Ít Nhất Hãy Để Anh Ở Lại

Chương 11


Edit: Na

 [Ít nhất hãy để anh ở lại]

Bùi Kiểu không ngờ anh biết cô đứng ở sau cánh cửa, có chút xấu hổ mở cửa phòng ra: “Thực xin lỗi……”

“Xin lỗi cái gì.”

Bùi Kiểu không thể nói thực xin lỗi thiếu chút nữa để anh bị đội nón xanh, dù sao bọn họ cũng chưa phải là mội đôi chính thức, cô liền thay đổi đề tài: “Cảm ơn anh đã nói chuyện giúp tôi.”

Chu Tri Tu này đúng là không làm cô cứng miệng, bình tĩnh nói: “Không cần khách sáo.”

“Anh ở đây bao lâu rồi sao không nói cho tôi biết?”

Chu Tri Tu ở trong làn khói trắng quay đầu nhìn về phía cô.

Ánh mắt anh vô cảm: “Nói cho em sau đó em sẽ mời tôi vào sao?”

Bùi Kiểu nhấp môi: “Anh giúp tôi, tôi sẽ không tức giận gì anh —— nhưng ngươi lời này của anh có khác gì lời của Tạ Lâm Trạch chứ?” Cô lạnh mặt, làm bộ muốn đóng cửa, “Bỏ đi, vốn dĩ muốn mời anh uống ly nước mà nếu anh không muốn gặp tôi như vậy thì cứ đứng ở bên ngoài đi.”

Chu Tri Tu duỗi chân ra chặn không cho cô đóng cửa: “Không phải tôi không muốn gặp em.”

“Vậy thì tại sao?”

Chu Tri Tu nhìn vào đôi mắt cô, chậm rãi nói: “Chính vì quá muốn gặp em nên tôi mới tức giận.”

Không biết tại sao, Bùi Kiểu cảm thấy những lời này có chút chói tai.

Cô hít sâu một hơi: “Anh tức giận cái gì? Có phải anh cũng cảm thấy tôi là “gái”, không có lòng tự ái, không thể sống thiếu đàn ông, mới vừa đồng ý một cái đã quay đầu tìm một người khác?” Cô sợ hàng xóm nghe thấy, đè thấp giọng mình lại, “Chu Tri Tu, tôi không phải là vật sở hữu của anh, tôi muốn làm gì với cơ thể mình thì tôi làm thế ấy, muốn lên giường với ai thì lên giường với người đó. Đây chính là tôi. Dù anh có tức giận thì cũng chỉ có thể ở bên cạnh nhìn thôi.”

Chu Tri Tu giương mắt, không nhúc nhích mà nhìn cô: “Em cho rằng tôi vì chuyện em lên giường với người khác nên mới tức giận sao?”

Ánh mắt quá là đáng sợ. Bùi Kiểu không tự giác lui về phía sau một bước: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Chu Tri Tu tiến lên một bước, ngữ khí nặng nề: “Tại sao tôi phải tức giận vì chuyện này?”

Bùi Kiểu không muốn nói nữa, muốn đóng cửa: “Ok ok ok, là tôi tự mình đa tình, phiền ngài đem chân dịch qua một chút, tôi muốn đóng cửa.”

Còn chưa nói hết, tay cô đã bị Chu Tri Tu dùng sức giữ lại.

Một tay anh cầm điếu thuốc, một tay khác nắm chặt cổ tay cô đẩy cô vào nhà, đồng thời cũng đi vào.《rainbowdangyeu》

Không gian riêng tư bị xâm chiếm, cả người Bùi Kiểu đều căng thẳng. Đây không phải điều làm cô khó chịu nhất, khó chịu nhất đó là trong tình huống này cô bỗng nhiên lại ướt.

“Đến tột cùng anh muốn làm cái gì……”

“Nói cho em biết sao tôi lại tức giận.” Chu Tri Tu nói.

Anh đưa điếu thuốc lên, ý bảo Bùi Kiểu ngậm lấy.

Trong đầu Bùi Kiểu hiện lên rất nhiều ý nghĩ muốn phản kháng kịch liệt, cuối cùng cô vẫn không khuất phục được dục vọng của mình, mặt mày khó chịu há miệng ngậm điếu thuốc kia.

Làn khói cay lượn lờ dâng lên, nó giống như tro tàn có dấu hiệu cháy có ý đồ mồi lửa cho căn chung cư âm u nhỏ hẹp.

Chu Tri Tu cúi người hôn khóe môi cô một cái, hỏi: “Phòng vệ sinh ở đâu?”

Bùi Kiểu ngửi được hương vị nicotin, cô mơ màng hồ đồ chỉ đường cho anh.

Phòng vệ sinh ở chung cư không trang hoàng rõ ràng bằng phòng vệ sinh ở khách sạn, trên bồn rửa tay còn dính mấy sợ tóc cùng với kem đánh răng và sữa rửa mặt, gương soi cũng không rõ lắm.

Ngày thường đi đóng phim Bùi Kiểu đều ở trong khách sạn, chung cư này lâu rồi không có ai ở, công ty cũng không lãng phí tài lực mà tận tâm tận lực giữ gìn chung cư của một diễn viên nhỏ.

Thấy Chu Tri Tu cúi đầu đánh giá bồn rửa tay, cô thẹn quá hoá giận: “Nhìn cái gì mà nhìn, chưa thấy qua phòng của người bình thường sao?”

Chu Tri Tu không nói gì, lấy tờ khăn giấy lau sạch bồn rửa tay, mở vòi nước rửa tay rồi đem cô đặt ở trên bồn rửa tay: “Anh chỉ đang nhìn xem nên đặt em ngồi ở chỗ nào.”

Anh một bên nói, một bên đem tay luồn vào váy ngủ cô: “Anh tức giận vì em không điều tra kĩ mà đã hẹn người ta đến đây. Tạ Lâm Trạch tính tình bốc đồng, nhát gan sợ phiền phức, em có nghĩ tới nếu cậu ta không chịu cùng em hảo tụ hảo tán* thì em phải làm gì đây…… Nếu hôm nay anh không tới thì em phải làm sao?”

* gặp gỡ vui vẻ, chia tay yên bình.

Ngón tay anh sờ lên âm vật cô, giọng nói cũng thấp đi hai phần: “Kiểu Kiểu, như anh đã nói, sa vào chứng nghiện tình dục không phải lỗi của em. Em 





không nên đặt bản thân vào chỗ nguy hiểm……”

Giọng Chu Tri Tu trầm thấp lạnh lùng, lời anh đều giống như thuốc tê kích thích thần kinh Bùi Kiểu.

Dưới sự tấn công của anh, cơ thể cô mềm nhũn, không kiềm chế được mà cao trào.

Chất lỏng trong suốt phun ra chảy hết lên ngón tay Chu Tri Tu.

Anh xem như không thấy, tiếp tục vuốt ve phần mềm mại của Bùi Kiểu.

“Kiểu Kiểu,” anh tiến gần sát đến bên tai cô, ôn nhu nói, “Anh muốn em được an toàn.”

Bùi Kiểu cảm thấy mình đã đúng.

Quả nhiên chỉ có Chu Tri Tu mới có thể cho khiến cho cô thoả mãn.

Cô thở nhẹ một tiếng, sau đó ngã người tựa đầu vào tấm gương.

Cho dù mặt gương bị mờ thì gương mặt đỏ nhạt của cô vẫn được phản chiếu rõ.

Cô nhắm mắt lại, dùng hai đùi kẹp lấy phần eo thon gầy của Chu Tri Tu, dưới sự vuốt ve cẩn thận tỉ mỉ của anh cô lại cao trào thêm lần nữa.

Cao trào xong là tới sự thở dốc ướt át, ôm và hôn môi.

Chu Tri Tu cởi bỏ khoá của thắt lưng, lấy một cái áo mưa từ bóp da ra, sau đó đem bóp da ném qua một bên, mang áo mưa vào gậy th*t rồi cử động thân dưới cắm vào cửa miệng ướt mềm của cô.

Bùi Kiểu lẩm bẩm oán giận: “Đã tới nước nào rồi mà anh còn nhớ tới chuyện mang áo mưa, đúng là tự làm khổ……”

Chu Tri Tu lạnh lùng liếc cô một cái.

Bùi Kiểu không nói nữa ôm tấm lưng anh, chuyên tâm rên rỉ.《rainbowdangyeu》

Lúc làm tình với Chu Tri Tu cô lại nhớ tới một cuốn tiểu thuyết của tác giả người Nhật Bản ⑴.

Nữ chính gần như thèm khát mà mê luyến nam chính. Trong lần ăn mừng, nữ chính ở trong đám đông, bên cạnh lửa trại và đội ngũ vũ công chạm vào cơ thể trần trụi của nam chính

Không khí nóng bóng như thế, người đông chen chúc không chút biểu cảm gì hò hét như con thú bị mắt kẹt, làn da dính đầy mồ hôi lúc gần sát nhau lúc thì tách ra, từng cặp đôi trần trụi  như vô số cái chân động vật ngo ngoe rục rịch.



Sống lưng nam chính đụng phải tay nữ chính.

Nữ chính nếm thử cảm giác đụng vào cơ bắp nam chính, sau đó đem móng tay cào vào cơ bắp nam chính.

Máu tươi từ móng tay nữ chính chảy xuống, đến khi lễ ăn mừng kết thúc nam chính không biết là ai đã cào sau lưng mình……

Kết cục của cuốn tiểu thuyết này rất hoang đường, nữ chính vung cây xẻng chém chết nam chính.

Trước khi nam chính chết, nam chính nhìn chăm chú nữ chính dưới ánh trăng và cảm thấy nữ chính giống như là một con quái vật.

Một con quái vật có phiền não, buồn khổ, đổ máu, chịu đủ sự tra tấn của tình dục.

Nếu không có Chu Tri Tu, có lẽ cô cũng sẽ biến thành một con quái vật như thế.

“Chu Tri Tu,” cô nói, “Em không biết tại sao anh lại coi trọng em…… Nhưng giống như anh nói đó, em có chút chướng mắt bản thân. Em không phải là người bạn đời tốt, nếu ở bên em có lẽ em không thể hứa hẹn gì với anh……nhưng em sẽ mãi trung thành với anh. Chứng nghiện tình dục này sẽ biến em thành cái gì bản thân em cũng không biết…… Những lời này, em chỉ nói một lần. Nếu anh hối hận, muốn rời đi em sẽ không trách anh.”

Cô nâng đôi mắt ướt dầm dề, như vừa cầu hoan vừa cầu cứu:

“……Em biết, người giống như em sẽ không hợp để ở bên nhau.”

Chu Tri Tu lại nói: “Nếu sau khi ở bên nhau, em vẫn muốn lên giường với người khác, ít nhất hãy để anh ở lại.”

Anh ở một bên kịch liệt mà thọc vào rút ra bên trong cô, một bên thì cúi người hôn lên vú cô, động tác rõ ràng là khêu gợi nhưng anh lại làm nó rất bình tĩnh, ưu nhã và thành kính.

“Đừng lo lắng,” anh nói, “Anh không có đam mê gì đặc biệt. Khi xác nhận được người đó là đối tượng lên giường thích hợp với em, anh sẽ rời đi.”《rainbowdangyeu》

Bùi Kiểu biết lời này không hẳn là sự thật, nhưng chỉ trong nháy mắt cô có thể cảm nhận được cảm giác được yêu trong lời nói của anh.

Đồng thời, cô cũng cảm nhận được cảm giác yêu một người là như thế nào.

Lần đầu tiên, khoái cảm như điện giật không truyền xuống ỏ bên dưới, mà nó truyền vào trái tim cô.

“Em……”

Bùi Kiểu nhắm mắt lại, nhớ tới rất nhiều chuyện.

Đây cũng là lần đầu tiên cô bị phân tâm trong lúc làm tình.

Cô nhớ tới quá khứ của mình, gương mặt mơ hồ của cha, người mẹ chanh chua, vết bẩn loang lổ trong nhà, trên tường dán đầy quảng cáo nhỏ. Nước bẩn giống như một tầng da thịt, gắt gao dính chặt mọc đầy rêu xanh trên mặt đất.

Gia cảnh bần cùng, trường học đóng cửa, những ánh mắt dị nghị của những người xung quanh.

Khi đó cô chỉ còn một bước nữa là trở thành một con quái vật.

Cho đến khi cô nếm thử trái cấm.

Cô bắt đầu lên giường với những người đàn ông khác nhau. Một khi đã cởi quần áo và trần trụi thì nó chẳng còn liên quan đến việc cô chỉnh tề nữa.

Cô có thể tận tình mà thét chói tai, rên rỉ, sa vào vũng bùn nhục dục.

Để quen với một người cần phải trả giá về thời gian và cảm xúc. Để quen với một người cơ thể, thì chỉ cần làm tình.

Nếu không có Chu Tri Tu……

Nếu không có anh……

Cô sẽ biến thành cái dạng gì đây?

Bùi Kiểu không dám nghĩ vào sâu.

“Chu Tri Tu,” cô ôm chặt lấy anh, nhẹ nhàng nói, “Cảm ơn anh.”

Anh lại đáp: “Bùi Kiểu, anh yêu em.”

Tại câu tỏ tình chân thành tha thiết này, Bùi Kiểu lại cao trào lần nữa.

Cô nghĩ, cô thật may mắn vì đã gặp được Chu Tri Tu.

__________________________

Chú thích ⑴:《 Khác vọng tình yêu 》 của nhà văn Mishima Yukiko