Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Của Tôi Cuối Cùng Cũng Phá Sản

Chương 51: Cúng bái


Nhạc Văn Văn phơi nắng suốt một tuần ở công trường, cuối cùng quyết định bỏ chạy trối chết.

Nhưng lần này cậu ta không dám trốn đến nhà Kỷ Nhiên nữa.

Hằng năm vào thời điểm này, tính tình của Kỷ Nhiên rất tệ, càng khỏi nói đến việc xấu bị kéo lên Weibo gần đây. Nếu công trường là pháp trường, e rằng bên Kỷ Nhiên chính là địa ngục.

Trình Bằng nói qua điện thoại: “Ông không thể trốn đến khách sạn sao, ông cho rằng trước kia ông lủi vào nhà Kỷ Nhiên, bố ông không biết chắc? Nếu bác muốn kéo ông về, ông trốn đến chân trời góc bể cũng vô dụng”

“Ôi trời, chẳng phải tôi chê khách sạn nhàm chán hay sao”. Nhạc Văn Văn nói: “Đúng rồi, năm nay Tiểu Nhiên Nhiên… Có đi thăm dì không nhỉ?”

Trình Bằng đáp: “Không biết”

Nhạc Văn Văn chống cằm nhìn người trong gương, đau khổ nói: “Da của tui bị cháy nắng thành cái giống gì rồi. Bằng Bằng à, khi nào ông xong việc, chúng ta gọi Tiểu Nhiên Nhiên cùng đi ngâm suối nước nóng nhé”

“Tôi thế nào cũng được, ông hỏi Kỷ Nhiên, nếu nó muốn đi thì đi cùng luôn”

Nhạc Văn Văn đắn đo giữa “du lịch suối nước nóng” và “bị mắng té tát” trong lòng, cuối cùng vẫn gọi điện thoại cho Kỷ Nhiên.

Đầu bên kia bắt máy rất nhanh, Nhạc Văn Văn cất giọng dịu dàng: “Tiểu Nhiên Nhiên à, bồ đang làm gì thế?”

Kỷ Nhiên trả lời như thường: “Đang công tác, sao?”

Nhạc Văn Văn nói: “Là thế này… Gần đây người ta phát hiện được một khách sạn suối nước nóng xịn lắm, tụi mình cùng đi nhé, có được không?”

Kỷ Nhiên nhắc nhở cậu ta: “Hiện tại là mùa hè, bên ngoài ba mươi độ”

“Thế thì sao? Ngâm ra mồ hôi rồi vào phòng xông hơi ngồi, sau đó mát xa, thoải mái lắm”

Vốn dĩ Kỷ Nhiên không hề có hứng thú nhưng càng nghe, cậu bỗng cảm thấy hơi tê nhức.

Ngày nào cậu cũng ngồi trong văn phòng suốt mấy tiếng, tối về nhà nằm trên giường, đó chính là thời khắc thoải mái nhất trong ngày.

Cậu nói không hề chần chờ: “Bao giờ đi?”

Nhạc Văn Văn sững sờ, ban đầu cậu ta chỉ định hỏi dò một câu, không ngờ Kỷ Nhiên thật sự đồng ý!

Suốt nhiều năm như vậy, mỗi khi đến thời điểm này, cậu còn chẳng trông thấy bóng dáng Kỷ Nhiên, càng khỏi nói đến việc hẹn ra ngoài.

“Chọn một cuối tuần nhé!”. Cậu cầm lấy tấm lịch, tranh thủ cho kịp thời cơ, nói: “Cuối tuần sau luôn! Có được không?”

“Ừ”. Kỷ Nhiên liếc mắt nhìn người bên cạnh, ngừng lại một chút. “Cậu đặt cho tôi phòng đôi, hoặc giường cỡ lớn cũng được”

“Hiểu rồi!”

Nhạc Văn Văn mừng rỡ nói hết kế hoạch ngày hôm đó, trước khi ngắt điện thoại mới cẩn thận hỏi: “Tiểu Nhiên Nhiên, năm nay bồ có đi thăm dì không? Có cần tui đi cùng không?”

“Không cần, cậu cứ tập trung chuyển gạch đi” (1). Kỷ Nhiên nói: “Cúp đây”

(1) Chuyển gạch: từ lóng bên Trung, dùng để miêu tả công việc của tầng lớp nghèo khổ, chỉ những việc tay chân nặng nhọc, không kiếm được nhiều tiền nhưng bắt buộc phải làm.

Kỷ Nhiên ném điện thoại sang bên cạnh, dùng một tay chống cằm, hỏi: “Cuối tuần anh có rảnh không?”

Tần Mãn ngẩng đầu lên từ đống tài liệu. “Có, sao vậy?”

“Tôi muốn đến suối nước nóng, thiếu một người xách hành lý”

Tần Mãn mỉm cười. “Được, tôi xách cho em”

Kỷ Nhiên hài lòng cúi đầu, đang chuẩn bị cười thầm thì điện thoại bàn vang lên.

Kỷ Duy gọi tới, bảo cậu đến văn phòng một chuyến.

Kỷ Nhiên lờ mờ đoán có chuyện, trước khi ra ngoài còn dặn kĩ Tần Mãn: “Không được đi theo!”

Quả nhiên, vừa bước vào văn phòng, Kỷ Duy đã lạnh mặt nói: “Bố muốn mày tiếp tục theo dự án này”

Kỷ Nhiên nhìn bản thiết kế Vượng Hưng bị trả lại, hừ một tiếng. “Anh và Tần Mãn là bạn học nhiều năm như vậy mà không hiểu anh ta à? Anh cảm thấy anh ta có ngu ngốc đến mức kí tên lên loại hợp đồng thế này không?”

Trên thế giới này, có ai thật sự hiểu được Tần Mãn?

Kỷ Duy nhớ lại cảnh tượng chính mắt nhìn thấy trên ban công, đến bản thân hắn còn cảm thấy hoang đường.

“… Bố nói, nếu mày không nhận dự án này thì chuẩn bị thu dọn đồ đạc ra nước ngoài”

“Được đấy”. Kỷ Nhiên nói: “Anh chuyển lời đến ông già giúp tôi, suốt thời gian qua tôi luôn ở khu nhà phía tây thành phố, bảo ông ta tìm người dùng dây thừng đến trói tôi đi”

Kỷ Duy nhíu mày: “Ra nước ngoài có chỗ nào xấu? Chẳng phải mày thích tự do hay sao? Ra ngoài rồi sẽ không còn ai quản lý mày nữa”

“Anh vẫn còn biết đến tự do cơ à”. Kỷ Nhiên bật cười thành tiếng. “Tự do chính là bố đây thích ở đâu thì ở, tôi không muốn xuất ngoại thì không ai có thể ép tôi. Anh bảo ông ta đừng lo hão, mọi người đều khỏe”

Kỷ Duy: “Sao mày nhất định phải ngỗ ngược với bố?”

“Anh nên hỏi chính mình câu này thì hơn, làm con ngoan nhiều năm như vậy, ngày nào cũng răm rắp nghe lời Kỷ Quốc Chính, anh không chán à?”

Kỷ Duy sững sờ.

“Không còn việc gì thì tôi đi đây”. Kỷ Nhiên quay lưng, sực nhớ ra một chuyện, bèn ngoảnh đầu lại nói: “Thứ sáu tôi xin nghỉ, bây giờ nói luôn với anh, không nộp đơn nghỉ phép nữa”

Đương nhiên Kỷ Duy biết mục đích cậu xin nghỉ.

Hắn nhớ lại ngày Triệu Thanh Đồng bị tai nạn giao thông, gương mặt của mẹ hắn không có một chút mừng rỡ, chỉ ngồi lặng xem tin mới trên TV, cứ như thể người gặp nạn không phải nhân tình của chồng mình.

Bà gọi cho trợ lý, lạnh nhạt ra lệnh: Đưa đứa bé kia đến bệnh viện, xem còn kịp gặp mặt người phụ nữ kia lần cuối không.

“Nghe rõ chưa?”

Tiếng nói của Kỷ Nhiên kéo tâm trí hắn trở về.

Kỷ Duy thu hồi tầm mắt, im lặng hồi lâu. “Biết rồi, ra ngoài đi”



Vào ngày giỗ của Triệu Thanh Đồng, Kỷ Nhiên dậy rất sớm. Cậu nửa nằm nửa dựa trên giường, dùng điện thoại đặt một bó cúc trắng ở tiệm hoa.

Cậu quay đầu, nhìn thấy cánh tay rắn rỏi của người đàn ông bên cạnh lộ ra ngoài.

Tần Mãn ngủ nghiêng, gác một tay ngoài chăn, nhịp thở đều đều.

Cậu chợt nhớ đến ngày hội thao cấp hai, lúc đi ngang qua lớp Tần Mãn, cậu trông thấy anh đang chợp mắt trên bàn, ánh chiều tà ấm áp chiếu lên gương mặt tuấn tú, nhìn rất giống cảnh tượng trong phim truyền hình.

Kỷ Nhiên ngắm thêm một lúc, đang muốn thu hồi tầm mắt thì thấy lông mi của đối phương nhẹ nhàng run lên.

Cậu không kịp trốn, hai người bốn mắt chạm nhau.

Tần Mãn có đôi mắt màu nâu đậm, sâu thẳm như biển khơi dưới ánh nắng mặt trời. Nắng vừa tắt, biển càng sâu không đáy.

Giọng nói của anh hơi khàn, mang theo chút lười biếng khi vừa tỉnh giấc. “Em dậy sớm thế?”

Dậy sớm là chuyện ngoài kế hoạch, Kỷ Nhiên định chiều mới đi thăm mộ, lúc đó nắng không gắt, nghĩa trang cũng ít người.

“Ừ”. Cậu đáp: “Đi chạy bộ sáng”

Mười phút sau, Kỷ Nhiên cạn lời nhìn người bên cạnh. “… Anh mệt thì cứ ngủ tiếp, lẽo đẽo theo tôi ra ngoài làm gì?”

Tần Mãn ngáp, nói rất không có sức thuyết phục: “Không mệt”

Kỷ Nhiên hiếm khi chạy bộ sáng, cậu cảm thấy đây là loại vận động cho người già. Hôm nay đi chạy cũng chỉ vì còn sớm, rảnh rỗi không có việc.

Đi được một đoạn, phía trước có hai cô gái chạy tới.

Đầu tiên họ hơi sửng sốt, sau đó mới xấu hổ chào hỏi Tần Mãn: “Chào buổi sáng”

Kỷ Nhiên nghi ngờ quay đầu sang, trông thấy Tần Mãn lạnh nhạt gật đầu, nói xin chào.

Kỷ Nhiên lập tức hiểu rõ vấn đề.

Hừ, đồ trai hư, ngay cả chạy bộ sáng cũng không quên dan díu với người khác.

Cậu luôn cảm thấy tò mò, chẳng qua Tần Mãn chỉ đẹp trai một chút, không phải bên cạnh cậu không có người đẹp, nhưng chưa thấy ai như Tần Mãn, đi đến đâu cũng nhận được cả tá ái mộ.

“Sao hôm nay em cứ thích nhìn tôi thế?”. Tần Mãn cười, hỏi.

“Ai nhìn anh?”. Kỷ Nhiên quyết liệt phủ nhận, liếc mắt nhìn đồng hồ. “Cũng muộn rồi, anh còn phải đi làm, về trước đi”

Tần Mãn: “Không vội, hôm nay tôi nghỉ”

Kỷ Nhiên dừng bước. “Vì sao?”

“Chẳng phải hôm nay là ngày giỗ của bác gái à”. Tần Mãn mỉm cười. “Tôi đi cùng em”

“… Làm sao anh biết?”. Kỷ Nhiên lập tức từ chối. “Tôi không cần anh kèm, cút về đi làm, tôi cũng không cho phép anh nghỉ đâu”

Tần Mãn ăn không nói có: “Vậy thì cứ coi như tôi nghỉ không phép, cần phạt tiền không? Tôi không có tiền, dùng tấm thân này gán nợ, được không em?”

Kỷ Nhiên kinh hãi trợn tròn mắt.

Anh ta không biết xấu hổ là gì à???

Cậu ngó nghiêng xung quanh, sau khi chắc chắn không ai nghe được cuộc trò chuyện của họ mới trách móc anh: “Anh im đi, sao mặt anh dày thế?”

“Em cho tôi theo”. Tần Mãn nói: “Tôi không làm phiền em, em cứ coi như đưa tài xế đi cùng là được”

Cuối cùng, Kỷ Nhiên vẫn thỏa hiệp.

Nghĩa trang cách khá xa nội thành, có lái xe miễn phí, tội gì không dùng.

Đến chiều, hai người cùng ra ngoài, đầu tiên ghé tiệm hoa, cầm theo hoa cúc trắng đã đặt từ sáng.

Trên đường, Tần Mãn hỏi: “Năm nào em cũng đi thăm bác gái à?”

Kỷ Nhiên nhìn chằm chằm cảnh vật bên ngoài, không đáp lời anh.

Thật ra, trước năm mười tám tuổi, cậu rất ít khi đến thăm Triệu Thanh Đồng.

Từ bé đến lớn, cậu luôn phải đeo gông xiềng mang tên “con riêng”, nếu nói không hận thì có phần thánh mẫu.

Tần Mãn không nhận được câu trả lời cũng không giận, anh nhìn bó hoa trên tay Kỷ Nhiên. “Chỉ mua hoa thôi à? Có cần tôi mua thêm mấy thứ khác gần đây không, hóa chút gì đó cho bác”

“Không cần, ô nhiêm môi trường”

Đường đến nghĩa trang càng đi càng mù mịt neo người.

Kỷ Nhiên chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, cậu nhớ những lúc lẻ loi đến nghĩa trang dạo trước, mỗi lần đi qua con đường này đều cảm thấy vô cùng áp lực.

Thậm chí cậu còn có ảo giác mình đi chịu chết, chứ không phải đến cúng bái.

Nhưng lần này đã khác, Tần Mãn mở nhạc trong xe, không ngừng nói chuyện bên cạnh câu.

“Gặp bác xong, chúng ta đi ăn nhé”

“Đặt xong khách sạn suối nước nóng rồi hả?”

“Chúng ta ngủ chung phòng à?”

Kỷ Nhiên liếc anh một cái. “Sao tôi thấy hôm nay anh lắm miệng thế nhỉ?”

Tần Mãn cười. “Vậy à, tôi chợt nhớ ra quần bơi bị bỏ lại trong nhà cũ rồi, phải đi mua cái mới”

Kỷ Nhiên nhìn anh hồi lâu rồi mới rời mắt.

“… Tùy anh”

Chiếc xe chậm rãi lăn bánh vào bãi đỗ của nghĩa trang, Kỷ Nhiên bị vài chiếc xe giá cả bình dân đậu trong góc thu hút tầm mắt.

Nghĩa trang này do Kỷ lão phu nhân chọn, vị trí tốt, còn mời “đại sư” nào đó đến tính phong thủy, nói là tổ tiên ở đây thì vận mệnh của con cháu trong nhà cũng tốt lên.

Người có tiền đều khá mê tín, tin vào số trời, cũng tin phong thủy. Vậy nên, nghĩa trang này vừa xây xong đã bị chiếm sạch chỗ, thậm chí một mảnh đất rất lớn bên trong vẫn bỏ trống, đó là do mấy người cao tuổi còn sống chuẩn bị cho chính mình.

Kỷ Nhiên thật sự không thể hiểu nổi suy nghĩ của mấy kẻ này.

Nhưng cũng chính vì vậy, nơi đây vô cùng yên tĩnh. Mấy năm trước cậu đến cúng bái, hầu như không gặp những người khác.

Kỷ Nhiên cắt đứt mạch suy nghĩ, sau khi xe ngừng hẳn, cậu lập tức mở cửa.

“Tôi vào một mình là được, anh chờ trong xe”

Tần Mãn mỉm cười, em ấy thật sự coi mình như tài xế miễn phí.

Ánh mắt của anh dừng lại trên mấy chiếc xe trước mặt rồi đáp: “Ừ, có chuyện gì thì gọi cho tôi nhé”

Kỷ Nhiên bật cười, nói: “Có thể xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ tôi bị ma quỷ bắt đi chắc?”

Cậu cầm hoa, vừa bước vào nghĩa trang liền gặp ngay quản lý.

Chào hỏi xong, Kỷ Nhiên bước thẳng lên bậc thang, cậu dừng lại trên một hàng nào đó, đoạn quay người đi về bên phải.

Cuối cùng, cậu ngừng bước trước một bia mộ.

Người phụ nữ cười tươi như hoa trên tấm ảnh đen trắng, đôi mắt cong như trăng non tràn ngập dịu dàng.

Có hai bó hoa cúc bất ngờ xuất hiện trước bia mộ.

Kỷ Nhiên khẽ nhíu mày. Mấy năm này, cậu chưa từng gặp ai đến cúng bái Triệu Thanh Đồng.

Thôi vậy. Cậu đặt bó hoa của mình cùng một chỗ với chúng, sau đó ngồi khoanh chân trước mộ.

Kỷ Nhiên không lên tiếng, sau khi đối mặt với người trong ảnh hồi lâu, cậu mới trầm giọng gọi một tiếng.

“Mẹ”.