Thế là hắn nói thẳng:
- Ta có một đồng bạn, ta nhận thức hắn lâu như vậy nhưng hắn luôn giúp người khác hố ta.
Hắn nhìn diễn viên, thần sắc nghiêm túc mà nhận chân:
- Ngươi không có gì không tốt, là bởi vì ngươi rất xuất sắc, ta mới nhìn ngươi chướng mắt. Võ công cao siêu, tướng mạo tuấn mỹ, khí chất tuyệt cao, còn vô cùng có vận khí tốt, có người như ngươi tồn tại, đồng bạn của ta mới « lấy tay bắt cá »!
- !
Mọi người không lời.
Ngừng, trên khuôn mặt vốn không chút biểu lộ của Y Lộ Thước chợt xuất hiện chút dao động:
- Hắn luôn lấy ngươi so sánh với ta, đem ta soi mói đem ta phê bình không có chỗ nào tốt, đối với ngươi lại khen không dứt miệng, ai nói ngươi một câu nói xấu hắn liền chít chít méo mó hận không thể đem đối phương đánh văng xuống đất. Càng quá đáng chính là..
Y Lộ Thước trừng mắt nhìn diễn viên:
- Ngay cả ta cũng không thể nói xấu ngươi một câu!
Huynh đệ ngươi vì sao phải nói xấu ta?
Sở Lưu Hương mở miệng, sau một lúc lâu mới cười khổ nói:
- Thật có lỗi.
Trong tiếng kháng nghị của hệ thống, Y Lộ Thước bình tĩnh nói:
- Không quan hệ, việc này không phải lỗi của ngươi, là chính đầu óc bản thân hắn không được tốt.
Khóe miệng Sở Lưu Hương vừa kéo, không biết làm sao trả lời.
Cơ Băng Nhạn lại cười nói:
- Nói vậy đồng bạn của ngươi thập phần thích hắn.
Y Lộ Thước gật đầu, lấy ra một túi hương ném vào trong lòng diễn viên.
Đó là một túi hương màu vàng, tinh mỹ khéo léo, mặt trên thêu đóa uất kim hương màu tím, thoạt nhìn thần bí cao quý.
Mũi của Sở Lưu Hương không dùng được, một khắc này lại ngửi được mùi uất kim hương thanh nhã.
Hắn đưa túi hương lên mũi ngửi, trong lòng cả kinh.
Thật sự, hắn thật sự ngửi được hương vị.
- Túi hương này..
Y Lộ Thước ngắt lời nói:
- Hắn cấp lễ gặp mặt cho ngươi.
Gãi gãi khuôn mặt, hắn lại nói:
- Ngượng ngùng, phía trước quên cấp ngươi.
Một nữ nhân tặng túi hương cho nam nhân, ý tứ không cần nói cũng biết.
Sở Lưu Hương ấp úng nói:
- Tại hạ..
Y Lộ Thước vung tay ngắt lời của hắn:
- Đây là lễ gặp mặt của các ngươi.
Nói xong lại lấy ra hai túi hương khác.
Cơ Băng Nhạn trầm mặc, nói:
- Đồng bạn của ngươi thật thú vị.
Không chỉ tặng người trong lòng túi hương, còn tặng luôn bạn của người trong lòng.
Thú vị!
Đương nhiên, biểu tình Sở Lưu Hương càng thú vị.
Nhất Điểm Hồng vốn không thu, nhưng Y Lộ Thước cầm túi hương lắc lắc trước mặt hắn, ngửi được mùi vị cỏ cây tươi mát, hắn duỗi tay thu vào trong tay áo.
Đến lúc này mọi người hẳn đã biết tác dụng của túi hương rồi đi.
Đúng vậy, túi hương giải độc.
Sở Lưu Hương cầm túi hương quan sát, liền ngửi được mùi hương thanh nhã, hắn nghĩ nghĩ cầm lấy một quả anh đào trên bàn lên ngửi, lập tức ngửi được mùi hoa quả thơm ngát. Nếu đem túi hương đưa ra xa, rốt cục không ngửi được mùi hoa quả.
Sở Lưu Hương kinh hãi, chẳng lẽ mũi hắn còn có thể cứu?
Nhưng thần y nổi danh nhất Giang Nam Diệp Thiên Sĩ đều nói mũi hắn không có thuốc cứu, lại không biết bên trong túi hương này đựng thảo dược gì, lại làm cho mũi hắn thông khí ngửi được hương vị.
- Phú huynh, túi hương này là..
- Túi hương giải độc, phối phương cụ thể thứ cho ta không thể nói.
Kỳ thật là không biết.
Sở Lưu Hương mỉm cười, tỏ vẻ lý giải, điểm kiêng kỵ này hắn vẫn hiểu được.
- Phải rồi..
Y Lộ Thước mở to mắt nhìn diễn viên, nói:
- Đồng bạn của ta kêu hệ thống, tiếc nuối duy nhất của hắn là không thể chính miệng thổ lộ ý ngưỡng mộ đối với ngươi, ngươi có thể chào hỏi hắn không? Chỉ nói ta thật thích hệ thống.
Bức bách người khác nói thích mình là không đúng!
Mí mắt Sở Lưu Hương nhảy lên, miễn cưỡng cười nói:
- Làm vậy không tốt lắm đâu, sợ sẽ tổn hại khuê danh của nàng.
- Khuê danh?
Y Lộ Thước nghiêng đầu nói:
- Hắn là nam.
Sở Lưu Hương:
* * *!
Phú huynh đừng nói giỡn.
Cơ Băng Nhạn:
* * *!
Không nghĩ tới mị lực của Sở Lưu Hương lớn tới mức nam nữ ăn hết.
Nhất Điểm Hồng:
* * *!
Giống như nghe được chuyện gì thật nguy hiểm.
Y Lộ Thước không để ý hệ thống leng keng không ngừng, thẳng tắp nhìn chằm chằm diễn viên chờ hắn lên tiếng.
Sở Lưu Hương nhíu chặt mày, nội tâm đấu tranh gian nan, cuối cùng thầm thở dài một tiếng.