Một ngày trôi qua với nhiều cảm giác lạ lẫm. Đồng Tịch nằm nghiêng người đưa lưng về phía anh. Quả thật, cô cũng không dám đối mặt cùng anh như thế nào. Tuy hai người kết hôn là được pháp luật thừa nhận. Nhưng giữa hai người vẫn là có chút xa lạ.
Mãi vẫn không ngủ được, cô khẽ lên tiếng.
"Anh ngủ chưa?"
Giọng cô khá nhỏ cứ như sợ người đối diện nghe thấy vậy.
"Sao vậy?"
Đồng Tịch mím môi, giọng anh vẫn trầm thấp như vậy. Lọt vào tai người nghe vô cùng êm ái.
"Chúng ta nói chuyện có được không?"
"Được!"
"Anh có từng hối hận về việc kết hôn của chúng ta không?"
Tay cô siết chặt ga nệm, có lẽ cô đã chuẩn bị tâm lý cho câu trả lời của anh rồi.
"Trong từ điển của tôi không có hai từ "hối hận". Thay vì suy nghĩ chuyện đã qua, em nên thả lỏng mình một chút. Chấp nhận cuộc sống mới thuộc về mình."
Đồng Tịch xoay người lại.
Lục Tử Ngôn cũng đang nhìn cô.
Mắt đối mắt, khoảng cách vô cùng gần nhau.
Lời nói của Lục Tử Ngôn tuy vô cùng nhẹ nhàng. Nhưng câu đầu tiên anh nói giống như bá đạo tổng tài thật sự. Hay là, cốt cách của soái ca chính là như vậy.
Anh đưa tay về phía cô, niết nhẹ lên gò má ửng hồng.
"Tôi không muốn nghe vấn đề này nữa. Từ ngày, em chạy đi tìm tôi..." Cơ hội lựa chọn của em đã không còn. Nhưng vế sau, anh lại không nói ra.
Đồng Tịch hơi ngẩng người. Mãi lúc sau mới lên tiếng.
"Sau đó thế nào?"
"Không có sau đó. Tôi cũng có chuyện cần nói với em."
Đang khó hiểu trước câu nói của anh. Chưa kịp hỏi lại đã bị câu sau làm cho lo lắng không yên. Chuyện gì mà nghe có vẻ nghiêm trọng vậy.
"Tuần sau, tôi trở về nước S một chuyến."
"Hả? Gấp như vậy sao?"
Đồng Tịch ngồi dậy, rõ ràng trong mắt cô đang bối rối.
"Tôi, à không... Tôi mới vào làm nên không thể đi cùng anh được. Hay là, để thêm một thời gian nữa được không?" Cô càng nói càng lộn xộn.
Anh nhìn cô, chống tay ngồi dậy. Đưa tay lên xoa xoa mái tóc cô.
Hành động nhỏ này lại làm cô ngẩn người.
"Tôi có thể đi một mình. Từ trước đến nay vẫn ổn. Em không cần xem tôi là gánh nặng."
"Không phải. Tôi không có ý đó. Chỉ là..."
"Hửm?"
"Trước kia khác còn hiện tại chúng ta không phải là người một nhà rồi sao. Tôi không yên tâm để anh một mình." Cô càng nói giọng càng nhỏ. Vì cô không tự tin vào bản thân mình. Đến cô còn không lo nổi cuộc sống cho mình lấy quyền gì nói với anh câu đó.
Nhưng lời nói cô Lục Tử Ngôn đều nghe rất rõ ràng. Trong lòng lại cảm thấy ấm áp một cách kì lạ.
"Tôi hiểu."
Đồng Tịch giờ mới chú ý dường như chân anh đã được gỡ bỏ lớp băng cố định. Vội vàng vén chăn ra.
"Anh tháo ra khi nào? Sao không gọi cho tôi đi cùng."
Cô càng lúc càng cảm thấy mình là một người vợ thất bại. Cái gì cũng không biết...
"Sáng nay thôi. Tôi không vô dụng như em nghĩ."
"Không phải, tôi..."
Đồng Tịch nhìn đôi chân dài thẳng tắp của anh.
"Xin lỗi!"
Đồng Tịch ngẩng mặt lên nhìn anh. Vì sao lại xin lỗi cô. Lại nghe anh nói tiếp.
"Sau này, chuyện gì tôi cũng sẽ nói với em trước."
"Tôi không phải có ý quản anh đâu. Tôi chỉ là..."
"Em cần một cảm giác an toàn. Tôi hiểu."
Đồng Tịch lại không kiềm chế được mà nhìn anh một lần nữa. Dường như cảm xúc của cô anh đều biết.
"Để tôi sắp xếp ổn thỏa sẽ nói rõ ràng với em tất cả."
Đồng Tịch gật đầu. Anh có bí mật gì sao? Nhưng cô biết, ai cũng có đều khó nói. Cũng có thế giới riêng của mình. Cô không muốn hôn nhân lại trở thành gánh nặng của cả hai. Vì giữa hai người chỉ đơn giản là tờ giấy gắn kết lại với nhau.
[...]
Lục Tử Ngôn nhìn quần áo mình đã được cô gấp vô cùng gọn gàng đặt trong vali. Lúc đầu anh còn muốn nói với cô là không cần nhưng lại không nở.
Mấy ngày nay, anh nhận ra cô thức dậy rất sớm. Chiều về nhà cũng rất đúng giờ.
Hôm nay cũng vậy.
Lục Tử Ngôn vòng tay qua ôm eo cô.
Đồng Tịch khựng lại khẽ nhìn sang. Có phải anh đang mơ không?
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Anh rút vào hõm vai cô.
"Anh... Anh sao vậy?" Cô đỏ mặt. Thời gian qua hai người đơn giản chỉ là ngủ cùng nhau. Mà giờ lại có chút khác biệt.
Không nghe tiếng anh trả lời. Cô cảm thấy hơi không giống lắm. Nhiệt độ này... Vội vàng xoay người lại. Cọ trán mình vào trán anh. Nóng quá!
"Lục Tử Ngôn! Lục Tử Ngôn!"
Cô bắt đầu hoảng loạn. Đêm qua, anh vẫn rất ổn mà.
Vội vàng ngồi dậy lấy điện thoại. Ấn gọi đi. Cô biết, Lục Tử Ngôn hiện tại không thể hạ sốt theo bình thường được. Vì chân anh... Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao.
[...]
Bệnh viện A.
Đồng Tịch ngồi trên ghế chờ ở bên ngoài, tay cô siết chặt vào nhau. Trong lòng luôn tự trách bản thân không lo tốt cho anh. Nếu thật sự anh xảy ra chuyện gì cô phải ăn nói sao với gia đình anh đây. Anh cũng đã nói, cô là người thân duy nhất của anh ở thành phố này.
Cửa phòng cấp cứu được mở cửa.
Đồng Tịch vội vàng đi đến.
"Bác sĩ! Chồng tôi sao rồi?"
Vị bác sĩ nhìn cô một lúc mới lên tiếng.
"Tạm thời đã hạ sốt. Nhưng cần quan sát thêm vài hôm. Cô có thể vào được rồi."
"Cám ơn bác sĩ!"
Cô thật sự không hiểu. Tại sao là tạm thời, không phải sốt chỉ cần truyền dịch, tiêm thuốc là ổn sao? Nhanh chân bước vào trong.
Cánh cửa vừa mở ra.
Cô nhìn Lục Tử Ngôn nằm yên trên giường nơi nào đó lại nhói lên trong vô thức. Hít sâu một hơi, cô đi đến ngồi xuống bên cạnh.
Vết kim tiêm cũ vẫn chưa hết giờ lại thêm vết mới. Giờ cô mới hiểu vì sao anh nói rất khó coi rồi. Nắm lấy bàn tay còn lại khẽ gọi tên anh.
"Lục Tử Ngôn!"
"Xin lỗi! Khiến em lo lắng rồi."
Giọng anh có chút khàn nhưng vẫn ấm áp như vậy.
Đồng Tịch lắc đầu, càng nghe như vậy cô lại có chút đau lòng.
"Không sao là tốt rồi. Chúng ta là vợ chồng mà."
Tay anh siết chặt lấy tay cô.
"Ừm! Là vợ chồng."