Sau khi đã rời khỏi trường, Lâm Nhiễm Trần lại đi lang thang trên đường lớn, gương mặt cậu đầy vẻ mờ mịt nhìn khung cảnh tấp nập xung quanh, cũng không biết bản thân lúc này nên đi theo hướng nào để trở về nhà nữa.
Nhân vật phụ luôn được nhắc đến rất ít trong tiểu thuyết, huống chi là một nhân vật qua đường không mấy quan trọng như cậu, thậm chí đến cả tên cậu tác giả còn lười đề cập đến. Duy nhất một lần cái tên “Lâm Nhiễm Trần” này được xuất hiện là lúc hắn tỏ tình cậu, những cái còn lại đều được gọi bằng “người yêu của Cảnh Thịnh Kiêu”.
Đang lúc phân vân giữa việc có nên đi thuê phòng ngủ lại qua đêm hay nằm ngủ ngoài công viên không, từ xa bỗng trông thấy một chiếc xe chạy đến dừng lại ngay chỗ cậu.
Người nọ hạ kính xe xuống, đưa đầu ra nhìn cậu gọi một tiếng: “Em đi đâu vậy Trần, sao giờ này còn chưa về nhà?”
Lâm Nhiễm Trần híp mắt nhìn đối phương, người vừa đến là một người đàn ông trưởng thành, gương mặt điển trai lại có vài nét rất giống với cậu.
Cậu đoán, có lẽ đây là người nhà của nguyên thân.
Để chắc chắn hơn, cậu bèn cất giọng thăm dò.
“Anh trai…” Nhỉ?
Chỉ thấy ngay sau câu nói, ánh mắt anh nhìn cậu thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Qua được một lúc, anh đột nhiên trở nên gấp gáp, vội vội vàng vàng mở cửa xe bước xuống đi đến trước mặt cậu đặt mu bàn tay mình lên trán sau đó lại lầm bầm: “Kì lạ, không có nóng nhưng sao lại…”
Lâm Nhiễm Trần nhìn anh, nghiêng đầu thắc mắc: “Anh sao vậy? Bộ lạ lắm à?”
Đột nhiên lại lầm bầm những câu khó hiểu như vậy, bình thường tai cậu không tính là thính lắm nhưng không đồng nghĩa với việc không thể nghe thấy những gì anh vừa nói ở khoảng cách gần, huống chi còn là những chuyện liên quan đến mình.
Sao cậu có cảm giác như anh đang mắng mình có bệnh vậy chứ?
“Em…” Anh nhìn cậu vẻ mặt muốn nói lại thôi, cuối cùng lại ngập ngừng: “Cuối cùng em cũng chịu gọi anh là anh trai rồi à?”
“Sao lại không?” Lâm Nhiễm Trần muốn nhân cơ hội này để đào thêm một ít thông tin từ anh, trông anh cũng không giống người đa nghi, nhất là khi đối mặt với cậu.
“Em… chẳng phải em luôn hận anh về sự xuất hiện của mẹ con anh sao? Bây giờ sao đột nhiên lại…”
Đột nhiên được cậu gọi bằng “anh trai” khiến anh cảm thấy có chút không quen, trước đây mỗi khi nói chuyện với anh, cậu đều luôn trách nhắc đến hai từ này, lúc nào cũng gọi thẳng tên anh.
Nói đến đây Lâm Nhiễm Trần cũng ngờ ngợ hiểu về mối quan hệ giữa nguyên chủ cùng gia đình, cha của “Lâm Nhiễm Trần” hẳn là cũng chẳng phải hạng người đàng hoàng, ngược lại còn lăng nhăng ngay cả khi đã kết hôn với mẹ nguyên thân.
Trước kia, cậu sống trong thân phận con riêng của nhà họ Lâm, bây giờ sau khi xuyên thư lại đột nhiên thay đổi thân phận từ con riêng trở thành con trai của chính thất làm cậu cảm thấy có chút buồn cười.
Lâm Nhiễm Trần không muốn ở trước mặt anh tỏ vẻ thanh cao gì, nếu không phải xuyên thành nguyên chủ thì cậu cũng giống như anh, chỉ là một đứa con riêng không hơn không kém.
Đến cả hai từ “anh trai” cậu cũng đã gọi, cho dù có biết mối quan hệ giữa hai người họ không được tốt đi chăng nữa thì cậu vẫn sẽ giữ nguyên cách gọi này, bởi lẽ bây giờ linh hồn nằm bên trong cơ thể này không còn là nguyên thân nữa mà chính là cậu.
“Sao chăng gì ở đây nữa? Em mỏi chân rồi, hay là anh chở em về đi.”
Anh không kịp thích ứng với sự thay đổi đột ngột của cậu, phản ứng có phần hơi chậm chạp một chút, “à ừm” một tiếng rồi đi lại mở cửa xe nói: “Em lên xe đi.”
Lâm Nhiễm Trần mỉm cười nói: “Cảm ơn anh.” Sau đó lại nhanh chóng bước lên xe.
Anh cũng ngồi vào ghế lái ngay sau đó, chiếc xe nhanh chóng khởi động phóng nhanh trên con đường lớn. Trong thời gian đó, cậu tranh thủ nhìn ra ngoài cửa quan sát con đường về nhà.
Thấy cậu chỉ một mực chú tâm nhìn ra bên ngoài làm anh còn tưởng cậu không muốn nói chuyện với mình, cũng không dám chủ động bắt chuyện với cậu.
Qua một lúc, Lâm Nhiễm Trần thấy xe anh chạy vào một đoạn đường vắng, điểm dừng là một căn biệt thự lớn nằm đơn độc ở cuối đường.
Nhìn khung cảnh hiện ra trước mắt, cậu không thể không cảm thán, chỉ là nhân vật qua đường thôi mà nhà đã có điều kiện đến thế này rồi vậy nhà của nhân vật chính sẽ như thế nào đây?
Lâm Nhiễm Trần thực sự nghĩ không ra, cậu cảm thấy cho dù trí tưởng tượng của mình có được phong phú đến đâu cũng không bằng tác giả của quyển tiểu thuyết này.
“Đến nhà rồi, em không muốn vào trong sao?”
Cậu còn chưa kịp trả lời thì anh đã nói tiếp: “Em yên tâm đi, sự việc ngày hôm qua cha cũng chỉ nhất thời tức giận nên mới nói như vậy thôi.”
Chuyện hôm qua?
Lâm Nhiễm Trần lại bắt đầu hoang mang, cứu mạng, chuyện hôm qua rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì vậy?
Tại sao người khác xuyên không có thể thừa hưởng được kí ức của nguyên chủ, còn cậu xuyên không thì lại chẳng được gì ngoài thân xác này vậy nè?
Nó khiến cậu liên tục nhận hết từ bất ngờ này đến hoang mang khác, bộ não bé nhỏ này thực sự chẳng thể nào tiếp thu cho nổi.
“Chỉ là thích con trai thôi mà, đất nước mình từ lâu đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, ông ấy dù cho mạnh miệng cũng không nỡ ra tay đánh gãy chân em được.”
Thế mới đáng phải kinh ngạc đó!
Hóa ra “Lâm Nhiễm Trần” là người đồng tính, lại còn vừa công khai với gia đình trước thời điểm cậu xuyên đến một ngày. Không ấy bây giờ cậu nói với họ rằng mình không thích người cùng giới, hôm qua cũng chỉ là hồ đồ nên mới nói như vậy có được không?
Được mới là lạ!
Sau ngày hôm qua, hẳn là ai trong nhà họ Trần cũng đều đã nhận định rằng cậu thích con trai, bây giờ cậu có muốn minh oan cũng không thể được.
Cùng anh bước vào trong, cậu không biết bây giờ cha Trần có đang ở nhà không? Nếu có, cậu thực sự không biết nên đối diện ra sao với người cha này.
Cũng may là thời điểm hai người trở về, công ty đang có việc gấp nên ông ấy phải đi đến đó để giải quyết, Lâm Nhiễm Trần thành công vượt qua được một ải.
Lúc bước lên cầu thang, cậu mới chợt nhớ ra bản thân không biết phòng nguyên chủ ở đâu, vờ như mình bị hạ dường huyết, cậu loạng choạng bám vào tay vịn lan can để chống đỡ.
Có vẻ như anh đã luôn quan sát đến từng hành vi cử chỉ của cậu, chỉ vừa loáng thoáng vài giây sau cậu đã thấy anh chạy đến đỡ lấy mình lo lắng hỏi: “Em làm sao vậy Trần? Trong người không khỏe chỗ nào?”
“Em không sao, chỉ là hơi chóng mặt.”
Anh không nói không rằng mà bế thốc cậu lên, nhanh chóng mang cậu trở về phòng, trước khi đi còn không quên dặn dò quản gia pha cho cậu một ly nước đường nóng.