Đồng Tịch cúi xuống.
"Chúng ta về đi."
Lục Tử Ngôn nắm lấy tay cô, giọng trầm ấm.
"Ngoan! Đừng để người không liên quan làm ảnh hưởng đến em."
Lại nghe Tô An Kiều cười, giọng điệu xem thường.
"Cô ta xem căn hộ nào chúng tôi liền mua căn hộ ấy."
Nhưng ngược lại với vẻ mừng rỡ, nhân viên ấy lại lúng túng.
"Xin lỗi hai vị. Chúng tôi làm việc đều theo nguyên tắc. Và hai vị khách quý đây chính là vị khách cuối cùng của ngày hôm nay. Nếu hai vị vẫn muốn mua xin quay lại vào sáng mai."
Tô An Kiều càng bất mãn.
"Các người có biết làm ăn không hả? Cái gì là giới hạn người mua."
"Xin lỗi, chúng tôi chỉ làm theo lệnh cấp trên."
"Cấp trên mấy người là ai? Tôi muốn gặp quản lý của anh."
Anh nhân viên khó xử.
"Chuyện này..."
Đồng Tịch ghé tai qua nói nhỏ.
"Hay là thôi đi. Chúng ta..."
"Không sao."
Tiêu Quang vừa chạy xuống liền nghe hết câu chuyện. Anh ta vội vàng chỉnh sửa lại quần áo.
"Tôi là quản lý ở đây. Tiểu thư muốn gặp tôi sao?"
Anh ta lại nhìn sang boss của mình. Sao mà phải phiền phức như vậy. Theo như tính boss liền sẽ thâu tóm ngay và luôn chứ đừng nói đến...
Cô ta đánh giá một vòng. Nhìn cũng không tệ.
"Anh nên xem lại cách làm việc của nhân viên của mình. Người đến mua nhà mà còn giới hạn."
Tiêu Quang cười cười khách sáo.
"Xin lỗi. Đó là quy định. Mời hai vị ra về. Sáng mai, hai vị lại đến."
"Các người..."
Cô ta tức điên lên nhưng người ta đã đuổi thì có mặt dày cũng không thể làm gì được
"Làm ăn như các người sớm muộn cũng phá sản."
Tức giận hai người rời khỏi.
Đồng Tịch ngơ ngác... Thật sự họ không nhìn cách ăn mặc hoặc ví tiền mà tiếp đón à. Nhưng giá khu nhà này làm sao công nhân viên quèn như cô mua nổi. Lỡ như... Nuốt nước bọt.
Bàn tay đang lạnh toát của cô được bao bọc bởi sự ấm áp. Cô nhìn anh.
Tiêu Quang liền niềm nở.
"Hai vị là vị khách may mắn chín trăm chín mươi chín ngày hôm nay nên tất nhiên sẽ có nhiều uy đãi. Chỉ cần thanh toán một nửa giá. Đây là hợp đồng, khi kí vào thì căn hộ này là của hai vị rồi. Và tất nhiên còn được hỗ trợ dịch vụ thu dọn đồ đạt từ nhà cũ sang nhà mới. Tất cả đều miễn phí."
Đồng Tịch càng nghe càng mơ hồ. Đến khi nhận lấy sổ đỏ căn hộ cô còn không tin là sự thật.
Tiêu Quang ánh mắt hướng về boss nhà mình.
Thấy anh gật đầu.
Anh ta liền thở hắt ra đầy nhẹ nhõm. Xem như không phụ lòng của boss rồi.
[...]
Giờ tan tầm, cô vừa bước ra khỏi cổng công ty liền nhìn thấy Lục Tử Ngôn.
Cô cong khoé môi bước về phía anh.
Những nhân viên phía sau liền to nhỏ.
"Người đó là chồng Đồng Tịch sao?"
"Soái ca nha."
"Nhưng anh ta bị... Cũng tiếc thật."
"Mẹ nó! Chỉ cần gương mặt đó là quá ok rồi. Tôi chẳng quan tâm."
"Haha... Ước gì tôi cũng có chồng đẹp trai như cô ấy."
"Xùy!" Một tiếng đồng loạt.
Ai nấy đều rời đi.
Người vừa lên tiếng đứng ngơ ngác nhìn xung quanh. Có cần phản ứng lớn vậy không. Tôi chỉ nói ước thôi mà.
Đồng Tịch đến gần anh.
"Sao anh lại đến đây?"
Làn tóc dài khẽ bay do gió lớn. Tay anh vén nhẹ ra sau.
"Mệt không?"
Đồng Tịch lắc đầu. Không biết tại sao lúc nhìn thấy anh cô cảm thấy rất vui. Hoàn toàn khác với lần trước. Dường như cô không còn để ý đến vấn đề anh đi được hay không nữa rồi. Chỉ cần là anh đã đủ lắm rồi. Mỗi ngày thức giấc đều nhìn thấy anh mỉm cười. Chào buổi sáng. Lúc đi làm về chỉ cần một câu hỏi có mệt không. Rất ấm áp...
"Sao anh lại đến đây?" Vẫn lặp lại câu hỏi vừa rồi.
"Đón em về nhà."
Câu trả lời ngắn gọn nhưng lại làm trái tim cô lỗi nhịp.
"Ừm! Về nhà."
Căn hộ cao cấp mới của hai người khá gần nên rất nhanh đã về đến. Đồng Tịch vẫn ngây ngốc nhìn xung quanh... Chưa bao giờ cô nghĩ đến mình sẽ có căn nhà rộng lớn như vậy.
Lục Tử Ngôn nhìn cô. Chỉ như vậy đã thỏa mãn rồi sao?
"Lục Tử Ngôn!"
Cô nhìn đến ngây người gọi tên anh. Sao nội thất bên trong... Cái này đều không phải đồ dùng từ nhà cũ.
"Hửm?"
"Cái giường lớn này..."
"Em không thích?"
Lục Tử Ngôn ôn hòa lên tiếng.
"Không phải! Nội thất này rất đắt. Chúng ta..."
"Em thích là được."
Chỉ một câu ngắn gọn lại khiến cô nuốt trở về những lời muốn nói. Cô nghi hoặc nhìn anh.
"Lục Tử Ngôn! Anh thật ra có thân phận gì?"
"Chồng em."
"..." Đồng Tịch.
Lục Tử Ngôn đẩy xe về phía cô. Một tay đã dễ dàng kéo cô ngồi xuống chân mình.
Tay anh vòng qua ôm lấy eo nhỏ giọng trầm ấm.
"Không ai gọi cả họ tên chồng mình như em. Nên đổi xưng hô một chút."
"Hả?" Đồng Tịch mấp máy môi. Không phải là mình luôn gọi anh như vậy sao.
"Đùa thôi không cần căng thẳng như vậy. Miễn em thích là được."
Trái tim trong lồng ngực bắt đầu tăng tốc đến khó kiểm soát. Tại sao mỗi lần Lục Tử Ngôn ôm mình, cảm giác đều rất loạn. Cô lắp bắp.
"Tôi mới, làm về. Tôi, tôi đi, tắm đã."
"Sợ tôi ăn em à."
"..." Đồng Tịch sắc mặt càng lúc càng đỏ. Đây là lời lẽ của soái ca ôn nhu sao.
Anh hôn lên hõm vai cô.
Cả người Đồng Tịch cứng đờ tựa như một dòng điện chạy dọc trong cơ thể, kích thích đến từng tế bào. Cô nuốt nước bọt cũng khó khăn.
"Tôi, tôi chưa tắm."
Lục Tử Ngôn liếm môi, lại rất thích trêu cô vợ này.
"Hay là..."
Những từ còn lại anh lại không nói, cái kiểu mập mờ.
Đồng Tịch vội vàng đứng dậy, gượng gạo lên tiếng.
"Tôi, tôi xem phòng tắm. Nói chuyện, sau đi."
Vừa dứt lời đã chạy tọt vào trong phòng.
Vừa khép cửa nhìn phía phòng tắm cô lại há hốc mồm. Cái quái gì vậy? Phòng tắm mở. Kiểu này... Trời ơi! Thiết kế phòng tắm kiểu gì vậy? Căn hộ này không ổn một chút nào.
Lúc vừa vào cô chỉ lo nhìn đến chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Cô nào để ý đến phòng tắm bất ổn này.
Đồng Tịch vẫn khó tiếp thu nổi cánh cửa lại mở ra.
Lục Tử Ngôn cong môi.
"Không phải em muốn tắm sao."
Đồng Tịch giật mình xoay người lại nhìn anh. Gương mặt nhỏ vô cùng biến hóa.
"Cái... Cái đó... Có thể lắp lại không?"
"Hửm?"
Anh vờ như không hiểu.
"Phòng tắm, có thể lắp lại không?"
Lục Tử Ngôn cũng rất nghiêm túc nhìn về phía phòng tắm.
"Không tệ."
"..." Đồng Tịch. Đại ca, phòng tắm này không ổn một chút nào. Không tệ ở chỗ nào, tôi thấy chỗ nào cũng tệ.