Đây là một khách sạn, một khách sạn không biết tên.
Khách sạn này có hai lão bản, đều là nữ nhân, thoạt nhìn chỉ khoảng mười bảy mười tám tuổi.
Một đoan trang xinh đẹp tuyệt trần, khuôn mặt luôn tươi cười nhàn nhạt, diễn cảm gần như không thay đổi qua, nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện nàng là một người cẩn thận, là một nữ nhân cẩn thận có chút nghiêm khắc.
Người còn lại kiều tiểu khả ái, gặp người liền cười, lúc cười còn lộ ra má lúm đồng tiền khiến cho nàng càng thêm ngọt ngào xinh đẹp, làm người quên hết phiền não, tâm tình cũng biến thành vui vẻ.
Hai vị lão bản thật trẻ tuổi mỹ lệ, nhưng nếu ai dám xem thường hai nàng, cuối cùng chịu khổ chính là bản thân hắn.
Bởi vì từ bước chân đi lại của hai nàng mà xem, võ công cũng không yếu, ngược lại thật mạnh.
Trong khách sạn gần như toàn bộ nam nhân đều nhìn hai nàng, nhưng hai nàng lại chỉ nhìn vào một nam nhân.
Nam nhân kia vừa anh tuấn lại tiêu sái, là loại hình mà phần lớn nữ nhân đều yêu thích.
Trên mặt hắn mang theo nụ cười thản nhiên, thoạt nhìn ôn nhu lại mê người, nếu nữ nhân nhìn thấy đều bị mê hoặc, mà hai nữ lão bản tựa hồ cũng bị hắn mê hoặc, nhìn hắn chăm chú không chớp mắt.
Nam nhân vẫn một mực uống rượu, thần sắc không thay đổi, vẫn luôn giữ vẻ tươi cười.
Hình dạng trấn tĩnh làm cho nam nhân trong khách sạn đều muốn tấu cho hắn một quyền, bọn họ hung ác trừng mắt nhìn nam nhân, trong mắt tràn ngập lòng đố kỵ, phảng phất như là có thâm thù đại hận.
Vị trí của nam nhân ở gần cửa sổ, thỉnh thoảng còn nhìn ra con đường nhiệt náo giống như đang đợi người.
Đối diện hắn còn có một nam tử khác, đang mồm to uống rượu, đôi mắt to sáng ngời càng uống càng sáng.
Qua một lát nữ lão bản dáng người kiều tiểu ghé vào bên tai tỷ muội thì thầm vài câu, sau đó hướng nam nhân đi tới.
Đoàn người Sở Lưu Hương sau khi rời khỏi sa mạc, đều tự từ giã rời đi.
Cơ Băng Nhạn cùng tiểu Phan quay về Lan Châu, Liễu Yên Phi về Hoa Sơn, Y Lộ Thước có việc cần làm tạm thời rời khỏi.
Sở Lưu Hương cùng Hồ Thiết Hoa tìm một khách sạn nghỉ chân, uống chút rượu, đợi Y Lộ Thước trở lại.
Khách sạn này có chút đặc biệt, Sở Lưu Hương vừa đi vào liền phát hiện.
Hai nữ lão bản thật sự vô cùng xinh đẹp, nhưng thay vì hân thưởng mỹ nhân, hắn càng muốn điền bụng của mình, tiếp tục uống vài bình rượu.
Còn chưa đợi đồ ăn mang lên, hắn phát hiện bởi vì hai nữ lão bản luôn quan sát mình, mình nháy mắt biến thành mục tiêu cừu hận.
Hồ Thiết Hoa uống rượu, mắt nhìn nữ lão bản đi qua mình hướng chỗ Sở Lưu Hương.
Nữ lão bản ngồi xuống bên cạnh điềm nhiên hỏi:
- Ngươi là Sở Lưu Hương?
Sở Lưu Hương ngẩn người, tựa hồ có chút ngoài ý muốn:
- Phải.
Nữ tử cười ngọt ngào nói:
- Có thể hỏi ngươi một vấn đề hay không?
Sở Lưu Hương gật đầu cười nói:
- Có thể.
Nữ tử hỏi:
- Đối với Hương soái mà nói, có nữ nhân nào lưu lại ấn tượng khắc sâu với ngươi không?
Nữ nhân lưu lại ấn tượng khắc sâu với hắn?
Tựa hồ rất ít.
Nếu thật tính ra, Thạch Quan Âm là một, Thu Linh Tố, Khúc Vô Dung, Phú Thượng Ca..
Khoan!
Phú huynh là nam nhân, không tính.
Biểu tình của hắn làm nữ tử hiểu lầm, chỉ thấy trên mặt nàng xuất hiện một tia vết rách, mím môi cười nói:
- Hương soái quả thật phong lưu đa tình.
Sở Lưu Hương sờ mũi chỉ cười không đáp.
Nữ tử lại nói:
- Ở trong lòng Hương soái, có thể có nữ nhân nào mình đặc biệt yêu thích?
Sở Lưu Hương ngây ra.
Nữ nhân đặc biệt yêu thích?
Hồ Thiết Hoa uống rượu, nghểnh tai nghe hai người nói chuyện.
Phải biết rằng hồng nhan tri kỷ của Sở Lưu Hương nhiều lắm, chỉ là Hồ Thiết Hoa nhìn thấy cũng đã không ít.
Mỗi người đều mỹ lệ, đều xinh đẹp.
Luận tư sắc, mỗi người mỗi vẻ.
Cũng không biết người nào là đặc biệt.
Bản thân Sở Lưu Hương cũng không rõ ràng.
Nghĩ không ra.
Đột nhiên ý thức được mình tựa hồ quá mức phong lưu đa tình, Sở Lưu Hương sờ mũi, trong lòng khắc sâu tỉnh lại.
Nữ tử thật thất vọng.
Khuôn mặt nàng nháy mắt âm trầm, ánh mắt bất thiện.
- Không nghĩ tới Hương soái là người như vậy.
Nữ tử hừ lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi như vậy không làm thất vọng tỷ tỷ của ta sao, nàng vì ngươi mà chết, ở trong lòng ngươi một chút trọng lượng cũng không có sao.
* * *!
Sở Lưu Hương.
* * *!
Hồ Thiết Hoa.
Lão thối trùng, ngươi từ khi nào lại làm ra một mạng người?
Sở Lưu Hương ho nhẹ một tiếng, nói:
- Cô nương, tỷ tỷ ngươi là..
Nữ tử trợn tròn mắt:
- Mới vài ngày thời gian, ngay cả tỷ tỷ của ta là ai ngươi đều đã quên!
* * *!
Sở Lưu Hương.
Muội giấy, ta thật sự không biết a!
Hồ Thiết Hoa cũng không dám tin trừng lớn mắt.
Vài ngày trước, bọn hắn còn đang ở trong đại sa mạc, Sở Lưu Hương vừa lúc ở trong bí cốc của Thạch Quan Âm, chẳng lẽ khi đó hắn cấu kết một tiểu muội giấy còn vùi dập người ta, cuối cùng tiểu muội giấy nghĩ sai..
Sở Lưu Hương sẽ không làm chuyện như vậy!
Tiểu cô nương xinh đẹp vì xem trọng lão thối trùng, vì thế đắc tội Thạch Quan Âm, đã chết.
Bất luận thế nào, tiểu cô nương vì lão thối trùng mà chết, nhưng mới qua vài ngày liền bị bỏ quên sạch sẽ.
Nam nhân đa tình có thể lý giải, nhưng bạc tình..
Thật không đáng mặt nam nhân.