Hôn Ước Hữu Hiệu

Chương 39: Giao nộp


Dư An nằm trên sofa, ôm Nữu Nữu trong lòng, hai chân gác lên đùi Bùi Diệu hưởng thụ dịch vụ xoa bóp, cầm thẻ ngân hàng trong tay đùa nghịch, nói cho anh nghe những lời mẹ Dư vừa dặn dò mình.

"Chẳng trách người ta hay bảo nuôi Omega như nuôi con cho người ngoài." Dư An tự kiểm điểm, "Có phải em không nên nói với anh mấy lời này không? Quỹ đen mà mẹ cho em, em phải tự mình giấu đi mới đúng."

"Không ai tơ tưởng đến quỹ đen của em đâu." Bùi Diệu nói, "Không đủ thì anh gửi thêm vào cho."

Dư An chợt nhớ ra, "Mẹ em chưa nói cho em mật mã."

Bùi Diệu nhếch môi, nhìn cậu bằng ánh mắt bất đắc dĩ.

Anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, chưa đến một phút đã trở ra, dưới ánh nhìn của Omega, giao nộp hết 5 chiếc thẻ ngân hàng vào tay cậu.

Dư An chớp mắt khó hiểu.

"Tất cả tiền của anh đều nằm trong mấy tấm thẻ này. Mật mã là 00610, ngày đó là lần đầu tiên anh giành được một đơn hàng trị giá chục triệu." Bùi Diệu tiếp tục bóp chân cho cậu, "Còn về mấy thứ khác như bất động sản và cổ phiếu, sau này anh viết một bản thống kê chi tiết cho em, trong đó đều có một phần là của em."

Dư An cầm năm chiếc thẻ nhẹ tênh trong tay, khó hiểu, "Tự nhiên anh nói với em mấy cái này làm gì?"

Sau khi kết hôn, cậu chưa từng hỏi đến chuyện tiền bạc của Bùi Diệu, một phần vì lười để ý, một phần là cậu cũng không đến mức cần phải sống dựa vào tài sản của chồng, tiền tự kiếm được cũng đủ để cậu sống một cuộc sống thoải mái.

"Mẹ vợ không yên tâm." Bùi Diệu nói lời ẩn ý, "Cho em nhiều chút, để em khỏi vì dăm ba câu nói mà bị lừa chạy mất."

Dư An bật cười, "Anh đây là đang mua chuộc lòng người."

"Giao nộp thẻ lương vốn là chuyện đương nhiên." Bùi Diệu nói, "Điểm này anh chưa làm tốt, phải đợi mẹ vợ nhắc nhở."

"..." Dư An nâng chân lên, bàn chân mịn màng cọ cọ dưới cằm Alpha, "Mẹ em không có ý này đâu, bà ấy chỉ đơn giản là lo cho em thôi."

Bùi Diệu nắm lấy mắt cá chân cậu, hôn lên mu bàn chân trắng muốt, "Anh hiểu."

Hơi thở ấm nóng phả lên da thịt non mịn, Dư An mẫn cảm mà co rụt lại, hàng mi run rẩy.

"Có một chuyện anh muốn nghe giải thích chút." Bùi Diệu thuận thế kéo cậu dậy, bế cậu ngồi lên đùi mình, bé cún nhỏ ngồi một bên không ai quan tâm.

Tư thế này khiến Dư An ngồi cao hơn, cậu cụp mắt xuống, cười, "Mama boy?"

Mắt Bùi Diệu tối lại, cắn lên môi cậu như đang trừng phạt, lần này cắn hơi mạnh, khiến cậu đau đến mức hít sâu một hơi.

"Em giỡn mà, anh làm gì vậy chứ?" Dư An che miệng không vui.

"Ban đầu cưới em, không phải vì anh nghe lời ba mẹ răm rắp." Bùi Diệu âu yếm nơi bị mình cắn, lưu luyến mà hôn nhẹ lên đó, "Mà là anh có ý đồ riêng."

Dư An hiểu rõ mà hừ nhẹ, "Bởi vì em nằm trên giường bệnh, có thể tỉnh lại hay không cũng đã là vấn đề, có thể giúp anh bớt việc, đúng không?"

Vừa tối đa hóa lợi ích của cả hai nhà, lại không cần phải ứng phó với một người vợ xa lạ mới cưới về.

Một công đôi việc.

Khóe miệng Bùi Diệu hơi nâng lên, nụ hôn chuyển đến bên đôi má của Dư An, "Vợ anh thông minh quá."

Dư An lẩn tránh môi của Alpha, nhìn anh từ trên xuống dưới như đang dò xét, "Sau đó thì sao? Sao lại muốn bồi dưỡng tình cảm với em?"

"Mới đầu đúng là không có ý định này." Bùi Diệu thành thật, "Sau khi em tỉnh lại mới nghĩ đến, là vào lần đầu tiên anh bế em đi nhà vệ sinh."

Ký ức đã sắp trôi vào dĩ vãng bám đầy bụi bặm đột nhiên được lôi ra, Dư An nhớ đến sự tủi nhục và khó chịu của lúc đó, còn có nỗi bất lực và buồn thương bị đè nén trong lòng không dám thể hiện ra để ba mẹ thấy vì sợ họ lo lắng.

"Em khóc nghe đau lòng đến vậy." Tay Bùi Diệu xoa nhẹ gáy cậu, đầu ngón tay vuốt ve tuyến thể, "Dáng vẻ yếu ớt và thương tâm đó làm người ta thấy mà xót cả lòng."

Cảm giác chua xót ập vào khoang mũi, Dư An mím mím môi, nở một nụ cười mang cảm giác nghẹn ngào, "Lúc đó đã biết xót em rồi hả?"

Ánh mắt sâu thẳm đen láy của Bùi Diệu nhìn thẳng vào cậu, "Sau khi anh phân hóa, ba mẹ từng cho anh xem video em diễn tấu trên sân khấu."

Dư An tò mò, "Là sân khấu lần nào vậy?"

"Lần đầu em tham gia thi đấu quốc tế." Bùi Diệu nhớ lại, "Sơ mi trắng cà vạt nhỏ, trông như hoàng tử bé ấy."

Dư An mỉm cười, cào nhẹ chiếc cằm sắc sảo của Alpha, trêu chọc, "Sớm thế à? Lúc đó em cũng vừa phân hóa. Bùi tiên sinh, không phải là anh đã có ý với em từ lâu đấy chứ?"

"Cái này thì thật sự không có." Hầu kết Bùi Diệu chuyển động, nắm lấy tay cậu, "Đừng quậy."

Dư An cúi đầu hôn lên ấn đường của Alpha, "Mama boy là em đùa đó, em chưa bao giờ nghĩ vậy đâu nha."

Bùi Diệu ừm một tiếng.

"Anh không cần phải đưa em mấy cái thẻ này đâu." Dư An lại nói, "Nếu lúc trước anh đưa em, có lẽ em còn nhận lấy để sắp xếp thỏa đáng. Giờ mang thai cục cưng rồi, em lười, còn phải liên kết với điện thoại, kiểm tra số dư, mệt phát hoảng ấy chứ. Anh tự giữ tiền cho tốt đi, sau này còn phải nuôi con nữa đấy nhé."

Bùi Diệu không nhận lại thẻ, "Cho rồi nào có đạo lý lấy lại chứ."

Dư An suy nghĩ một lúc, rút ra một thẻ đưa cho anh, "Vậy anh cầm một cái, để sau này khỏi phải dùng lý do này mà không cho em mua sắm linh tinh đấy nhé."

Lúc này Bùi Diệu mới lấy thẻ, thuận theo mà đáp, "Được."

Dư An hài lòng, nhưng lại nghĩ đến gì đó, hoài nghi, "Đây là toàn bộ thẻ của anh à?"

Vừa nói lười quản mấy thứ này, giờ đây lại bắt đầu truy hỏi rồi.

Bùi Diệu nuông chiều ông bầu thay đổi chóng mặt, "Hiện nay luật quy định mỗi một cá nhân không được sở hữu nhiều hơn 5 thẻ ngân hàng."

"Nhưng anh đâu có giống." Dư An huơ huơ mấy tấm thẻ, "Số tiền cỡ này trong tài khoản của anh, chắc chắn là tài khoản VIP cao nhất. Nói không chừng ngân hàng sẽ làm thêm cho anh mấy tấm thẻ nữa ấy."

Bùi Diệu bất đắc dĩ, nhếch miệng, "Anh có thể đưa em đi ngân hàng kiểm tra."

"Thôi thôi." Dư An mặc kệ, "Em tin anh."

"Miễn cưỡng vậy à?" Bùi Diệu vuốt ve đôi má đã phúng phính hơn của Dư An, "Anh đã lừa em bao giờ chưa?"

Dư An cầm 5 chiếc thẻ ngân hàng trong tay, vẫn cảm thấy rất vui, ngoài miệng bảo không để ý, nhưng việc Alpha giao nộp ra thẻ lương vẫn khiến cậu rất hài lòng đó nha.

"Đi ngủ thôi, chồng ơi." Dư An ôm ấy cổ Bùi Diệu, hôn lên tai anh, thở ra một hơi nóng bỏng, "Giúp em tắm."

Bùi Diệu mặt không đổi sắc, liếc cậu một cái, "Em có biết lấy thẻ xong lại nói những lời này có ý nghĩa gì không?"

Dư An lúc này mới phản ứng lại, chưa kịp mở miệng giải thích Alpha đã từ chối ngay lập tức, "Không thể."

"Cũng đâu có làm đến cuối." Dư An đấu tranh vì chính mình, mặt phiếm hồng, sợ bị Nữu Nữu nghe được, giọng nói càng lúc càng nhỏ, "Giống lúc trước vậy đó, cọ cọ."

Alpha ngay thẳng, "Em quên bác sĩ đã dặn gì rồi à? Cao trào nhiều lần sẽ gây ra co thắt, đứa nhỏ chỉ mới lớn hơn được chút, không cẩn thận sẽ lại xuất huyết."

Dư An chôn mặt vào sâu trong cổ Bùi Diệu, cắn lên tuyến thể tràn đầy hương hoa và gỗ, thở nhẹ ra một hơi, cảm thấy rất xấu hổ vì ham muốn và sự mẫn cảm kéo đến dồn dập trong thai kỳ, nhỏ giọng hỏi, "Vậy em... phải làm sao?"

Hương hoa quỳnh trộn lẫn với đàn hương tựa chiếc móc câu nhỏ đang trêu chọc Alpha, pheromone căn bản không cần Bùi Diệu phải phóng thích đã tự động ùa ra phối hợp với sự thăm dò của Omega.

Hơi thở anh nặng nhọc, cánh tay ôm lấy Dư An dần siết chặt hơn, nóng bàn tay nóng hổi đổ mồ hôi, bên tai là là tiếng Omega nhỏ giọng rầm rì thân mật, còn mời gọi hơn cả âm thanh nũng nịu lúc Nữu Nữu hừ lên, khiến pheromone của Alpha càng thêm nồng đậm.

Dư An ngậm lấy hầu kết của anh, âm cuối mang theo sự ngọt ngào của hương hoa, "Bùi Diệu... Bùi Diệu..."

Lý trí tựa sợi dây sắp bị căng đứt, Bùi Diệu nhắm mắt, lúc mở mắt ra đã áp chế được ham muốn, ôm Dư An trở về phòng, nhét cậu vào ổ chăn rồi lạnh lùng nói, "Không được."

Dư An choáng váng, "Nhưng mà phải tắm..."

"Tối nay không tắm." Bùi Diệu ném lại một câu này rồi xoay người bước vào phòng tắm.

Lạch cạch một tiếng, thậm chí còn khóa luôn cửa.