La Mục Khải cố ý đi tìm nhưng không thấy bóng dáng của "ma" mà Dương Uyển Chi nói ở đâu, nhìn cô run cầm cập hắn biết là cô đã gặp thật.
"Đừng sợ, không có ai nữa đâu." Hắn trấn an.
Cô run rẩy bám lấy cánh tay của hắn, đột nhiên phát hiện ra hắn cũng lạnh ngắt trên cơ thể hoàn toàn không có hơi ấm. Dương Uyển Chi sợ hãi lùi về phía sau, hắn nhận ra được điều gì đó nên mới giải thích:"Tôi vừa tắm xong, đừng sợ."
Nghe có vẻ hợp lý nên mới tạm tin tưởng, cô bắt đầu đề phòng nhìn xung quanh. Vì sợ hãi nên cô rúc sát vào trong lòng hắn hơn, đêm nay cô không dám ngủ một mình.
Nên cô đề nghị:"Hay là chúng ta kể chuyện ma đi, ở đây có nhiều chuyện kì quái lắm anh có muốn nghe không?"
"Ngủ đi, tôi canh cho em ngủ. Đừng sợ!"
Hắn thừa biết là cô sợ nên mới bày ra cái cách kể chuyện gì đó để giữ chân hắn lại. La Mục Khải cũng không muốn hành hạ cô thức trắng đêm, hắn có thể canh cho cô ngủ.
Có hắn ở đây, làm gì có ma quỷ nào dám ghé đến.
Dương Uyển Chi ban đầu cũng thấy ngại vì làm phiền người khác canh cho mình ngủ nhưng mà cô thật sự không thức nổi, hai mắt cứ vô thức nhíp lại.
Người nào đó nói đông nói tây một lúc cuối cùng cũng không gượng nổi mà ngáy khò khò. La Mục Khải nhìn cô nằm trên đùi mình ngủ say, hắn đưa tay lên sờ sờ gò má non mịn của cô khoé môi không tự chủ được mà nở nụ cười dịu dàng. Vì hắn nhớ cô quá nên mới mạo mụi xuống đây tìm, cô đã lịch kiếp thành con người rồi đáng lẽ hắn không nên ở gần cô. Hắn nghĩ chính vì sự xuất hiện của hắn nên mới dẫn đến việc cô nhìn thấy ma lúc nảy, âm khí của hắn quá nặng nề.
Nếu vợ nhỏ đã muốn xuống Dương Gian chơi, hắn cũng không có ý định sẽ bắt cô về sớm. Dẫu gì cũng đã chờ hơn trăm năm, chờ thêm mấy chục năm nữa cũng không phải vấn đề, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.
Kiếp trước là hắn nợ cô nụ cười!
*
Buổi sáng khi Dương Uyển Chi tỉnh lại thấy người bên cạnh vẫn giữ nguyên vị trí ngồi ban đầu, hắn thật sự đã thức canh cô cả đêm ư?
Lúc này La Mục Khải đang nhắm mắt tựa đã ngủ, cô cố ý ngồi dậy nhẹ nhàng nhất có thể tránh đánh thức hắn.
Nhìn kỹ thì người đàn ông này thật là đẹp trai, lúc hắn ngủ vẻ mặt vẫn rất cương nghị, kiểu như người đàn ông dày dặn sương gió có thể tin tưởng tuyệt đối. Dương Uyển Chi đưa tay sờ sờ lên cánh môi của hắn, thật là lạnh. Đêm qua sương xuống dày như vậy mà hắn không chịu đắp chăn, chả trách môi lại lạnh như vậy...
Cô chạy đi vào phòng lấy chăn ấm mang ra phủ lên người hắn, vô ý nhớ tới chuyện tối hôm qua cô nhìn thấy trong phòng tắm. Mặt mày của cô phút chốc đỏ như quả cà chua, cắn cắn môi.
Người ta chỉ là thiếu nữ mới lớn, còn chưa trải qua cái chuyện đó bao giờ. Hắn... Vô ý vô tứ quá đi!
Cô xin nghỉ học hai ngày để tiện giữ nhà cho mẹ, nên không có bận học. Sáng sớm cô đã lấy đồ ăn trong tủ lạnh ra sơ chế định đãi hắn một bữa cơm coi như là lời cám ơn. Loay hoay trong bếp cô cũng không biết là hắn tỉnh dậy từ bao giờ, hơn nữa đã ra khỏi nhà rồi.
Dương Uyển Chi đợi tới tận trưa, cũng không thấy hắn quay về. Mặt cô xị ra, cái người gì mà đi chẳng nói năng gì mắc công cô làm cơm rồi đợi!
Mãi cho tới trời tối hắn mới quay lại, La Mục Khải mỉm cười với cô hỏi:"Tối nay tôi lại canh cho em ngủ nha?"
"Không cần đâu, tôi tự ngủ được rồi. Đỡ sợ nhiều hơn rồi ạ, cám ơn anh."
La Mục Khải cũng không nói gì, hắn đi thẳng ra phía sau nhà hình như là chuẩn bị đi tắm rửa.
Sáng giờ ở dưới Địa Phủ có âm hồn kêu oan nên hắn phải mở phiên toà xét xử, bận bịu công việc tới giờ mới xong. Hắn biết hành tung hắn bất định nên cô chắc chắn sẽ nghi ngờ, cũng đành vậy. Hắn đi vào phòng tắm, cởi quần áo...
Thông qua khe hở cô có thể thấy được cơ thể rắn chắc của người đàn ông, tỉ lệ cơ thể hắn thật sự rất đẹp giống hệt những người mẫu ảnh trên báo chí. Cô lén nuốt nước bọt, tầm mắt bắt đầu không chịu yên phận mà dời xuống từ vòm ngực rắn chắc tới cái bụng đầy các múi cơ, sau đó là cái thứ "lủng lẳng" nằm im trong đám lông "đen sì". Hắn đi tới đi lui, cái thứ ấy đung đưa qua lại, thật sự làm cho người ta đỏ mặt.
"Em gái ơi..."
Thanh âm lạnh lẽo phát ra từ phía sau cô, Dương Uyển Chi sợ tới mức hét toáng lên. Sau đó cô không cẩn thận mà ngã nhào vào phòng tắm, sao hắn đi tắm mà không đóng cửa?
Dương Uyển Chi được một vòng tay đón lấy, sự tiếp xúc da thịt làm cho các cơ quan cảm xúc của cô vô cùng căng thẳng. Cô nhìn La Mục Khải đang không có một mảnh vải che thân, hơn nữa hắn còn đang ôm cô!!!
"Hi, ngại quá... Tôi... Tôi định mời anh ăn bữa cơm." Cô cười gượng gạo, mặt đỏ gay, nếu như có một cái hố cô sẽ chui xuống dưới luôn cho rồi, mất mặt quá.
"Ừ, nhưng đợi tôi tắm xong đã."
Hắn cố nhịn cười, xem ra vợ nhỏ của hắn đang ở trong độ tuổi tò mò về giới tính đây mà.