Có người thành phố "tuệ nhãn thức châu", biết chỗ tốt của Giang Cảnh Du, người trong thôn tất nhiên là nhiều hơn, chỉ là đại bộ phận người trong thôn cảm thấy mình không xứng, vì Tề đại phi ngẫu mà, nên đánh mất ý niệm đó, dư lại số ít cũng cơ bản bị Diệp Hồng Tú cự tuyệt sạch sẽ.
Nhưng còn có một ít người trước mắt không có tham dự vào vụ này, chính là thanh niên tri thức của đại đội Thượng Trang.
Thanh niên tri thức là bắt đầu từ những năm 50 đã xuống nông thôn rồi, lục tục, đại đội Thượng Trang bọn họ hiện tại đã có 8 thanh niên tri thức. Vốn dĩ là có 10 người, nhưng đã có 2 người đi về, còn 8 thanh niên tri thức này đều là không có biện pháp đi về, trong 8 người này lại có 4 người đã kết hôn sinh con tại địa phương rồi.
Còn dư lại 4 người còn chưa chết tâm với việc về thành, vẫn luôn kiên trì đến bây giờ. Trong 4 người này có nam có nữ, có người tuổi khá lớn, cũng có người còn chưa tròn 20 tuổi.
Hiện tại có một nam thanh niên tri thức mới 20 nhận được hồi âm trong nhà, công việc của mẹ anh ta không thể cho anh ta được, mà là cho chị dâu anh ta.
Nếu không có đơn vị nào nhận, anh ta liền không thể trở về.
Nếu là cứ vậy mà đi về, chính là manh lưu, vẫn là sẽ bị tống cổ về lại.
Tống Ích hết hy vọng, buổi tối trốn trong chăn rơi lệ, ngày hôm sau nhìn ánh nắng rạng đông mới chớm, trong lòng quyết định chủ ý. Nếu đã không về được, vậy phải nghĩ cách mà sống tốt hơn chỗ này.
Nhà cũ của anh ta đã không còn, vậy giờ anh ta ở chỗ nào, chỗ đó chính là nhà của anh ta.
Để dung nhập vào một địa phương nhanh nhất phải làm sao?
Tiền bối thanh niên tri thức đã nói đáp án cho anh ta.
Kết hôn với người địa phương.
Trong đầu Tống Ích dạo qua một vòng, người anh ta nghĩ đến nhanh nhất đương nhiên chính là Giang Cảnh Du. Khi biết được chuyện của cô, đám thanh niên tri thức bọn họ cũng yên lặng gửi bài, chỉ là đáng tiếc, tất cả đều ném đá trên sông.
Việc này không phải là ai ai cũng có thể làm được.
Chỉ là, hiện tại đối phương là một cành hoa của đại đội Thượng Trang, là một cành hoa cao không thể với tới nhất, cô ấy sẽ vừa ý mình chứ?
Tống Ích không xác định, đi đến ven mặt sông nhìn vào mặt nước, xuyên thấu qua mặt nước anh ta nhìn thấy được một khuôn mặt trắng nõn.
Anh ta đưa tay sờ sờ, đã lâu rồi không có nghiêm túc mà ngắm mặt của mình như vầy, mấy năm nay vì lao động mà đã thô ráp không ít, nhưng mà so sánh với đám đàn ông trong thôn thì anh ta vẫn là trắng nõn, bằng cấp cũng là cao trung, giống với Giang Cảnh Du.
Luôn phải thử chút chứ, không được thì lại tính kiểu khác.
Chỉ là...... Nên dùng lý do gì mới có thể chắp nối liên hệ với cô ấy nhỉ? Kiểu gì cũng không thể xông lên nói ra ý đồ đến chứ?
Cái này trước mắt còn có hơi khó, bởi vì hiện tại Giang Cảnh Du không xuống ruộng làm việc, nên sẽ không gặp được cô ngoài đồng, cô ấy có muốn đi ra ngoài cũng là đi đến trường học ở huyện thành, không ở cùng một hướng, vậy thì cơ hội để có thể "ngẫu nhiên gặp được" rất ít nha......
Đang khi Tống Ích nghĩ cách, bà mối mẹ Lôi mời cũng tới cửa.
Chẳng biết sao, đặc tính trên người đám bà mối kia rất là rõ ràng, vừa mới vào cửa, còn chưa có mở miệng nói chuyện đã biết ngay làm trong cái ngành nghề nào rồi.
Cảnh như này một cô gái còn chưa lập gia đình như cô ở hiện trường thì không thích hợp cho lắm, nên nhận được ra hiệu của Diệp Hồng Tú, cô vào phòng.
Trên thực tế thì chỉ có một cánh cửa gỗ chặn lại thôi, lớn giọng chút là sẽ tự động chui vào tai cô.
Bà mối này trông có hơi quen mắt...... Nhớ ra rồi, khi trước từng giới thiệu một nhân sĩ không nghề nghiệp trong thành cho cô, hiện tại vẫn là người kia? Hay là người mới?
Đã nói nhiều lời cự tuyệt như vậy, không có ai lấy làm thật hả trời?
Chẳng qua chờ khi cô ở trong phòng nghe thấy bà mối là vì ai tới cửa, sắc mặt Giang Cảnh Du nhịn không được có chút cổ quái.
Chờ chút đã, Lôi Đa Lương này là cái gã Lôi Đa Lương cô nghĩ tới kia à?
Gã kia không phải chồng cũ kiếp trước của Giang Kiều sao? Còn là một thằng khốn bạo lực gia đình tra tấn cô ta rất nhiều năm, làm cô ta trọng sinh rồi liền buông tay không chút do dự, sau đó theo dõi Vương Bằng Phi.
Chẳng lẽ là nói vận mệnh đang dùng một loại phương thức khác ngoặt trở lại, hay là nói trong vụ này có người khác ra tay?
Một cái là ý trời, một cái là do người làm.
Cái thứ gọi là ý trời này, giờ Giang Cảnh Du cũng không biết có nên tin hay không nữa.
Quá hư ảo.
Bà mối thổi Lôi Đa Lương đến nước chỉ có trên trời mới có.
Diệp Hồng Tú mỉm cười nghe, đối với mấy bà mối tới cửa này, thái độ của Diệp Hồng Tú trước sau đều là không đắc tội, dù cho con gái tạm thời không muốn kết hôn là sự thật, nhưng cũng không thể đắc tội hết mấy bà mối kia được. Con trai lớn của bà cũng tới lúc làm mai rồi, đến lúc đó nếu mấy bà mối này cố ý chơi bẩn chút, đẩy cô nào không tốt cho nhà bà, nhà bọn họ lại không chú ý, về sau gia trạch chắc chắn không yên.
Huống chi bà cho rằng con gái cũng nên chú ý chút.
"Không biết vị nam đồng chí này năm nay mấy tuổi rồi, làm việc ở đâu, cha mẹ làm nghề gì? Trong nhà có bao nhiêu người?"
Đương nhiên là phải tìm hiểu điều kiện của đối phương cho rõ ràng.
Bà mối kia nhất nhất kể ra, bà ta cười xán lạn: "Vị nam đồng chí này hơi lớn tí thôi, 25 tuổi, tuổi lớn sẽ biết thương người, đây là chỗ tốt, chị biết đó, đàn ông tâm tính luôn thành thục chậm chút. Cậu kia đi làm ở xưởng ngũ kim, cũng ở trong phòng được xưởng ngũ kim phân phối cho. Ba cậu ta 5 năm trước mất rồi, khi đó cậu ta nhận ca từ ba mình. Hiện tại trên cậu ta còn một người mẹ, cũng ở xưởng ngũ kim, anh chị thì có 2 cô chị, đều đã xuất giá, hai cô chị kia đều hiếu thảo, thường xuyên trợ cấp nhà mẹ đẻ, về sau chắc chắn cũng có hai người anh rể giúp đỡ cho, con gái chị gả qua đó về sau chính là được hưởng phúc đó."
Nhưng Diệp Hồng Tú nghe đến đó liền không có hứng thú cho lắm.
Cha đã mất, chỉ còn lại một bà mẹ, lại chỉ có một thằng con trai độc đinh thế thôi, quả phụ nuôi con trai độc đinh sẽ cực kỳ xem trọng đứa con trai này, hơn nữa quan hệ giữa mẹ chồng nàng dâu vốn đã không dễ ở chung rồi, khó.
Về phần bà đúng là quan hệ mẹ chồng nàng dâu xử lý rất tốt, nhưng mà trong thôn này đa số vẫn là mẹ chồng nàng dâu nhìn nhau thấy chướng mắt.
Hơn nữa nhà kia chỉ có mình cái cậu kia, không có anh em, vậy có hơi đơn bạc rồi, có chút chuyện gì muốn gọi người cũng không gọi tới được.
Cuối cùng quan trọng nhất chính là tuổi, điểm này bà cũng để ý. Dựa vào cái gì chứ hả? Con gái bà đang tuổi hoa đẹp đẽ, nhà trai lại lớn như thế, ở cái tuổi này còn có đứa nào chưa kết hôn? Không chừng sẽ có tật xấu hay là tai họa ngầm gì đó.
Bà không có ý muốn tiếp tục hỏi nữa, bà mối kia nhìn thấy bà chỉ hỏi mấy cái cơ sở, còn dư lại đều không hỏi, đây hiển nhiên chính là không muốn biết, cũng chính là không có hứng thú?
Bà mối có chút ngạc nhiên cùng không vui, nhìn cái ý này đây là không được? Ôi chao ơi, ánh mắt thiệt đúng là đủ cao!
Cái cậu bà ta nói là không có việc làm bữa trước cũng thôi vậy, còn người hôm nay là nhân viên chính thức nha, trong nhà còn không có liên lụy, gả vào chỉ có vợ chồng son, về sau sinh con có mẹ chồng giúp đỡ, ngày lành như vậy ở nông thôn kiếm đâu ra?
Muốn nói khuyết điểm, cũng chỉ là tuổi nhà trai lớn hơn chút, nhưng cũng còn được mà, chỉ lớn hơn 8 tuổi.
Phải 10 tuổi trở lên mới gọi là lớn.
Bà mối tiếp tục nói: "Vị nam đồng chí này làm việc trong xưởng ngũ kim, lương mỗi tháng gần đến 40 tệ, còn có các loại phiếu khác, ngày lễ ngày tết cũng có phúc lợi, phúc lợi trong xưởng ngũ kim rất không tệ đó nghen, hiện tại nhà bọn họ chỉ có cậu ta với mẹ cậu ta ở, còn có 2 cái phòng trống kìa, về sau sinh con cũng không sợ không có chỗ ở."
"Dáng dấp cũng là cao lớn, đô con khỏe mạnh, người bình thường cũng chưa cao đến vậy, 1m8 đó, thân thể rắn chắc, quanh năm suốt tháng đều không sinh bệnh."
"Sức khỏe phải tốt thì về sau mới có thể nuôi gia đình mà, chị nói đúng chứ?"
"Cậu ta trông cũng đẹp trai, rất tinh thần, bữa nào để hai người trẻ tuổi xem mắt một chút, rồi chị sẽ biết, hận không thể để cậu ta thành rể hiền ngay lập tức!"
Có mấy bận Diệp Hồng Tú muốn cắt ngang nhưng đều bị bà mối kia cướp lời, khó khăn lắm mới cắm lời vào được: "Cái gì kia, vất vả chị chạy một chuyến rồi, gần đây con gái tôi bận lắm, bên trường học nó vẫn còn là người mới, chưa đứng vững chân, vụ làm mai này muốn kéo về sau chút, chị vất vả rồi, thôi chị về đi." Diệp Hồng Tú nắm một nắm đậu phộng nhét vào túi bà ta, miễn cho bà ta đi một chuyến tay không.
Nghe thấy bà cự tuyệt, bà mối kia xác thật không vui. Vụ này không thành công bà ta liền không có bao lì xì, nhưng thấy Diệp Hồng Tú nhét cho một nắm đậu phộng rồi, trong lòng bà ta mới không có nghẹn khuất, nhưng mà như thế nào cũng không muốn đi một chuyến tay không: "Chị đừng có không hé răng đã cự tuyệt nha, chị muốn biết cái gì, hỏi tôi nè, có cái gì để tôi câu thông giúp cho, đúng không? Sao lại có thể cự tuyệt vậy chứ." Bà mối cảm thấy đây không phải là muốn cự còn nghênh chứ? Chơi cái chiêu đó với bà ta ở chỗ này có ích gì?
Diệp Hồng Tú: "Thật, giúp nhà bọn họ trả lời lại đi, vất vả chị đi một chuyến rồi, nào, uống trà, uống trà."
Bà mối: "Chị đừng có quyết định nhanh như vậy, trước hết suy xét cho kỹ cái đã, ngày mai tôi tới nữa, nói rồi đó nha, ngày mai tôi tới nữa!"
Nghĩ đến sau khi vụ này thành công bà ta có thể nhận được bao lì xì, bà mối mới sẽ không từ bỏ dễ vậy.
Bà ta là cảm thấy điều kiện của nhà trai này thật không tệ, hoàn toàn có thể kiếm một mối tốt ở trong thành giúp đỡ cho nhau, như này còn không phải nhìn trúng sắc đẹp của nhà gái sao, trước kia chậm trễ cũng là vì không tìm được cô nào đẹp.
Có cơ hội như vậy, người dưới nông thôn đều tranh vỡ đầu cũng muốn lên, cố tình cái nhà này chính là lũ ngu, làm mẹ cũng là không chịu trách nhiệm, con gái bả không hiểu chuyện, bả cũng không hiểu chuyện hả? Bỏ lỡ cơ hội, về sau có rất nhiều thời gian để hối hận.
Ngày hôm sau, bà ta quả nhiên tới, còn dẫn Lôi Đa Lương tới nhà.
Thật ra thì bà mối cũng không muốn làm như vậy, cố tình là gã ta nghe thấy bà mối nói muốn đi nói chuyện mấy lần nữa, nhà gái tương đối rụt rè, lại vừa lúc gã ta được nghỉ, liền nói muốn tới đây cùng nhau.
Lôi Đa Lương tự cảm thấy chính bộ dáng của hắn ta có thể thêm điểm cho mình, hắn ta đi trên đường, không được mấy người cao khỏe như hắn.
Nhìn thấy hắn rồi, còn sẽ coi trọng mấy thằng đàn ông yếu gà khác?
Khi Giang Cảnh Du nhìn thấy cái gã này liền nhíu mày, người này cô đã từng gặp ở cổng trường một lần, giờ nghĩ lại gã ta là đi xem cô à?
Lúc ấy cái gã này đã nhìn chằm chặp cô rồi, làm cô có chút phản cảm, giờ nhìn thấy Giang Cảnh Du lại càng phản cảm hơn.
Lôi Đa Lương không biết Giang Cảnh Du phản cảm gã, nhìn thấy cô nhìn mình, trong lòng gã có chút kích động, ánh mắt nhiệt liệt, làm sắc mặt Giang Cảnh Du càng kém hơn.
Gã chồng trước tra nam của Giang Kiều, cô ta vừa trọng sinh liền không hề nghĩ tới khả năng tái tục tiền duyên dù chỉ tí tẹo.
Dù cho Giang Kiều chả phải đứa tốt lành gì, cái gã này cũng chả phải.
Đây là một tên tội phạm bạo lực, trời sinh cao to, hắn biết lợi dụng ưu thế thân thể của mình, chỉ cần có chỗ nào không như ý liền sẽ thông qua bạo lực để phát tiết.
Khi tâm tình gã ta không tốt Giang Kiều sẽ liền bị đánh, cô ta bị sảy mất hai đứa con, sau đó sinh hạ một đứa con gái, rồi gã ta lại oán hận cô ta không có sinh con trai, đánh càng ác hơn. Không chỉ có Giang Kiều bị đánh, ngay cả hai đứa con của cô ta cũng nằm trong vòng uy hiếp dưới nắm tay của Lôi Đa Lương, nơm nớp lo sợ, mỗi ngày chỉ hy vọng tâm tình gã ta tốt một chút, vì như vậy nắm tay của Lôi Đa Lương sẽ không nện xuống người bọn họ.
Thằng Lôi Đa Lương kia không chỉ bạo lực ở nhà, ở bên ngoài cũng rất dễ dàng tranh chấp với người khác, mỗi lần đánh nhau đều phải bồi tiền, hơn nữa lúc vừa mới nhập chức gã còn từng ầm ĩ với người trong xưởng, đánh một trận, hư hao của công, cuối cùng phán hắn ta mỗi tháng phải rút ra một nửa thu nhập trả tiền nợ trong xưởng với bồi thường tiền thuốc men cho người kia, thẳng đến khi trả hết mới thôi. Mà để trả hết phải trả rất nhiều năm.
Bởi vậy nhìn thì tên này đúng là một công nhân, lương mỗi tháng gần 40, nhưng trên thực tế tiền mà gã có thể chi phối ngang tầm với nhân viên tạm thời, rồi thêm mấy đợt tiền bồi thường vụn vặt nữa, là một tên "nguyệt quang tộc*" không hơn không kém. Nếu không phải cha gã ta chết có nguyên nhân vì trong xưởng, xem như là có công có tình cảm với xưởng, hơn nữa cho thêm một bút tiền bồi thường, gã nào có được tự tại như bây giờ.
*: mấy bạn chắc có nghe qua cụm từ bạch nguyệt quang rồi nhở? Cái nguyệt quang tộc này là cái cách nói ghẹo nói khịa những người lương tháng có bao nhiêu là mỗi tháng sạch bách bấy nhiêu đó, vì ở đây nguyệt trong tiếng hoa không phải chỉ là trăng mà nó còn là tháng; quang ở đây không phải chỉ có nghĩa là ánh sáng, mà còn có ý nói là 'chỉ có cái gì..." – ví dụ: quang ăn không làm => chỉ ăn không làm; hoặc là mang ý hết sạch rồi, quang trong nguyệt quang tộc ở đây là mang ý hết sạch đó.
Hình như vận mệnh của Lôi Đa Lương trong cuốn tiểu thuyết kia rất "xuất sắc", nhưng mà gã thê thảm thế nào Giang Cảnh Du cũng không biết, chỉ là qua những hàng chữ ám chỉ lúc mở đầu truyện chỉ biết là về sau hắn thê lương.
Trước khi Giang Kiều trọng sinh, cô ta sẽ gả cho cái tên này chính là bị bộ dáng này của hắn lừa cho, nên cũng không có hỏi thăm ra tin tình báo cụ thể hơn về gã, ở phương diện này, Giang Kiều cũng là người bị hại.
Nghĩ đến những việc Giang Kiều làm trước đó, nếu lần này cũng là cô ta làm, Giang Cảnh Du chẳng ngoài ý muốn tí nào.
Chỉ là như vậy, trong lòng Giang Cảnh Du vẫn là có chút thất vọng.
Cô ta, không hề lương thiện.
Giang Cảnh Du nhìn về phía bà mối, những việc này bà mối này có rõ ràng không?
Nếu rõ ràng, vậy chính là có ý định lừa bịp, nếu không rõ ràng lắm, vậy Lôi Đa Lương giấu diếm đủ sâu.
Lôi Đa Lương tham lam mà nhìn người con gái trước mặt này, vừa ưỡn ngực thể hiện mình.
Hắn ta mặc quần áo của nhà xưởng, trên người, tóc tai, còn có mặt mũi đều là cố ý sửa soạn, trước lúc đi mẹ hắn ta nói trông hắn đặc biệt sáng sủa, người nhà họ Giang nhìn thấy nhất định sẽ vừa lòng.
Nhưng mà —— đột nhiên lại có một người đàn ông chen vào trước mặt hắn ta, sắc mặt khó coi mà cản lại đằng trước mặt hắn.
Giang Minh Trí không thích ánh mắt nhìn con gái ông của người này.
Lôi Đa Lương lập tức phát hiện ông không ưng, vì sao? Chẳng lẽ...... Lôi Đa Lương nhìn về phía bà mối, chẳng lẽ là cái con mụ này miệng tiện nói bậy cái gì?
Nghĩ đến đây, Lôi Đa Lương siết chặt nắm tay, gã ta mời mụ tới làm mai, chứ không phải mời mụ tới nói bậy về gã, làm hư chuyện tốt của gã!
Giang Cảnh Đằng đã đi tới, đánh gãy ý tưởng của gã: "Làm sao vậy?"
Bà mối kia không biết mình mém chút nữa đã bị dần cho một trận ngay tại chỗ, bà ta biết tới cửa như vầy là không tuân thủ quy củ, liền đứng cạnh giải thích: "Cậu ấy tới đây thăm người thân, tôi gặp cậu ấy giữa đường, vừa lúc gặp luôn một lần."
Đây là giả, nhà họ Lôi không có thân thích gì ở chỗ này.
Diệp Hồng Tú duy trì nụ cười mỉm lễ phép trên mặt, thúc giục bọn họ: "Vậy nhanh nhanh đi kiếm thân thích đi, bằng không đợi lâu rồi thì không hay." Ý cự tuyệt rõ ràng.
Lôi Đa Lương không nhịn được: "Tôi có chỗ nào không tốt? Tôi có thể sửa."
Cưới vợ đều là phải nhịn một đoạn thời gian, gã cứ nhẫn nhịn chút, nhìn thoáng qua Giang Cảnh Du, cô này đáng giá.
Tục ngữ nói liệt nữ sợ triền lang, gã cũng không tin mình không bắt được cái cô dưới nông thôn này, chờ gả vào cửa rồi, cái gì cũng có thể bù về lại.
Giang Minh Trí: "Cái gì mà sửa với chả không sửa, chúng ta không quen biết, về sau cũng là người xa lạ, nhà bọn tôi phải đi ra ngoài rồi, không cách nào đãi khách."
Lôi Đa Lương kéo mặt xuống, hô hấp cũng trở nên dồn dập.
Giang Minh Trí mới chả buồn quản, xem mắt đều là hai nhà thương lượng tốt đẹp, này đây đột nhiên tới cửa đã không hợp quy củ rồi. Thế nào hử? Nhà ông mày đây không đồng ý cũng không được?
Nếu thật sự có thành ý mày bảo bà mối tới cửa nhiều vô đi, giờ lại còn xị mặt ra cho ông mày nhìn à? Cầu cưới cầu cưới, bằng không cái gì gọi là cầu cưới, nhà bọn tao lại chẳng cầu mày cái gì.
Giang Minh Trí thật sự chả có ấn tượng tốt gì với Lôi Đa Lương.
Bà mối thầm kêu khổ trong lòng, đây là cái chuyện gì vậy hả? Bà ta đã nói Lôi Đa Lương không nên tới rồi, giờ thì hay chưa, ngày hôm qua bọn họ nói cự tuyệt thế mà là làm thật, như vậy vốn dĩ đã chẳng có ấn tượng gì quá tốt, bữa nay thì càng không xong.
Như này còn có thể kết thành à?
Lúc về Lôi Đa Lương xác thật tức giận, chỉ là ngẫm lại dáng dấp của Giang Cảnh Du, còn có bản lĩnh của cô, gã ta lại không bằng lòng từ bỏ dễ thế.
Lúc này mẹ Lôi cũng là nguyện ý, mụ khuyên bảo con trai: "Lúc làm mai vốn dĩ chính là nhà gái quý giá, hai con chị mày khi đó phía anh rể mày không phải cũng để bà mối chạy mấy bận à, lúc này mày phải có kiên nhẫn, chờ nó vào cửa rồi, nên thế nào còn chẳng phải do chúng ta định đoạt. Nghe mẹ đi con, ngày mai, mẹ đi theo cùng, mang theo quà cáp cùng đi, triển lãm thực lực nhà chúng ta một phen!"
Cho nên khi Giang Cảnh Du nhìn thấy bà mối với Lôi Đa Lương lại tới nữa, thậm chí mẹ Lôi cũng tới luôn, cô đều có chút ngoài ý muốn, nhìn không ra còn có "nghị lực" thế à nhà.
Đang khi nhà Giang Cảnh Du có ba vị khách tới cửa ấy, Giang Kiều đang phát ngốc. Vừa nãy cô ta có thấy được Lôi Đa Lương đi trên đường, cái gã đàn ông mang đến rất nhiều ác mộng cho cô ta kia, đó đã là chuyện kiếp trước, nhưng qua đi lâu vậy rồi, lúc nhìn thấy gã ta Giang Kiều vẫn cứ theo bản năng mà run bắn cả người, đây là bóng ma tâm lý lưu lại vì bị đánh đập nhiều năm.
Không uổng công cô ta vào trong thành một chuyến, thằng đó thật sự tới, gã mang theo quà, đây là thành công?
Kéo dài lâu như vậy, cô ta còn tưởng là thất bại.
Hiện tại thật sự nhìn thấy gã ta tới, Giang Kiều nhất thời không thể nói tâm tình mình là như thế nào.
Đối với cái gã đàn ông kia, hận là không thể nghi ngờ, hận gã vô dụng, hận gã sẽ đánh người.
Nhưng muốn nói hoàn toàn chỉ có khuyết điểm cũng không đúng, cô ta sờ sờ bụng mình, hai đứa con gái tri kỷ của cô ta đời này hẳn là sẽ vô duyên gặp lại.
Nếu Giang Cảnh Du gả cho Lôi Đa Lương, liệu có phải con gái cô ta sẽ sinh ra từ trong bụng Giang Cảnh Du?
Nghĩ đến đây cô ta liền có chút không ngồi yên được, đi tới đi lui trong phòng, cuối cùng vẫn là không khắc chế được, chậm rãi đi tới phụ cận nhà Giang Cảnh Du mà xoay quanh. Lúc đi ngang qua cửa còn nhìn vào trong một chút. Cô ta không thấy được cái gì, cổng nhà đóng lại, nhưng đẩy đẩy, liền nhẹ nhàng mà đẩy mở ra sau được.
Cổng không có khóa.
Cô ta có nên vào hay không nhỉ?
Mà cô ta đi vào lại có thể nói cái gì? Còn sẽ chọc người hoài nghi.
Chờ đến khi Giang Cảnh Du gả cho Lôi Đa Lương rồi cô ta lại gặp bọn họ thì hay hơn.
Nghĩ đến đây, cô ta thu tay lại, xoay người vội vàng rời đi. Lúc cô ta rời đi bị thím ba Bạch hàng xóm nhìn thấy được. Thím ba Bạch nhìn bộ dáng Giang Kiều vội vàng rời đi, bà ấy có chút buồn bực. Giang Kiều? Sao con nhỏ đó lại tới đây?
Đã lâu rồi không thấy con nhỏ đó tới đây, nguyên nhân thím cũng biết, hiện tại nó tới đây là muốn cầu hòa, nhưng mà lại từ bỏ phải không?
..
Khi nhìn thấy ba cái người này, lúc ấy Trương Lưu Vân đã không vui rồi, nếu không phải cái đám này đã bước vào, bà đã không mở cổng mà chặn bọn họ ở bên ngoài.
Bà mối kia trên mặt cười xòa, trong lòng cũng cảm thấy đen đủi, mụ cảm thấy nhà gái quá ngạo khí, còn không phải là cái đứa hộ khẩu nông thôn à? Đuôi đều cong đến tận trời kìa, nếu mà lần này còn không thành, mụ liền phải tuyên truyền ánh mắt cô này cao đến cỡ nào cho đã mới được, xem xem cô ta còn ngúng nga ngúng nguẩy kiếm được thằng rể nào tốt hơn nhà họ Lôi!
Rốt cuộc tới cửa là khách, chẳng sợ là đột nhiên tới cửa, Diệp Hồng Tú vẫn là duy trì lễ phép mặt ngoài. Người không hiểu lễ nghĩa tới, công phu trên mặt bà cũng phải làm cho tốt, vì cái khác không lo, chỉ lo cố ý trả thù chuyên môn chọc hư chuyện tốt nhà bọn họ.
Nhưng mà đống quà này Diệp Hồng Tú không tính nhận, bà nhìn cũng chả buồn nhìn mà đẩy về.
Đây là lần đầu tiên mẹ Lôi nhìn thấy Giang Cảnh Du, càng nhìn càng vừa lòng. Nhìn ngực này xem, mông nữa, vừa thấy là biết đây là đứa mắn đẻ, trong nhà cũng sạch sẽ, nói rõ phụ nữ nhà này cần mẫn, dung mạo còn đẹp, không nói đến có thể khuyên con trai ở trong nhà nhiều chút, bớt đi ra ngoài gây chuyện, còn có thể kiếm tiền nữa. Trừ bỏ vụ hộ khẩu, mấy cái khác bà ta đều vừa lòng.
Ánh mắt thế kia, làm Giang Cảnh Du cảm thấy thật ghê tởm, kiên nhẫn cũng khô kiệt.
Giang Nguyên Đồng đã nhìn ra, ông cụ không muốn để cháu gái hư mất hình tượng trước mặt bà mối, bèn ra lời tiễn khách trước: "Theo lý mà nói, tới cửa chính là khách, nhưng mà nhà bọn tôi đã nói rõ ràng rồi, có phải hai vị đi nhầm nhà rồi không."
Mẹ Lôi cười khanh khách: "Không đi nhầm, không đi nhầm. Đây là ông nội bên thông gia ạ, con là thật sự thích cháu gái bác đó, nhà bọn con cũng là thành tâm cầu cưới, con trai con là đứa xuất chúng, cháu gái nhà bác cũng vậy, đây là trên trời một đôi, dưới đất cũng một đôi nha. Cháu gái nhà bác nhân phẩm tướng mạo xuất sắc như vầy, con cũng không nói mấy cái hư ảo, nhà bọn con nguyện ý lấy ra 100 tệ tiền sính lễ, phòng cưới linh tinh cũng chuẩn bị tốt, mấy món mang đến hôm nay, chỉ là chút tâm ý nho nhỏ của nhà bọn con."
Lúc lấy mấy món này ra bà ta cũng có chút đau lòng.
Lôi Đa Lương gật đầu: "Nếu không hài lòng, nhà bọn con còn có thể thêm nữa."
Sính lễ 100 tệ.
Như này xác thật rất nặng, hiện giờ ở nông thôn sính lễ chỉ mấy đồng tiền còn rất thường gặp, nhiều thì mười mấy tệ, lại nhiều hơn là hai mươi mấy tệ, nhiêu đó là hết cỡ.
Hai mươi mấy tệ kia cũng đã là con số cần lao động khỏe mạnh của cả gia đình lao động một năm mới kiếm được, thật sự không ít.
Nhưng mà trước mặt con số 100 tệ này, chính là gặp sư phụ.
Nếu lời này truyền ra ngoài, không biết có bao nhiêu người sẽ đỏ mắt nhỏ máu nữa.
Bao nhiêu gia đình, có đào rỗng của cải, tiền tiết kiệm được cũng mới có mấy chục, một trăm tệ này phải tồn bao nhiêu năm đây?
Mẹ Lôi vốn cho rằng bà ta có thể nhìn thấy người nhà họ Giang bị chấn động, kết quả cả đám đều lộ ra biểu cảm phẫn nộ.
Giang Minh Trí vội vàng đi tới, ném hết đống quà cáp kia vào trong lòng bọn họ quát: "Đi! Đi mau! Mang hết đống đồ thúi của mấy người đi, tôi không bán con gái!"
Lôi Đa Lương bị quà đập vào mặt, nhìn thấy ông ấy như thế, gã ta liền đỏ mắt lên, lớn tiếng ồn ào: "Ông làm gì vậy? Tìm đánh hả?"
Giang Cảnh Đằng xụ mặt bước qua: "Thế nào? Anh còn muốn động thủ?"
Trương Lưu Vân với Diệp Hồng Tú cầm băng ghế lên.
Bọn họ tùy thời có thể gia nhập chiến trường.
Lôi Đa Lương hổ mắt thở hổn hển, vóc dáng hai cha con nhà này đều không thấp, đây lại là sân nhà của bọn họ, nhân số đông đảo nên nếu đánh thật thì mình dễ chịu thiệt. Mẹ Lôi ở cạnh bên nắm lấy tay con trai ý bảo nó hạ hỏa, gấp đến độ trán đổ mồ hôi: "Đừng mà, đừng xúc động, thông gia, à không, Giang gia, mọi người đều đừng xúc động."
Tốt xấu Lôi Đa Lương vẫn còn nhẫn nại, chỉ là nhìn thấy bộ dáng gã ta đỏ mắt, gân xanh tuôn hết cả ra kia, Diệp Hồng Tú chỉ cảm thấy đối phương tùy thời sẽ múa may nắm tay gã.
Người như vậy bà cũng không dám để gã làm con rể mình đâu.
"Đi mau đi mau!"
"Đi thì đi!"
Người đúng là đuổi rồi, nhưng mà vụ này có lẽ còn chưa xong. Cái khác không nói, hành vi của người nhà họ Giang làm Giang Cảnh Du nhìn mà thấy ấm áp trong lòng.
Diệp Hồng Tú không hề hối hận vì không nhìn trúng Lôi Đa Lương, nhưng mà bà không nhịn được mà nhắc mãi với Giang Cảnh Du: "Con nói coi, sao tới làm mai đều là mấy đứa không thích hợp, không thể có đứa nào chỗ nào cũng tốt sao?"
Thật muốn nói đến người được chọn làm rể mọi thứ đều tốt cũng không phải không có, trong đầu Diệp Hồng Tú hiện lên bóng dáng đại đội trưởng.
Tuổi kém mấy tuổi, nhưng không lớn; có bản lĩnh, tốt tính nữa; có tướng mạo; nhà cũng xây rồi, là mới xây, sáng sủa thoải mái mười phần, hơn nữa còn ở ngay thôn mình, nếu bà muốn gặp con gái, nhấc chân lên là có thể đi gặp con bé, nếu con gái bị bắt nạt, hú một tiếng là anh em chạy tới chống lưng ngay.
Mà cố tình người như thế sao lại là vị hôn phu tiền nhiệm của Giang Kiều.
Nghĩ đến Giang Kiều giờ đã mang thai, Diệp Hồng Tú hừ nhỏ một tiếng. Hiện tại bà đã chẳng còn nói lời nào với bên nhà bác hai rồi, nên tất nhiên không phải bọn họ tới đây nói nên biết, nhưng bà có nhìn thấy con nhỏ kia cẩn thận che chở bụng đi đường trên đường đi.
Giang Cảnh Du như suy tư gì mà nhìn bóng dáng đám người kia rời đi, cô đi ra ngoài dạo quanh một vòng, thím ba Bạch nhìn thấy cô: "Cảnh Du? Mất đồ hả con?"
Giang Cảnh Du chợt như nghĩ gì: "Thím ba, vừa nãy thím có nhìn thấy ai tới bên nhà con không?"
Thím ba Bạch: "Vừa nãy không phải có mấy người đi ra khỏi nhà con sao?"
Giang Cảnh Du: "Trừ bỏ bọn họ ra."
Thím ba Bạch: "À, Giang Kiều tới, sau đó nó lại vội vàng đi rồi." Xem cái bộ dáng kia thì có vẻ mấy người kia cũng không làm mai thành công được, thím ba Bạch không nhịn được mà nhìn Giang Cảnh Du, con bé này sẽ không thành gái lỡ thì chứ?
Giang Cảnh Du: "......" Cô nhìn về phía nhà họ Vương, trong lòng nặng nề.
Lại là cô ta.
Cô ta muốn làm cái gì? Cô đã đạt thành mong muốn rồi, còn có bầu nữa, là sợ cô với Vương Bằng Phi kia "tình cũ tái phát" hả?
Hay chỉ là đơn thuần không thể nhìn nổi cô tốt đẹp?
Giang Cảnh Du tính toán phải làm gì đó để "đáp lễ" cô ta.
Cô ta để ý cái gì nhất nhỉ?
Đáp án khỏi cần phải nói, Vương Bằng Phi, hoặc là nói tương lai được bay lên rất nhanh.
Vương Bằng Phi làm giàu như thế nào ấy nhỉ?
Chú hai anh ta không có con trai, chỉ có một đứa con gái, nên về sau ông ta tặng cương vị của mình cho Vương Bằng Phi, Vương Bằng Phi ở chỗ đó tích tụ lực lượng, sau đó bắt được kỳ ngộ của thời đại, tích lũy tài phú.
Giang Cảnh Du vỗ tay một cái, vậy thì nhân vật trung tâm chính là chú hai của anh ta nha!
Nếu ông chú kia thay đổi quan niệm coi trọng con gái thì sao?
Nếu ông ta lại sinh đứa con trai nữa thì sao?
Vậy thì con đường dựa vào ông ta liền không đi thông rồi.
Có lẽ anh ta còn có con đường khác để đi, nhưng sẽ không thuận buồm xuôi gió đến vậy.
Huống chi, mặc kệ cô thành công làm được cái nào, cô đều là đang làm việc thiện, cái trước là trợ giúp con gái của chú hai anh ta, cái sau lại là giải thoát thím hai của anh ta, cô cũng có nghe nói đến sự tích tìm kiếm danh y trị liệu khắp nơi của bà thím kia rồi.
Trong lòng Giang Cảnh Du yên lặng có kế hoạch, bên Lôi Đa Lương kia còn chưa có kết thúc.
*
Lôi Đa Lương thế mà còn chưa có từ bỏ, cũng chả biết gã ta hỏi thăm được thời khóa biểu của Giang Cảnh Du từ chỗ nào, khi cô tan học, gã ta đã chờ ngay ở cổng trường.
Lần đầu tiên: "Đồng chí Tiểu Giang ăn cơm chưa? Tôi mời em đi tiệm cơm quốc doanh ăn nhé."
Giang Cảnh Du lờ đi.
Lần thứ hai: "Đồng chí Tiểu Giang, đây là dây buộc tóc đỏ tôi nghe nhiều người nói rất được hoan nghênh, em thích chứ? Tôi tặng em."
Giang Cảnh Du lờ đi.
Lần thứ ba: "Đồng chí Tiểu Giang, em thích quần áo mới không, tôi tặng em một bộ quần áo mới......"
Lần này Giang Cảnh Du không có ngó lơ nữa, mà là dừng bước chân, đây là lần thứ ba, quá tam ba bận mà, nên khi Lôi Đa Lương muốn nói tiếp, Giang Cảnh Du kinh ngạc: "Vị nam đồng chí này, chẳng lẽ anh đang nói chuyện với tôi?" Cô liên tục lùi lại ba bước: "Tôi không có quen biết anh nha, anh là ai vậy?"
Sau đó nữa cô càng là ngay trước mặt đám học sinh ra ra vào vào, còn có rất nhiều phụ huynh học sinh và người trưởng thành khác chạy tới chỗ bác bảo vệ trường: "Chú ơi, chú có quen biết người này không?"
Ông bác bảo vệ hồ nghi nhìn Lôi Đa Lương một cái, nhìn dáng dấp gã ta, nhíu mày: "Tôi còn tưởng là cô cậu quen biết nhau."
Giang Cảnh Du quả quyết phủ nhận: "Không, con không quen biết hắn!"
Không quen? Bác bảo vệ đi qua: "Vị đồng chí này, cậu tìm ai? Không phải đang làm chuyện xấu đó chứ?"
Lôi Đa Lương cũng đã nghe được những gì Giang Cảnh Du nói, có chút cứng đờ giật giật da mặt: "Không phải, con với đồng chí Tiểu Giang có quen."
Bác bảo vệ: "Cô bé người ta nói không quen cậu, cậu tới tìm người ta làm cái gì?" Bác bảo vệ đương nhiên là đứng về phía giáo viên trường mình rồi.
Bị hoài nghi, Lôi Đa Lương cười không nổi, gã ta đè nén tính tình, muốn tiếp tục rút thời gian tới tìm cô, không cổ động thì thôi đi, hôm nay còn cố ý làm gã ta bị mất mặt.
Trong mắt Lôi Đa Lương hiện lên một tia lệ khí, đây là rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, chờ cưới được cô ta vào cửa, còn nhiều biện pháp lắm.
Lôi Đa Lương quay đầu đi ngay, khi gã ta đi còn quay đầu lại nhìn Giang Cảnh Du một cái, Giang Cảnh Du chú ý tới ánh mắt gã ta, hơi hơi nhướng mày. Thế nào hử? Đây là còn muốn động thủ với cô à?
Đến lúc đó là ai dạy dỗ ai còn khó mà nói à.
Bác bảo vệ nhìn thấy nam thanh niên kia đi rồi mới nói với Giang Cảnh Du: "Thằng đó đi rồi, lần sau nó còn tới dây dưa con nữa, con tới tìm bác."
Giang Cảnh Du cười đáp ứng rồi.
Sau đó, trên đường về nhà, đang đi đi đi, cô quả nhiên có cảm giác được mình bị nhìn chằm chằm khi đi ngang qua một chỗ rừng cây nhỏ.
Giang Cảnh Du: "......"
Chẳng lẽ là một "kinh hỉ" gì đó?
Quả nhiên là "Kinh hỉ".
Nhìn thấy chỉ có một mình Giang Cảnh Du, Lôi Đa Lương cười chạy ra, cản lại trước mặt cô, từng bước đi về phía trước: "Đồng chí Tiểu Giang, chúng ta lại gặp mặt, chào em nha."
Gã ta đi tới một bước, Giang Cảnh Du liền lùi về sau một bước.
Lôi Đa Lương: "Cô lùi về sau làm cái gì, tôi cũng sẽ không làm gì cô mà ta?"
"Không phải cô rất đắc ý sao? Hiện tại cái ông già kia không có ở đây đâu."
"Cô biết tôi muốn làm cái gì không?"
Gã ta đắc ý mà nói chuyện, vừa lòng mà nhìn nét kinh hoảng trên mặt đối phương mà không có chú ý tới rằng, hướng cô lui về sau là rừng cây nhỏ, chứ không phải ngoài đường lớn.
Chờ vào rừng cây nhỏ rồi, Giang Cảnh Du chú ý tới không có ai lui tới quấy rầy, lúc này mới dừng lại bước chân, tùy tay bẻ một nhánh cây nhỏ.
Nhìn thấy nhánh cây nhỏ này, Lôi Đa Lương ha hả cười phá lên: "Cô không phải là nghĩ cái này có thể cứu cô đó chứ? Thật là ngây thơ!"
Giang Cảnh Du lắc đầu: "Không phải."
Đây chỉ là chút quà mọn "Nổi ở mặt ngoài" mà cô định cho gã ta mà thôi.
Lôi Đa Lương nắm quyền, trên mặt lộ ra tươi cười vui sướng: "Mày con tiện nhân này, cho mày mặt mũi mà không biết xấu hổ, đúng là thiếu dạy dỗ, giờ mày có ngon mày cự tuyệt tao nữa coi." Gã ta đi tới từng bước một, nhưng giờ Giang Cảnh Du không có lui về sau nữa, mà là vào khoảnh khắc nắm tay gã ta huơ tới ấy, Giang Cảnh Du cũng nắm quyền đón đòn.
Từ thể trạng mà xem, giống như là một quả táo với một quả quýt nhỏ hơn nó mấy vòng đụng độ, mặc kệ là ai nhìn đều sẽ cho rằng quả quýt sẽ thảm bại, nhưng mà kết quả thường thường ngoài dự đoán của mọi người.
Đắc ý trên mặt Lôi Đa Lương đọng lại, gã ta vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy Giang Cảnh Du khóc như hoa lê dính mưa, để gã ta "thương tiếc" cho thật tốt, kết quả nắm tay của gã ta giờ y chang như dùng tay không ra sức mười thành mười mà đấm vào trên cự thạch, còn bị chấn ngược ra nữa, rồi "rắc rắc" một tiếng, xương tay gã gãy rồi.
Mà thế còn chưa xong đâu.
Chân gã ta bị cô dùng sức đá cho một phát, lại là một tiếng "răng rắc", gã ta đau đến mặt trắng bệch cả, mồ hôi hột từng giọt từng giọt nhỏ xuống, cổ họng như bị cái gì chặn lại cho nghẹn ứ cả, muốn kêu gào thảm thiết cũng không được.
Lên sàn ngay sau đó chính là cái nhánh cây nhỏ mà gã khinh thường mới nãy, vào lúc này đây nó đã biến thành "công cụ thi hình", một nhát quất vào trên người, chính là một vết máu.
Giang Cảnh Du: "Mày rất đắc ý? Muốn đánh tao hả?"
"Giờ mày đắc ý chưa nào?"
"Nói coi, mày tính toán dạy dỗ chị đây thế nào?" Ý niệm của gã này vừa nãy Giang Cảnh Du nhìn rõ rành rành, đây rõ ràng chính là nhắm cái chủ ý y chang Lưu Toàn, cho nên cô xuống tay chẳng hề lưu tình chút nào, cô nhắm một ít bộ vị bí ẩn trên người gã từ trên xuống dưới đánh ra máu hết, bộ phận để trần bên ngoài không phải rất nhiều, nhưng mà dưới lớp quần áo...... cũng đủ tra tấn tên này rồi.
Xả tức đủ rồi, lúc này Giang Cảnh Du mới đạp lên cái tay bị gãy của gã ta, mỉm cười buông lời hung ác: "Lần sau đừng để tao đụng phải mặt mày nữa, còn có lần tới nữa, không chỉ một bàn tay hay một cái chân đâu, tao sẽ bóp gãy hết xương cốt cả người mày."
Nhẹ bay bay, nếu không nghe nội dung mà chỉ nhìn biểu cảm với ngữ khí, còn tưởng rằng cô đang nói gì dễ nghe đó, nhưng lúc này Lôi Đa Lương cứ y chang nghe thấy ác quỷ nói nhỏ ấy, trong ánh mắt đong đầy sợ hãi: "Không, sẽ không."
Gã ta đánh nhau chưa bao giờ thua thảm đến vậy, thì ra đây cảm giác của những người bị gã đánh sao? Lôi Đa Lương có chút hoảng hốt.
Vỗ vỗ tay, Giang Cảnh Du thanh trừ dấu vết chung quanh một chút, lúc rời đi, cô lại là một cô gái yếu ớt vô tội cái gì cũng không biết.
Khi trở lại cửa thôn, Giang Cảnh Du bị cản đường, là một thanh niên tri thức gặp được vài lần trên đường, chỉ là sơ giao.
Tống Ích có chút thấp thỏm mà cản đường Giang Cảnh Du: "Đồng chí Giang, chào cô, ngại quá, có thể quấy rầy cô một chút không?"
Giang Cảnh Du: "Chào anh, có việc gì sao?"
Tống Ích: "Là thế này, cô thường xuyên đi huyện thành, không biết có thể giúp một việc cho tôi không? Xin gửi dùm phong thơ này đi giúp tôi được chứ?"
Cái này thật đúng là chuyện nhỏ không tốn sức gì.
Giang Cảnh Du: "Không biết xưng hô anh thế nào?"
"Tôi tên Tống Ích."
Giang Cảnh Du: "Đồng chí Tống, anh cần gấp không? Ngày mai tôi không đi, phải ngày kia."
Tống Ích: "Không vội không vội, cảm ơn cô, một chút tâm ý." Anh ta móc ra hai cái trứng chim nhỏ đã chưng chín.
Giang Cảnh Du xua tay: "Chỉ là thuận tay, không cần khách khí."
Tống Ích thấy cô không nhận, nóng nảy: "Không không không, sao có thể làm phiền cô mà để cô làm không công, chúng là tôi may mắn được đến, xin hãy nhận lấy."
Giang Cảnh Du: "Thật sự không cần khách khí, tự anh ăn đi."
Ánh mắt Tống Ích có chút né tránh: "Nhất định phải nhận, tôi, tôi chú ý cô rất lâu rồi...... Khụ khụ, cô không nhận tôi ngại làm phiền cô lắm."
Giang Cảnh Du đã nhìn ra, hối hận vì đã đáp ứng: "Nếu là vậy, vậy thì phong thư này anh chờ bữa nào đi gửi đi, dù sao anh cũng không vội mà."
Tống ích: "????"
Anh ta ngu người mà nhìn bóng dáng Giang Cảnh Du rời đi, lại nhìn nhìn phong thư bị đẩy trả về lại trong tay mình. Này, vụ này còn làm được như thế?!