Hướng Dẫn Sinh Tồn Của Thái Y Hắc Liên Hoa

Chương 110: Ngoại truyện 7: Hoàng tử nam tuần x thần y Tùng Tu (7)


Tạ Bất Phùng cũng không biết đêm nay mình rốt cuộc ngủ lúc nào. Hắn mơ một giấc mộng, trong mộng hắn không phải là đại hoàng tử của cung Thái Thù mà là người bình thường trong Sơn Du Giản. Hắn lớn lên ở đây, cùng Văn Thanh Từ thanh mai trúc mã mà lớn lên.

Bọn họ cùng nhau lên núi hái thuốc, cùng nhau nghịch nước bên bờ sông. Khác biệt lớn nhất so với đêm qua là.

Tạ Bất Phùng trong mộng lớn hơn Văn Thanh Từ mấy tuổi. Vóc dáng của hắn đã cao hơn Văn Thanh Từ một đầu, chỉ cần đứng ở bờ sông đã có thể chắn hết nước suối cho người sau lưng.

……

“Dậy thôi, Tô thiếu hiệp. " Giọng Văn Thanh Từ mơ hồ truyền tới bên tai Tạ Bất Phùng.

Thiếu niên trì hoãn một lúc lâu mới nhận ra, "Tô thiếu hiệp" trong miệng đối phương chính là mình.

“Hôm nay chúng ta phải về Tùng Tu, phải dậy sớm một chút. "Trong lúc nói chuyện Văn Thanh Từ đã đi tới bên giường, cầm quần áo phơi khô tối hôm qua tới.

Sau khi phản ứng lại mình đang ở đâu, Tạ Bất Phùng lập tức ngồi dậy. Sau một khắc, hắn mới tỉnh lại từ giấc mộng mình chưa từng có, trong lòng lại bất giác sinh ra tiếc nuối nồng đậm…

“Sắp giờ Mão rồi, hôm nay chúng ta phải xuất phát sớm một chút.”

Thì ra đã là giờ Mão rồi sao?

Lúc hắn ở cung Thái Thù luôn cẩn thận, xung quanh hơi có gió thổi cỏ lay sẽ lập tức tỉnh táo. Nhưng hôm nay cho đến khi Văn Thanh Từ mở miệng Tạ Bất Phùng mới tỉnh lại.

Đây là lần đầu tiên hắn ngủ nướng.

“Được.”

Chăn mỏng màu trắng gạo, theo động tác Tạ Bất Phùng trượt xuống khỏi người hắn. Cho đến lúc này thiếu niên mới phát hiện, chiếc chăn đắp lên người mình hình như là chăn của Văn Thanh Từ…

Thấy Tạ Bất Phùng cúi đầu nhìn chăn trên người, Văn Thanh Từ đang chuẩn bị ra cửa đột nhiên dừng bước: "Sáng sớm ở Sơn Du Giản có hơi lạnh, lo ngươi bị cảm lạnh, ta liền đắp chăn cho ngươi.”

Trong lúc nói chuyện, Văn Thanh Từ cũng có chút thấp thỏm. Có lẽ là tối hôm qua chơi vui quá, Văn Thanh Từ bất tri bất giác cũng coi Tạ Bất Phùng là người một nhà mà đối đãi.

Sáng sớm thức dậy, sau khi cảm nhận được hơi lạnh bốn phía, y rất tự nhiên đắp chăn của mình lên người Tạ Bất Phùng. Cho đến khi Tạ Bất Phùng cúi đầu nhìn, lúc này mới nhớ tới thiếu niên có lẽ sẽ để ý chuyện này.

Nhưng phản ứng của Tạ Bất Phùng lại khác với suy nghĩ của Văn Thanh Từ. Hắn dừng lại một lát, chậm rãi nhận lấy quần áo hôm qua, cũng nhẹ giọng nói: "Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, "Văn Thanh Từ dừng một chút, nở nụ cười," Nhanh thay quần áo đi, chờ thay xong đi ra ngoài ăn sáng. "Nói xong liền xoay người đi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Tạ Bất Phùng nghe tiếng bước chân của Văn Thanh Từ nhỏ dần, biến mất bên tai. Thiếu niên cũng không vội rời giường, ngược lại lại một lần nữa nằm trở lại trong chăn.

Mùi bồ kết lẫn với mùi tường vi ở Tùng Tu phủ, bao bọc lấy Tạ Bất Phùng. Không hiểu sao khiến người ta an tâm cũng như bình tĩnh.

……

“Mặc dù Sơn Du Giản cách Tùng Tu phủ không xa, nhưng ngoại trừ thời gian trước phụ thân đi bán dược liệu, mẫu thân và Thanh Lạc đã hơn một năm không có đi qua Tùng Tu phủ. "Văn Thanh Từ vừa chuyển hành lý lên xe ngựa với Tạ Bất Phùng, vừa nói.

Thiếu niên nhẹ nhàng gật đầu.

Cuộc sống như vậy đối với một người lớn lên ở Ung Đô như hắn mà nói rất xa lạ.

Tạ Bất Phùng thường ngày chẳng hề có hứng thú đối với những thứ lông gà vỏ tỏi như vậy. Nhưng hôm nay không biết làm sao, hắn lại muốn nghe Văn Thanh Từ nói tiếp.

“ Ngươi vẫn luôn ở Tùng Tu phủ sao? "Hắn vừa thu dọn hành lý vừa hỏi.

"Đúng," Văn Thanh Từ nở nụ cười, " Lúc ta còn nhỏ thì tới y quán ở Tùng Tu làm học đồ." Nói xong liền cúi người xuống để khoe chiều cao của mình lúc đó.

“Một mình?”

“Đúng, khi đó vẫn ở trong nhà sư phụ, " Giọng Văn Thanh Từ thanh nhuận, nói chuyện không nhanh không chậm," Lão nhân gia đối với ta giống như con ruột vậy.” Nói xong, lại nhẹ nhàng nở nụ cười.



Tạ Bất Phùng phát hiện, lúc Văn Thanh Từ cười sẽ hơi nheo mắt lại, tựa như một con mèo đang lười biếng tắm nắng.

Mỗi khi Văn Thanh Từ cười, tâm tình của hắn cũng sẽ theo đó trở nên thả lỏng. Tạ Bất Phùng nghĩ lại không có gì để nói, nhưng không đợi hắn nghĩ ra nên nói cái gì đã nghe thấy một trận tiếng bước chân cách đó không xa truyền tới.

Văn Thanh Lạc thay chiếc váy la màu xanh nhạt mà ca ca tặng cho bé, nhìn qua trắng nõn đáng yêu: "Ca ca! Có thể đi chưa?"Đã lâu không đi Tùng Tu phủ, bé có hơi gấp gáp.

“Được rồi, "Văn Thanh Từ xoay người sờ đầu em gái," Lên xe đi.”

“Vâng!”

Trên đường về Tùng Tu phủ, Văn Thanh Từ và Tạ Bất Phùng vẫn như lúc đến, mỗi người lái một chiếc xe ngựa.

Xe ngựa lắc lư rời khỏi khe núi, thiếu niên không khỏi quay đầu lại nhìn về phía sau. Mặt trời trèo qua sườn núi chiếu vào thôn xá.

Tiểu viện cách đó không xa cũng bị ánh sáng này mạ một tầng viền vàng nhạt. Giờ khắc này, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên không nỡ rời khỏi nơi này. Tựa như mơ một giấc mơ đẹp không muốn tỉnh lại.

Phụ thân Văn Thanh Từ và Tống Quân Nhiên ngồi trên xe ngựa của Tạ Bất Phùng. Hai người ở trong xe nói chuyện, những câu đứt đoạn liên tiếp rơi vào bên tai thiếu niên.

Đề tài hai người trò chuyện, phần lớn có liên quan đến sản nghiệp dược liệu gần Tùng Tu phủ, coi như là một trong những chuyện Tạ Bất Phùng muốn tìm hiểu trong chuyến đi này.

“...... Ngài khuyên nhủ Thanh Từ nữa đi, vẫn ở Tùng Tu phủ, chữa chút thương tích ngã, bệnh nhẹ cảm mạo phát sốt chẳng những không có ý nghĩa, mà còn mệt mỏi vô cùng. "Tống Quân Nhiên vẫn chưa tha cho chuyện đào người đi," Huống hồ ngài cũng không phải không biết, đám lang trung Tùng Tu phủ kia luôn thích kiếm chuyện.”

Nghe đến đó, Tạ Bất Phùng chậm rãi nhíu mày, hắn không khỏi ngừng thở.

Phụ thân Văn Thanh Từ chậm rãi thở dài nói: "Đương nhiên ta cũng muốn nó nhập cốc với Tống công tử, nhưng tính tình Thanh Từ, ngài cũng không phải không biết.”

“Nó đó, so với tới Thần Y cốc nghiên cứu y lý, vẫn nguyện ý trị bệnh cứu người hơn.”

Thần Y Cốc tránh đời không ra, so với lang trung bên ngoài mà nói, thời gian chân chính chẩn trị cho bệnh nhân cũng không nhiều.

Văn Thanh Từ lúc trước cũng vì vậy mà từ chối Tống Quân Nhiên.

Tống Quân Nhiên không khỏi bật cười: "Cho nên mới muốn ngài khuyên.”

Sau khi nghe được ba chữ "Thần Y Cốc", Tạ Bất Phùng nắm chặt dây cương, không khỏi chậm rãi dùng sức.

Tuy Tạ Bất Phùng vẫn luôn ở Ung Đô, nhưng đối với tổ chức giang hồ Thần Y Cốc cũng không xa lạ gì.

Thì ra Tống Quân Nhiên nói "Hồi cốc", chính là Thần Y cốc hay sao?

“Nhưng chắc cũng không cần khuyên nữa, "Tống Quân Nhiên cười lạnh một tiếng nói," Lần trước ta tới Tùng Tu phủ, vừa hay gặp phải người cho Thanh Từ thuê nhà.”

“Chính là ông chủ trước y quán kia?”

"Đúng, chính là ông ta kinh doanh không tốt nên mới cho Thanh Từ thuê y quán." Trong giọng của Tống Quân Nhiên tràn đầy trào phúng, "Thấy Thanh Từ dần dần có danh tiếng, ông ta liền muốn thu hồi y quán. Sư tử há mồm, tiền thuê tăng gấp năm lần có thừa!"

Người ngoài chỉ biết trong gian y quán ở phía nam Tùng Tu phủ có một thần y họ Văn, cũng không biết dáng vẻ của y. Nếu như thu hồi y quán, vậy ông chủ lúc trước có thể mạo danh thay thế y.

Giọng của phụ thân Văn Thanh Từ bỗng nhiên trở nên già nua: "Thanh Từ vẫn kiên trì ở lại đây, cũng là bởi vì lo lắng có bệnh nhân mắc mưu, bị lừa đến táng gia bại sản. Nhưng tiền thuê tăng gấp năm lần, sợ là nó cũng khó có thể gánh vác."

Hiển nhiên, ông cũng vì Văn Thanh Từ mà phát sầu.

Trong xe ngựa, hai người câu được câu không trò chuyện. Chờ sau khi trở lại Tùng Tu phủ, Tạ Bất Phùng rốt cục chắp vá ra tình cảnh chân chính hiện nay của Văn Thanh Từ từ cuộc hội thoại của bọn họ.

Tên Văn Thanh Từ sớm đã truyền khắp giang hồ bởi Tống Quân Nhiên.

Tựa như bản thân lúc đó, thường có người từ nơi khác nghe danh mà đến, tìm y xem bệnh.



Mà Văn Thanh Từ vẫn chẳng hề tăng giá cả, thậm chí còn cho phép người ta ký sổ. Điều này kích thích sự bất mãn của đồng nghiệp ở Tùng Tu phủ.

Ở Vệ triều, tửu quán, trà lâu, y quán trong một tòa thành thị, số lượng đều có định số.

Nếu như y thật sự nguyện ý nhẫn tâm rời khỏi y quán hiện tại, cũng rất khó tìm được y quán có người muốn nhượng.

Quan trọng nhất là phần lớn y quán trong thành, đều do thầy trò, phụ tử truyền thừa. Bọn họ đã mơ hồ có liên hợp lại, bức Văn Thanh Từ ra khỏi Tùng Tu.

Nếu không phải có Tống Quân Nhiên và y quán Thần Y Cốc ở sau lưng quấy nước đục, cuộc sống của Văn Thanh Từ chỉ sợ còn phải khổ sở hơn.

……

“Đến rồi, " Giọng Tống Quân Nhiên lại một lần nữa từ trong xe truyền ra," Xe ngựa này quá nhỏ, ngồi đến mức thắt lưng ta cũng phải đau.”

Trong lúc nói chuyện, chiếc xe ngựa phía trước đã vững vàng dừng lại.

Văn Thanh Từ đi tới cười nói: "Chờ lần sau, sau khi ta kiếm được tiền, nhất định sẽ thuê một chiếc lớn.” Nói xong thì vận chuyển đồ đạc.

Nghe Văn Thanh Từ nhắc tới tiền, Tống Quân Nhiên lập tức tận dụng mọi thứ: "Ngươi ở đây, có thể kiếm được bao nhiêu tiền chứ? Còn không bằng đến chỗ ta.”

"Lần sau hãy nói," Văn Thanh Từ vừa qua loa vừa nói sang chuyện khác, "Được rồi, ta muốn đi trả xe ngựa, chậm một chút nữa sẽ bị phạt ngân lượng. Thanh Lạc, muội có thể đi cùng ca ca --"

Văn Thanh Từ còn chưa nói xong, Tạ Bất Phùng đã ngắt lời: "Không cần gọi muội ấy, ta và ngươi cùng đi trả.”

Nói xong, lại một lần nữa quấn dây cương vào tay.

Văn Thanh Từ nhìn thấy, Văn Thanh Lạc đi xuống xe ngựa đã cùng mẫu thân ngắn tường vi trong viện.

"Được rồi," Y cũng không hề từ chối, trực tiếp đi trở về phía trước chiếc xe ngựa kia, đổi phương hướng vào trong hẻm nhỏ, "Tô thiếu hiệp đi bên này."

Con hẻm nhỏ phía nam thành này không có nhiều hộ gia đình lắm. Lúc này đang lúc nấu cơm tối, trong hẻm yên tĩnh hơn so với bình thường.

Bên tai Tạ Bất Phùng chỉ có tiếng bánh xe chậm rãi nghiền qua gạch xanh, còn có tiếng vó ngựa đá đạp. Nhưng sự yên tĩnh hôm nay cũng không kéo dài quá lâu.

Xe ngựa vừa mới chạy ra khỏi hẻm nhỏ, Văn Thanh Từ bỗng nhiên ngừng lại. Tạ Bất Phùng nhìn thấy -- có sáu bảy người đàn ông, xuất hiện cách đó không xa.

Nhìn thấy Văn Thanh Từ, người cầm đầu lập tức cười nói: "Ôi, đây không phải là Thanh Từ sao! Vừa lúc không cần bảo ngươi mở cửa.”

Văn Thanh Từ từ trên xe ngựa đi xuống, giọng cũng bắt đầu lạnh, "Các ngươi muốn làm gì?"

“Ha ha ha mấy vị phía sau muốn chiếm y quán, qua nửa tháng nữa, ngươi không phải dọn ra ngoài sao? Ta liền gọi người đến xem trước.”

Con ngựa phía trước dường như bị kinh hãi, đột nhiên lui về phía sau, cũng xì mũi vài cái.

Thấy thế, Tạ Bất Phùng bỗng nhiên buông dây cương trong tay ra, từ trên xe ngựa nhảy xuống.

Nghe được âm thanh, mọi người đồng loạt nhìn qua hắn.

Trong hẻm nhỏ yên tĩnh, tiếng bước chân có vẻ đặc biệt chói tai.

“- - Vị này là?”

Thiếu niên một thân hắc y, ánh mắt lạnh như băng, vừa nhìn cũng biết không phải người tốt.

Trong lúc nói chuyện, người đàn ông dẫn đầu kia không khỏi lui về phía sau nửa bước.

Tạ Bất Phùng đứng bên cạnh Văn Thanh Từ, nhẹ nhàng vuốt ve con ngựa xấu màu nâu kia, tiếp theo chậm rãi ngẩng đầu lên.

Hắn chậm rãi hỏi: "Ai nói Thanh Từ muốn dọn ra ngoài?”