Hôn Ước Hữu Hiệu

Chương 46: Album ảnh


Ra khỏi nhà hàng, gió lạnh thổi vào mặt, Dư An hỏi: "Hai người đó là ai vậy?"

"Không nhớ rõ, hình như là cháu trai của ai đó." Bùi Diệu thành thật, "Người khác đưa đến dự tiệc cùng, nhiều lần cố ý tiếp cận anh, nên anh đuổi họ ra ngoài."

Dư An bán tín bán nghi: "Đuổi ra?"

"Phòng ăn riêng ở trên lầu 8." Bùi Diệu nói, "Phục vụ của anh không cho phép họ lên, nên chỉ có thể dùng nhà vệ sinh ở tầng trệt."

Dư An liếc nhìn Bùi Diệu một cái, "Bùi tổng không sợ đắc tội người khác à?"

Bùi Diệu: "Đắc tội người khác là chuyện mà nhà họ Bùi không thèm lo sợ nhất."

Dư An cong môi, được Alpha đỡ đi nên bước chân cũng tiết kiệm được rất nhiều sức lực.

"Em nghe thấy gì rồi?" Bùi Diệu nghĩ đến cảnh tượng vừa nãy, "Có phải khiến em chịu ấm ức rồi không?"

"Họ có thể khiến em ấm ức chuyện gì chứ?" Dư An nói, "Hai con tép nhỏ nhìn không vừa mắt thôi, mới 22 tuổi, lúc em lớn cỡ họ trong đầu toàn là tham vọng trở thành người chơi dương cầm chính của ban nhạc, nào có như họ..."

Một bụng toan tính làm thế nào để ngủ với đàn ông.

Bùi Diệu tán thành: "Lúc đó Bùi phu nhân tỏa sáng rực rỡ khắp giới âm nhạc, đến anh còn nghe danh."

Dư An nhìn sang anh, trong ánh mắt xinh đẹp là vẻ mong chờ đầy kiêu ngạo, "Nghe được gì cơ?"

"Người chơi dương cầm chính trẻ tuổi nhất của Mộng Chi Dực là vị hôn phu của anh." Bùi Diệu nhướn mày, "Em nói xem anh nghe được gì?"

Hai người có một tờ giấy đính hôn, dù cho anh không muốn thấy, tin tức vẫn sẽ ồ ạt không ngừng xuất hiện trước mắt.

Omega trẻ trung ưu tú đứng trên sân khấu với phong thái thanh lịch và xinh đẹp, tây trang phác họa nên những đường nét thon thả và tấm lưng thẳng tắp, cậu vẫn mang trên mình sự non nớt không rành thế sự, từng ngón tay thon dài với khớp xương rõ ràng phối hớp với những phím đàn trắng trắng đen đen, hệt như một tác phẩm nghệ thuật.

Từng có vô số ảnh chụp được đưa đến trước bàn Bùi Diệu, thời đó Alpha vẫn còn trẻ người non dạ, nhìn lướt qua cho có lệ rồi vứt sang một bên.

Dư An rút tay ra khỏi túi áo Bùi Diệu, cử động ngón tay xinh đẹp dưới ánh đèn đường màu vàng cam, "Tiếc là mang thai cục cưng, phải đợi hai bé lớn chút mới có thể trở lại ban nhạc."

"Không phải hiện tại em cũng có thể chạm vào đàn mỗi ngày à?" Bùi Diệu lại nắm tay Dư An nhét vào túi, "Thực lực của em vẫn còn đây, lúc nào quay về cũng không muộn."

Kiểu an ủi này rất hữu dụng với Dư An, vô tình trông thấy một quầy hàng bán kẹo hồ lô ven đường, cậu mừng rỡ kéo áo Bùi Diệu, "Em muốn ăn cái đó."

Bùi Diệu nhìn theo ánh mắt Dư An, hơi nhíu mày, "Không vệ sinh, ngày mai nhờ dì làm cho em."

"Nhưng em muốn ăn ngay bây giờ." Dư An tùy hứng, "Không ăn không được."

Nói xong còn bổ sung thêm một câu: "Không phải cục cưng thèm đâu, là em thèm."

Lời này càng dễ khiến Bùi Diệu mềm lòng, "Vậy em đứng đây đợi anh, anh đi..."

"Không chịu, đi cùng nhau cơ." Dư An phấn khích kéo Bùi Diệu, lúc này ngược lại chẳng có dáng vẻ nặng nề của người mang thai chút nào.

Cậu đứng bên quầy hàng chọn xiên kẹo hồ lô mình thích, Bùi Diệu đứng bên cạnh chỉ liếc mắt khắp quầy một lượt, khuôn mặt điềm tĩnh.

"Cháu lấy một xiên sơn tra." Dư An mỉm cười với ông lão bán hàng, "Giúp cháu gói lại với ạ."

"Được, của cậu 10 đồng."

Bùi Diệu tự giác trả tiền, quay đầu lại đã thấy Dư An bắt đầu ăn.

Sơn tra đã được lấy hạt ra nên ăn rất tiện, quả nhỏ đo đỏ được bọc một lớp nước đường đậm đặc bên ngoài, vị chua ngọt bùng nổ trong miệng, Dư An vô cùng thỏa nguyện.

Bùi Diệu thấy cậu ăn nhanh như vậy, bất đắc dĩ cong môi, "Chậm chút, hay anh mua thêm một xiên cho em nhé?"

"Không cần đâu, một xiên là đủ rồi." Dư An liếm môi, "Chỉ là lâu lắm rồi không ăn nên rất thèm."

"Em muốn ăn thì ở nhà có thể làm bất cứ lúc nào." Bùi Diệu từ đầu đến cuối vẫn lo lắng vấn đề vệ sinh, "Gian hàng ven đường sợ là không hợp vệ sinh."

Dư An không để ý, "Lâu lâu ăn một lần không sao đâu, hơn nửa mấy thứ này ăn ở ngoài mới thấy ngon."

Nói đến chuyện này, cậu chợt nhớ lại thời ấu thơ: "Lúc còn đi học ba mẹ cũng không cho em ăn quầy hàng ven đường, nhưng em đi về đều có tài xế đưa đón, bác tài xế đó cũng tận tâm lắm, mặc kệ em lấy lòng cỡ nào cũng vô dụng."

Bùi Diệu hỏi: "Vậy em làm cách nào để mua chuộc bác ấy?"

"..." Dư An cắn một viên kẹo hồ lô, không đáp.

Thấy vậy, Bùi Diệu đã bật cười trước.

"Em còn chưa nói gì mà anh đã cười rồi." Dư An bất mãn, "Không kể anh nghe nữa."

Bùi Diệu kể lại trải nghiệm của mình, "Lúc trước quảng trường gần nhà anh ngày nào cũng bắn pháo hoa, khi đó cả anh và Thừa Nhiên đều muốn đi xem, nhưng dì giúp việc không canh chừng được hai đứa, sợ tụi anh lạc mất nên chỉ có thể đứng bên cửa sổ xem, sau lại, anh với nó mua chuộc bác bảo vệ canh cổng, tự trốn đi xem."

Dư An cũng hỏi: "Mua chuộc kiểu gì?"

Bùi Diệu: "Anh và Thừa Nhiên dùng tiền tiêu vặt, nó mua rượu anh mua thuốc lá."

"... Lúc đó hai người bao lớn?"

Là chuyện của rất lâu về trước rồi, Bùi Diệu nghĩ ngợi một lúc mới nói, "Tiểu học, tầm lớp bốn hoặc nhỏ hơn."

"Bản lĩnh gian thương của hai người đúng là bẩm sinh đã có." Dư An ăn đến mức hai má phồng lên như một chú sóc mũm mĩm, "Cho nên sau này cả nhà phải chuyển đi?"

Bùi Diệu: "Đúng vậy."

Nhà họ Bùi chuyển đến một khu biệt thự khác có môi trường tốt hơn, cũng cách xa nhà họ Dư hơn, cứ thế mà dần ít đi liên lạc, một mặt là lo hai đứa nhỏ quá gần gũi sẽ sinh ra tình cảm, một mặt lại sợ xa mặt cách lòng, chỉ có thể thỉnh thoảng nhắc đến một câu hai câu.

Dư An ăn hết viên kẹo hồ lô cuối cùng, vứt xiên trúc vào thùng rác, đồng thời cũng đã về đến dưới tòa chung cư họ sống, "Bùi Diệu, kể thêm về những chuyện hồi bé của anh đi, tuy rằng chúng ta quen biết từ nhỏ, nhưng em quên mất khi đó anh trông thế nào rồi."

"Trong nhà có một quyển album ảnh." Bùi Diệu nói, "Đợi về anh tìm cho em."

Ánh mắt Dư An lóe sáng, "Được."

Về đến nhà, Dư An chạy đi tắm trước, vì để tiết kiệm thời gian, cậu kiên quyết đòi tự mình tắm, đuổi Bùi Diệu đi tìm album ảnh.

Bùi Diệu không yên tâm: "Có được không đấy?"

"Em có thai chứ không có tật." Dư An thúc giục anh, "Đi đi, nhanh lên, em tắm xong bước ra là phải xem liền."

Bùi Diệu bất đắc dĩ: "Chậm thôi, đừng gấp gáp."

"Biết rồi mà, phiền quá đi thôi."

"..."

Hiệu suất làm việc của Alpha rất cao, Dư An còn chưa tắm xong anh đã tìm ra được album ảnh, còn kịp thay một bộ đồ khác bước vào phòng tắm giúp cậu tắm tiếp.

Omega được bế ra ngoài, gó má bị nước nóng hun đến đỏ bừng, da dẻ được chăm sóc tốt nên khi dính ướt lại trông như một quả vải mọng nước vừa được bóc vỏ.

"Trước tiên sấy tóc cho khô đã. " Bùi Diệu lấy album sang cho cậu.

"Anh sấy đi, em xem là việc của em." Dư An lật quyển album ra, trang đầu tiên là hình ảnh ba Bùi và mẹ Bùi bế một đứa trẻ trên tay, hai mắt to tròn lúng liếng, dưới cằm là một chiếc yếm chống thấm nước bọt.

Dư An bật cười, ngẩng đầu hỏi: "Đây là anh?"

Bùi Diệu đưa máy sấy ra xa, liếc nhìn một cái, "Đây là Thừa Nhiên."

"Đây chính là anh, em nhìn ra được." Dư An khẳng định chắc như đinh đóng cột.

Cậu tiếp tục lật, trang sau là hình ảnh hai đứa trẻ đã lớn hơn chút, mặc áo vest nhỏ đứng cạnh bên nhau, hai gương mặt trẻ nhỏ non nớt có vài đường nét tương tự, dáng vẻ lúc nhìn vào ống kính đều không chút ý cười nào.

"Đây là anh, còn đây là Thừa Nhiên." Dư An hỏi, "Có đúng không?"

Bùi Diệu ừ một tiếng, ánh mắt đã nhìn xuống tấm ảnh phía dưới trước cậu.

Trong ảnh là ba đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau, có hai đứa mặc áo sơ mi và quần short giống nhau, đứa nhóc còn lại mặc một chiếc yếm màu sáng, còn đội một chiếc mũ nhỏ trên đầu.

Dư An nhận ra đó là chính mình, "Đây là chuyện khi nào? Em chẳng còn chút ấn tượng gì."

Tóc đã gần khô, Bùi Diệu tắt máy sấy đi, ôm cậu từ phía sau, "Anh cũng không có ấn tượng."

Nhìn những gương mặt non nớt như nhau, Dư An đoán rằng đây có lẽ là lúc còn mầm non, lực chú ý của cậu lập tức bị một hình ảnh khác thu hút, "Anh xem này, anh còn nắm tay em nữa."

Đương nhiên Bùi Diệu cũng trông thấy, đính chính lại: "Là em tự nắm tay anh."

Dư An: "Làm gì có, là anh nắm tay em trước mà."

Bùi Diệu: "Anh đứng yên không cử động mà, hai tay cũng thả lỏng kìa."

"..." Dư An quay đầu lại nhìn anh.

"..." Alpha sửa lại ngay, "Ừ, anh nắm tay em trước."

Dư An tiếp tục lật về sau, lướt qua thời ấu thơ của Bùi Diệu, bước sang giai đoạn cắp sách đến trường, tiểu học rồi cấp 2, cấp 3, hình ảnh càng lúc càng ít đi, tấm ảnh cuối cùng dừng lại ở khung cảnh anh khoác trên mình bộ đồng phục bên cạnh em trai, vừa đọc sách vừa đi ra ngoài.

Họ đứng ở huyền quan, hai anh em đều gầy nhưng trông không hề yếu ớt, đó là khí chất của thanh xuân tuổi trẻ, một người quay đầu lại lấy chìa khóa, một người móc chân ra sau mang giày, từng tia nắng sớm chiếu rọi đường nét non trẻ của hai thiếu niên, đó là lứa tuổi phát triển nhanh nhất.

Dư An ngắm nhìn bức ảnh này rất lâu, rồi lại hỏi: "Sao sau này lại không còn ảnh nữa?"

Bùi Diệu nói: "Không thích chụp hình nữa nên không còn."

"Anh không thích chụp ảnh à?" Dư An nằm nhoài ra giữa hai chân Bùi Diệu, quay đầu lại hỏi anh: "Vậy lúc trước chúng ta ở nước ngoài..."

"Em muốn chụp thì anh có thể phối hợp." Bùi Diệu nói, "Nếu mẹ em suốt ngày cầm máy ảnh đi tới đi lui trước mặt em, chắc em cũng sẽ thế thôi."

Dư An bật cười, "Mẹ cũng có lúc tinh nghịch thế sao."

"Sau lại, anh với Bùi Diệu đều thấy phiền nên bảo mẹ đừng chụp nữa." Bùi Diệu dựa vào đầu giường, ôm bé vợ thơm tho mềm mại trong lòng, "Nếu em muốn xem, ở nhà ba mẹ vẫn còn vài cuốn, sau này nhờ họ lấy ra xem."

Dư An nói được, lại đề nghị: "Chúng ta cũng in mấy tấm ảnh đã chụp đi du lịch ra rồi làm thành một cuốn album nhé? Còn có những tấm ảnh của sau này nữa, đều làm thành album hết. Mặc dù điện thoại có thể lưu lại, nhưng còn lâu mới có ý nghĩa bằng in ra thế này."

Ảnh chụp mới là thứ có thể lưu giữ lại năm tháng, khoảnh khắc lật ra từng trang album tựa như đang mở ra trang nhật ký của một thuở xa xưa nào đó, có thể trộm nhìn về quá khứ, phá vỡ thời gian.

Bùi Diệu đương nhiên là đáp ứng: "Em lưu hình trong ổ đĩa U hết à? Gửi hết cho anh, anh tìm người làm."

Người trong lòng không đáp lời nào, chỉ một lúc ngắn ngủi đã ngủ thiếp đi.

Bụng càng lớn Dư An càng trở nên khó ngủ, nằm kiểu gì cũng khó chịu, đêm nào cũng tỉnh dậy vài lần, thường xuyên cáu gắt vì ngái ngủ, nửa đêm tỉnh giấc lại chán chường một hồi.

Nhanh chóng say giấc như hôm nay là lần đầu tiên trong nửa tháng qua, cậu ngủ rất sâu, hơi thở đều và dài.

Bùi Diệu nhẹ nhàng lấy đi quyển album Dư An đang cầm trong tay, đắp chăn đầy đủ rồi hạ thấp độ sáng của đèn, cứ để cậu tựa vào lòng mình như thế.

Anh đảm nhiệm chức vụ của một chiếc gối ôm hình người, trong bóng tối, đặt một chiếc hôn đầy nâng niu trân trọng lên trán Omega.