Ma nữ Hiểu Huyên không ngờ tới một cô gái nhút nhát như Dương Uyển Chi lại dám "giao kèo" với cô. Nhưng mà như vậy càng tốt, cô ta tự mình chui vào rọ chứ không cần đợi cô suy nghĩ cách.
Cô ta muốn cô "Khiến" Dương lão gia "Tế Quỷ" sớm.
Hiểu Huyên không biết mục đích của Dương Uyển Chi là gì, nhưng chỉ cần cô có lợi, cô sẽ làm.
Vì cô ta nói sẽ giúp Hiểu Huyên lấy lại ba phần hồn bị Dung Thành giam trong hủ sành kia, điều này chính là mong ước của cô.
Một khi thoát khỏi sự khống chế của Dung Thành, cô muốn làm gì mà không được, bao gồm cả việc sống lại!
*
La Mục Khải đang tiếp chuyện với Nguyệt Lão, anh ta lại đến để nói về việc hôn sự.
Lúc trước, hắn không hề để ý tới việc hôn sự này, nhưng bây giờ thì có rồi.
Người con gái ấy nói chỉ muốn làm chính, không muốn làm thứ.
"Ngày mười sáu âm lịch này tương đối đẹp, nếu như đại hôn vào ngày đó chắc chắn là may mắn đấy." Nguyệt Lão đôn thúc.
La Mục Khải rót cho anh ta một ly rượu, rồi mình cũng uống một ly tương tự, hắn nói:"Tầng thứ tám chưa có ai cai quản, nếu ta để cho Mạnh Bà ngồi ở đó. Đủ để bù đắp tinh thần cho cô ta rồi chứ?"
(Theo lời truyền rằng mỗi tầng Địa Ngục đều có một vị quan cai quản.)
Nguyệt Lão nghe xong liền kinh ngạc, song anh ta liền nói:"Không thể được..." Anh thở dài kể lại:"Năm đó cậu có nhớ không, lúc Quỷ Vương đời trước hoá giản về cõi hư không. Mạnh Bà đã vì chuyện này mà đau buồn suốt mấy trăm năm trời, cái mà cô ấy cần là tình cảm chứ không phải địa vị. Nếu như Mạnh Bà cần địa vị, cô ấy đã tranh giành cái chức Quỷ Vương của cậu rồi."
"Cô ta tranh không nổi, cũng chưa biết là có muốn hay không." Hắn đính chính lại.
Biết hắn xưa nay là người không nói chuyện tình cảm, cho nên Nguyệt Lão mới nói thêm:"Được rồi, ta biết cậu giỏi, cậu xứng đáng với cái ghế Quỷ Vương này. Nhưng mà cậu hãy nghĩ cho Mạnh Bà, cô ấy ở dưới Địa Phủ này ngày ngày nấu canh, giúp cho những vong linh kia quên đi lưu luyến mà bước vào vòng luân hồi. Không có công cũng có sức, nếu như cậu cưới Mạnh Bà, một người xử xét phân minh, một người độ vong linh tái thế, lập nên một trực tự tươi đẹp. Hai người chẳng phải rất phù hợp hay sao?
"Ta có người trong lòng rồi. Ta muốn cô ấy làm chính thê, nếu như Mạnh Bà chịu làm thứ thiếp thì có thể cân nhắc."
Nói xong La Mục Khải đứng lên rời đi, bỏ lại một Nguyệt Lão trợn tròn hai mắt.
Anh ta nhìn Bất Âm, tỏ rõ sự ngạc nhiên mà hỏi:"Quỷ Vương có người trong lòng? Đừng nói là cô nha Bất Âm?"
"Tôi không biết đâu ạ."
Nói xong Bất Âm cũng rời đi theo hắn, cô thừa biết người trong lòng của hắn chính Dương Uyển Chi, thật đáng ghét!
*
"Cô chỉ cần cho cô ta uống bát canh này, thì Khế Ước Máu sẽ vĩnh viễn biến mất."
Dương Bối Bối run run cánh tay, cô nhìn xong rồi lại cất túi bột ấy vào trong ngăn tủ
Cô không dám làm, nhưng cô cũng sợ chết nữa.
Dương Bối Bối rời khỏi phòng, cô đi tìm Dương Uyển Chi. Phát hiện ra chị gái không có ở trong phòng, cô mới chạy xung quanh để tìm kiếm.
Dương Bối Bối nhìn thấy Dương Uyển Chi đang cười nói một mình, xung quanh cô chẳng có ai cả vậy mà cô nói xong còn cười, còn làm thêm mấy hành động kỳ quặc.
Khiến cho cô bé sợ xanh mặt, nép vào một góc để quan sát.
Dương Uyển Chi giơ cái tay đeo một cái nhẫn to của mình lên, nói cái gì vì ở quá xa nên cô không thể nghe thấy. Sau đó thì bỏ tay xuống rồi quay lưng đi về phía trong nhà.
Dương Bối Bối bám sát theo cô, tới lúc Dương Uyển Chi đi vào phòng đóng cửa, cô mới dám thở mạnh.
Tất cả mọi người trong Dương gia, đều kì lạ.
Nữ quỷ Hiểu Huyên đã làm được điều mà cô ta chính là dời ngày tế quỷ vào mười sáu âm lịch tháng này, cho nên Dương Uyển Chi cũng phải thực hiện lời hứa của mình.
Ban đêm, cô lại trèo tường rời khỏi Dương gia...
Đi xuyên qua khu rừng hoang vắng là đến được thôn làng ven con sông. Cô ngồi ở cách đó không xa, lặng lẽ ngắm nhìn mặt trời nhô lên cao. Thật hiếm hoi để nhìn thấy những thứ xinh đẹp này, cô ở Dương gia ngày ngày làm bạn với những thứ âm u, lạnh lẽo.
Cũng chưa từng cảm nhận được hơi ấm của mặt trời bừng toả ấm áp ra sao.
Dương Uyển Chi vươn mình hít thở, cuộc sống của cô sẽ tốt đẹp thôi, nhất định là thế!
Theo thường lệ sau tám giờ sáng, Dung Thành sẽ ra khỏi nhà lên núi để tu luyện.
Đợi anh ra khỏi thôn, cô mới dám đi vào. Người trong thôn vốn thức dậy rất sớm, họ nhìn thấy cô cũng không hề lạ nhưng mà vẫn nhìn bằng ánh mắt kỳ quặc.
Rồi bỗng nhiên có một người phụ nữ đứng chắn trước mặt cô, vẻ mặt của cô ta rõ ràng sợ hãi nhưng lại có chút gì đó rất nghiêm trọng.
Bà thím ấy kéo tay cô vào một góc, ngó đông ngó tay rồi mới dám nói:"Sao cô đi rồi mà còn quay về làm gì?"
"À tôi về có việc ấy mà, sao thế hả thím?" Cô tròn mắt hỏi.
Thím ấy nắm tay cô, run rẩy nói:"Cô đi đi đừng có về đó nữa. Cái tên Dung Thành đó từ nhỏ sinh ra đã quỷ dị rồi, hắn không phải người tốt đâu."
"Sao ạ?"
"Mọi người nói hắn luyện thuật cấm, xung quanh hắn có rất nhiều oan hồn bị trấn giữ. Cô sống trong nhà đó, không cảm thấy rất lạnh hay sao? Ở dưới đó chôn biết bao nhiêu xác chết, có đợt trẻ em trong làng bị mất tích cũng nghi là hắn làm mà chỉ tội là không có chứng cứ thôi."
Dương Uyển Chi xanh mặt, cô chưa từng thấy oan hồn của đứa bé nào cả. Cảm giác lành lạnh sống lưng thì lúc nào cô cũng có chứ không phải chỉ riêng gì nơi này.
"Cô đi đi, đừng có dây vào những thứ đó, không tốt đâu."
"Vậy còn bà An... Bà lão sống ở đầu thôn đấy ạ?" Cô đã luôn nghi ngờ điều này rồi, nhớ có lần cô nhắc đến bà An thì vợ chồng nọ liền ngơ ra.
Còn cái lần ở gần cái sông lớn nữa, hôm đó là đêm mười sáu, cô còn suýt mất mạng.
Thím ấy nghe cô nói xong mặt mày xanh méc còn hơn là bị bệnh. Thím ấy hỏi:"Bà An nào? Thôn chúng ta có mấy người đâu, chẳng có ai tên An cả. Nhà đầu thôn là một đôi vợ chồng..."
...
Dương Uyển Chi rốt cuộc cũng đã hiểu, hoá ra lúc cô ở nhà của Dung Thành chưa từng thấy ma là vì ma quỷ sợ anh. Người ta nói anh còn đáng sợ hơn cả ma quỷ nữa, còn khuyên cô nên tránh xa.
Cô bước vào căn nhà gỗ, do từng sống ở đây nên địa hịnh có thể nói là quen thuộc. Đi vào căn phòng của Dung Thành, cô theo lời của nữ quỷ tìm được cánh cửa thông xuống tầng hầm bí mật.
Bước xuống đây, một cái hầm tối om và âm u. Cảm giác lạnh lẽo bám trên da thịt của cô, xung quanh dán đầy bùa chú. Ở dưới này không chỉ có một cái hủ sành, mà là vô số!
... Cạch...
Cánh cửa nhà bên trên mở ra, trái tim của Dương Uyển Chi gần như muốn rơi ra ngoài.