Ngạn Thanh đưa Bảo Khuyên đến một nhà hàng, lúc nãy hắn nói với cô sẽ đưa cô đi mua nhẫn cưới nhưng sao bây giờ lại ở đây.
“Chẳng phải đi mua nhẫn cưới hay sao?”
“Tôi không muốn người đi bên cạnh tôi chết vì đói.”
Bảo Khuyên bĩu môi nói.
“Không nói chuyện đàng hoàng được mà.”
Hai người đi vào bên trong, nhân viên đưa menu đến để bọn họ chọn món, Bảo Khuyên nhìn vào giá cả của những món ăn mà đầu óc quay cuồng, cô ngẩng đầu lên nhìn Ngạn Thanh nhỏ giọng nói.
“Anh khao tôi đấy, chính anh là người đưa tôi đến đây trước nhớ không.”
Ngạn Thanh nhướng mày nói.
“Cứ gọi thoải mái.”
Bảo Khuyên vui vẻ gọi món, cô nhìn Ngạn Thanh nói.
“Cảm ơn anh trước sau này có dịp sẽ đền đáp.”
Cô nhìn những đĩa thức ăn được mang lên mà nước bọt cứ tuôn trào một cách vô thức, Bảo Khuyên thật sự cảm thấy hạnh phúc khi nhìn đĩa thịt thơm lừng, cô cầm lấy nỉa lên nói.
“Tôi ăn đây.”
Ngạn Thanh vẫn không động vào đĩa thịt của mình, Bảo Khuyên nhìn sang thắc mắc hỏi.
“Anh không ăn à?”
Ngạn Thanh đối đáp hờ hững.
“Không đói.”
“Không đói vậy gọi làm gì, để tôi ăn giúp cho bỏ sẽ phí lắm.”
Nhìn cô ăn ngon miệng hắn bất giác nở một nụ cười thích thú, sau bữa ăn Bảo Khuyên đưa tay xoa bụng của mình.
“No chết mất.”
Ngạn Thanh quay sang trêu chọc cô.
“Chưa từng thấy ai ăn nhiều như cô.”
Bảo Khuyên chỉ lườm hắn một cái rồi không đối đáp lại, cô cũng đã khiến cho Ngạn Thanh tốn kém không ít, đành nhường nhịn hắn vậy. Ngạn Thanh lại tiếp tục đưa Bảo Khuyên đi xem nhẫn cưới, cô nghĩ hai người chỉ là kết hôn giả không cần phải trịnh trọng đến như thế.
“Chúng ta chỉ mang nhẫn khi ở nhà thôi đấy, ra ngoài chúng ta sẽ xem nhau là người xa lạ, anh đồng ý chứ.” – Bảo Khuyên đưa ra ý kiến của mình.
Ngạn Thanh chỉ đối đáp hoa loa.
“Tùy cô thôi.”
Hai người đi vào cửa hàng trang sức, Bảo Khuyên thích thú nhìn xung quanh.
“Đẹp quá đi mất.”
Nhân viên nữ đi đến tiếp đón hai người.
“Anh và chị có nhu cầu mua trang sức nào ạ?”
Ngạn Thanh trả lời cô nhân viên.
“Chúng tôi muốn mua nhẫn cưới.”
Cô nhân viên đưa hai người đến vị trí để nhẫn cưới, và mời hai người lựa chọn mẫu. Ngạn Thanh để cho Bảo Khuyên chọn, cô cứ đứng đó nhìn qua nhìn lại, bản thân lại thấy cái nào cũng rất đẹp.
“Tôi không biết chọn cái nào hết tất cả điều đẹp.”
Nữ nhân viên tinh tế bắt đầu giới thiệu mẫu mã mới nhất và được bán chạy nhất cửa hàng, Bảo Khuyên đưa tay gãi đầu nói.
“Vậy lấy mẫu đó.”
Ngạn Thanh bảo nhân viên gói lại hắn đi thanh toán, Bảo Khuyên đứng đó không ngừng cảm thán.
“Cái tên đó làm gì mà chi tiêu mạnh đến như thế không biết, chỉ là kết hôn giả thôi mà.”
Ngạn Thanh lại giữ đúng lời hứa đưa Bảo Khuyên đi mua điện thoại, cô lại có ý từ chối.
“Hôm nay anh đã chi tiêu rất nhiều rồi không cần mua điện thoại cho tôi đâu.”
Ngạn Thanh vẫn đẩy cửa đi ra.
“Tôi đã hứa sẽ làm, vả lại tôi còn phải gọi điện cho cô nhiều, cô không thể để cái điện thoại cũ kĩ đó mà xài mãi, sau này khi tôi gọi mà không chịu nghe thì đừng có trách.”
Bảo Khuyên cũng đi xuống xe nói.
“Biết rồi.”
Ngạn Thanh chọn cho cô chiếc điện thoại mới ra mắt, Bảo Khuyên đã ngăn hắn lại nhưng Ngạn Thanh lại chẳng quan tâm đến cô, Bảo Khuyên cảm thấy rất thích ngoài mặt cô luôn từ chối, nhưng trong lòng lại như nở hoa.
“Cái này là do anh chọn lựa đấy tôi không hề ép buộc anh đấy nhé.”
Một ngày nghĩ của Bảo Khuyên đã xoay quanh công việc đó là một hôn lễ giả, Ngạn Thanh đưa cô về.
Khi về đến nhà Bảo Khuyên quay sang nói với Ngạn Thanh.
“Cảm ơn anh.”
Cô vừa bước xuống xe chiếc xe đã phóng đi nhanh như chưa từng quen biết cô, Bảo Khuyên cũng chẳng quan tâm đến cô đi vào nhà, lại gặp ba của mình.
“Ba lại đang lụt tìm tiền nữa có đúng không, con không còn đâu.”
Ba đi đến nói với Bảo Khuyên.
“Con gái cho ba thêm một ít đi.”
Bảo Khuyên tức giận lên tiếng chỉ trích ba mình.
“Đủ rồi đấy, ba có dừng lại không, chơi thứ đó có bổ béo hay có sinh ra tiền cho ba không, đừng khiến con phải khốn đốn vì số nợ nần của ba nữa, cũng vì ba mà bây giờ con phải làm theo yêu cầu của người khác như một con rối đấy.”
Ông không những không chấp nhận còn ngang ngược nói.
“Thằng nhãi đó ba sẽ cho nó một bài học, nó đã bắt con làm gì rồi?”
Bảo Khuyên bất lực nói.
“Thời gian sao con sẽ không quay về đâu, ba tự lo cho mình đi.”
“Con định đi đâu sao?”
“Con đi làm ở một nơi khá xa nhà.” – cô biết nói dối không tốt nhưng cô không muốn ba biết mình đã chấp nhận với điều kiện của Ngạn Thanh để xóa hết nợ của ông ở chỗ của hắn.
“Con gái à! Con đã tìm được chỗ làm lương cao hơn rồi sao?,vậy con cứ đi đi hằng tháng có thể gửi cho ba chút đỉnh để tiêu có được không?”
Bảo Khuyên thật sự không còn lời nào để nói về ba của mình.
“Ba lúc nào cũng tiền và tiền.”
Nói rồi cô đi một mạch vào phòng của mình không nói chuyện với ông nữa.