Hương Trầm Hoan

Chương 12: Khám bệnh


Tác giả: Tuyết Băng Đích Hoả Sơn

Edit & beta: Cháo Gà

Căn nhà kia của Mạnh Diễm dù không có nhiều hạ nhân, nhưng mỗi một hành động của Mạnh Diễm đều có người để ý, kể từ lúc Tạ Đình dọn vào nhà chính, Mạnh trạch từ trên xuống dưới đã có không ít thay đổi, đương nhiên bọn họ sẽ không ngu ngốc đến mức cho là Tạ Đình muốn một bước lên trời* trở thành chủ tử của họ, nhưng bản thân được gia đưa về để giết thời gian, cũng nên chú tâm hơn mới phải.

*Raw là 飞上枝头 (Phi Thượng Chi Đầu):

Vốn ban đầu đều là nhạn lấy bùn làm tổ, đến một ngày nọ bay lên cành cao lại biến thành phượng hoàng vô giá. Ý chỉ sau khi trèo lên cành cao của một cây lớn, giá trị đột nhiên lại tăng lên rất nhiều.

Mình thay bằng câu "Một bước lên trời" mà người Việt mình thường sử dụng để thân thuộc hơn. Có sai sót gì thì góp ý mình he.

Chu Phúc theo hầu Mạnh gia đã lâu, thời điểm lão mới vào chủ trạch, Mạnh Diễm còn chưa ra đời, theo Mạnh gia hầu cả nửa đời người, sau đó lại theo Mạnh Diễm đến đây, đến giờ tiểu hầu gia cũng đã sắp khai phủ, chính mình còn đứng trước cửa nhà phát ngốc.

Nhưng mà lão mắt mờ chân run, chủ tử chịu dùng lão chính là phúc của lão rồi, thấy đã đến giờ Dậu (17h - 19h), Chu Phúc tự mình đốt đèn, đứng bên ngoài chờ tiểu hầu gia trở về.

Lão đứng không biết bao lâu, mãi đến khi đèn đường bên ngoài đều đã được thắp hết lên, mới thấy được phía xa xa có một cái bóng đen đang phóng ngựa đến, Chu Phúc xoa xoa mắt, là tiểu hầu gia cưỡi ngựa trở lại, phía sau còn có người khác, hình như là Tạ công tử.

Chu Phúc cúi đầu, Điền Như Thăng không biết từ khi nào đã từ sau xông tới, lẳng lặng tiếp nhận áo khoác từ trong tay của tiểu hầu gia, bảo phòng bếp đã chuẩn bị xong, chủ tử có muốn dùng bửa hay không.

Mạnh Diễm đón lấy Tạ Đình ẵm người xuống ngựa, xoay người lại nói, "Không cần, ăn ở ngoài rồi."

Sau lại đột nhiên như nhớ ra chuyện gì đó, tiếp tục phân phó.

"Chuẩn bị nước nóng đi."



Điền Như Thăng đáp "Rõ" một tiếng, Mạnh Diễm liền nắm lấy tay Tạ Đình tiến vào nhà, Tạ công tử có vẻ như không được khoẻ, vẫn luôn cúi đầu, cả người núp phía sau chủ tử, nhìn không được rõ lắm.

Chu Phúc nhìn bóng lưng tiểu hầu gia như đang lướt gió, dường như có chút ưu sầu mà thở dài.

Những năm về trước vào lúc phiên vương chia cắt, tiểu hầu gia theo Quốc Công gia xuất chinh, cuối cùng mang một đội binh tinh nhuệ đột phá vòng vây, dùng một mũi tên bắn trúng Tu Bặc Duyên cứu được Thái tử, kể từ đó làm chấn động cả Đại Lương, Thái tử cũng rất sủng tín* hắn, chủ tử sau này liền trở nên có phần kiêu căng, nửa năm sau hồi kinh, thế gia kiêng kỵ quyền lực của Mạnh gia, đưa tiểu hầu gia ngạo mạn không coi ai ra gì vào Quốc tử giám, tiểu hầu gia lại không thèm để ý, cũng không thèm tiết chế tính tình.

*宠信 (sủng tín): tin mù quáng, tin tưởng theo chiều hướng xấu.

Không biết ý tác giả có xấu không chứ bà í dùng từ hơi xấu huhu =))

Chủ tử không phải người xấu, cái gì mà làm ra những chuyện dơ bẩn, rồi dùng roi đánh chết người, thêm những lời đồn thổi ăn thịt người, hiện tại lại lòi ra thêm một tên thư đồng, nào ai có thể đoán được về sau sẽ xảy ra những chuyện gì nữa đây.

Hiện ở bên ngoài đã cho rằng tiểu hầu gia ỷ vào sự sủng tín của Thái tử mà làm mưa làm gió, hôm nay đêm hôm khuya khoắt lại cưỡi ngựa trên đường lớn trở về, không biết là đã bị bao nhiêu người nghe được.

Vừa nãy lão còn nhìn thấy tay của chủ tử khoát lên bên hông Tạ công tử...

Chu Phúc lại xoa xoa mắt, thầm nghĩ đứa con trai nhỏ nhà Tạ gia này quả thật là một nam hồ ly quyến rũ, không biết làm cách nào đã mê hoặc được trái tim của chủ tử, khiến hắn không màng đến phép tắc mà làm ra những chuyện như vậy...

Nghĩ tới nghĩ lui, Chu Phúc thật muốn rơi nước mắt.

Điền Như Thăng ho khan hai tiếng, cứ như là thấu hiểu được nỗi lòng của lão đầu, hai người im lặng không nói gì, lẳng lặng đi vào.

Mạnh Diễm bên này lại không biết những sầu não của thuộc hạ, hắn dẫn Tạ Đình tiến vào chủ viện, cho hạ nhân lui hết ra ngoài, hai người đầu tiên là đi tắm rửa, dường như là có chuyện gì gấp gáp lắm, hai người tắm rất nhanh, Mạnh Diễm bước đến nằm lên giường nhỏ, không lâu sau đó, một thân thể mang theo hơi nước dán tới gần.

"Diễm Diễm, ngươi bảo... muốn kiểm, kiểm tra thế nào?"

Tạ Đình trước nay ngoài mẹ và nhũ mẫu thì chưa từng để lộ nơi riêng tư ấy cho người khác nhìn thấy, sau này lớn rồi thì cả mẹ cũng không muốn cho nhìn, bây giờ muốn y đứng trước mặt Mạnh Diễm mở chân ra, không thể nào mà không ngượng ngùng được.



Tạ Đình tiến đến bên giường nhỏ, chủ động quỳ gối cởi tiết khố và áo lót, Mạnh Diễm vẫn chưa nhìn y, mà khép hờ đôi mắt, giống như đang ngủ.

Mông đột nhiên trần trụi với không khí làm cho y có chút co rúm lại, mà chính mình dùng hết can đảm cả đời làm loại chuyện này thế mà Mạnh Diễm lại không thèm nhìn y lấy một cái, Tạ Đình có chút nhụt chí, cúi đầu nhìn âm hộ khác thường của mình, đưa tay về sau tách âm hộ ra, run giọng mời gọi.

"Diễm Diễm, ngươi... ngươi nhìn đi!" Y nôn nóng, không nghĩ là âm điệu bản thân thốt ra lại có thể nũng nịu đến thế.

Mạnh Diễm vốn là muốn y thả lỏng tinh thần, muốn Tạ Đình thoải mái nên mới không nhìn y, hiện tại nghe thấy lời gọi mời nồng nhiệt như thế, còn không nhìn thì chính là có lỗi với y rồi, vì thế hắn chầm chậm nhấc mí mắt, đập ngay vào mắt chính là một tiểu Đình Đình bé xinh cùng hoa huy*t trắng nõn như màn thầu của Tạ Đình.

Hắn kinh ngạc mở to mắt, quên cả thở tiến đến gần, Tạ Đình có chút sợ sệt nhắm tịt mắt, chủ động dâng lên hạ thân mặc hắn đụng chạm.

Mạnh Diễm đưa tay ra, đầu tiên là gảy gảy tính khí của nhóc con, thấy nó nhanh chóng rỉ ra vài giọt nước nhưng lại không hề cương lên khiến hắn khẽ bật cười, nhóc cà lăm nhất thời ngượng chín mặt.

Thì ra khám bệnh... chính là như thế này ư?

Hơi thở của Mạnh Diễm ồ ập phả vào âm hộ y, hai cánh hoa thịt môi run rẩy, giật giật, tiểu Đình Đình vẫn như cũ mềm oặt không động đậy, ngón tay Mạnh Diễm tiến vào thăm dò động nhỏ, nơi đó tầng tầng lớp lớp thịt mềm, rất ấm áp, nhẹ nhàng co bóp hút lấy ngón tay hắn, thật sự rất khó để di chuyển.

Tạ Đình cảm thấy thân thể mình có gì đó kì lạ, bụng dưới y căng thẳng, âm hộ lại có cảm giác muốn đi tiểu.

Nhưng mười mấy năm qua y vẫn luôn dùng ngọc hành để đi, y căng người nằm thẳng tắp trên giường, khóc lóc nói đừng đùa đừng chọc y nữa, Diễm Diễm lại ngoảnh mặt làm ngơ, y cúi đầu nhìn nơi sung sức giữa háng hắn, hai chân y quắp lấy lưng Mạnh Diễm, khóc thút thít quấn lấy đòi hỏi ngón tay của hắn trong cơ thể mình.

Mãi đến khi Mạnh Diễm thấy hạt đậu sưng tấy nhô lên liền nhẹ nhàng sờ một cái, nhóc cà lăm cả người run rẩy hét lên một tiếng, hạ thân như có thứ gì đang phun ra ngoài, chân y vịn lấy lưng Mạnh Diễm, nhận lấy lần đầu tiên cao trào sau khi trưởng thành.

Editor lảm nhảm: Chiện gì tới rồi cũng sẽ tới thoi =)))

Tính dịch cảnh H tục một tí nhưng mà thoi =))) sợ nó bị ô dề quá huhu