.

Nguyễn Huỳnh nghe mười mấy phút rồi trả lời Lâm Du Anh: “Chị Du, em suy nghĩ thêm một ngày được không?”

Lâm Du Anh biết tính cô, không thể làm gì khác mà xua tay với cô: “Được, em đi mau đi. Ngày mai sẽ là hạn chót.”

Nguyễn Huỳnh cười: “Được, cảm ơn chị Du.”

Quay về vị trí làm việc, Nguyễn Huỳnh đang chuẩn bị đi đến phòng phát thanh thử giọng thì điện thoại đột nhiên rung lên.

Cô mở ra xem, là Triệu Kinh Vĩ nhắn tin cho cô, hỏi cô buổi tối có rảnh không, anh ta ở gần đài phát thanh, có muốn cùng nhau ăn một bữa cơm không.

Lần trước ở quán bar, hai người đã trao đổi số liên lạc.

Nhưng sau khi kết bạn thì không ai chào hỏi ai cả.

Nguyễn Huỳnh không xác định lắm, hôm nay anh ta tìm mình là muốn làm gì.

Suy đoán một lúc, Nguyễn Huỳnh trả lời: “Sếp Triệu, hôm nay tôi khá bận.”

Tin nhắn này vừa được gửi đi, Nguyễn Huỳnh nhớ tới chuyện anh ta giúp mình nên bổ sung thêm: “Cuối tuần anh rảnh không? Nếu rảnh thì tôi mời anh uống rượu.”

Trả nợ sớm một chút, gánh nặng trong lòng cô có thể vơi đi.

Đợi một lúc, Nguyễn Huỳnh nhận được hồi âm của Triệu Kinh Vĩ: “Được, thứ sáu nhé?”

Nguyễn Huỳnh: “Được.”

Triệu Kinh Vĩ: “Quán bar lần trước.”

Nguyễn Huỳnh: “Không thành vấn đề.”

Trả lời xong, Nguyễn Huỳnh nhấn tắt màn hình, chuyên tâm vào làm công việc trong tay.

Đợi đến khi cô cầm điện thoại lần nữa thì nhìn thấy file ghi âm Lục Ngộ An gửi.

Trong nháy mắt, tâm tình Nguyễn Huỳnh trở nên tốt hơn.

Cô vội vàng tìm tai nghe, căng thẳng mà kích động đeo lên.

Đeo xong, Nguyễn Huỳnh hít vào một hơi, tải file ghi âm rồi nhấn phát.

Trong tai truyền đến chút tạp âm, theo sau đó là giọng nói trầm thấp mà cô quen thuộc, lại không quá giống với trước kia nghe thấy.

“...”

Nghe xong, Nguyễn Huỳnh ngớ ra hồi lâu rồi trả lời Lục Ngộ An một dấu chấm hỏi.

Hỏi anh: “Sao anh…”

Lục Ngộ An: “Hửm?”

Nguyễn Huỳnh hít sâu, bỗng nhiên cảm thấy cơ thể hơi nóng, khuôn mặt cũng bỏng.

Cô mím khóe môi, nghe lại file ghi âm Lục Ngộ An gửi một lần nữa, lại tìm kịch bản để đối chiếu, sau khi xác định mình không nghe nhầm, cũng không gửi sai kịch bản cho anh thì nghi ngờ nói: “Hình như anh ghi âm lời thoại của Cố Hành Tri.”



Tác giả có lời muốn nói:

Tác giả: Đàn! Ông! Ngoài! Lạnh! Trong! Nóng! Tâm! Cơ!

Bác sĩ Lục: Tuần này bà xã tương lai của tôi mời đàn ông khác ăn cơm, tôi phải làm sao đây, online chờ, gấp lắm.

Huỳnh Huỳnh: Đừng vội, anh xếp vào tuần sau.