Y Lộ Thước vốn chuẩn bị dùng một cái tát đem vợ chồng Lý Ngọc Hàm chụp tới Tấu Địch Khách sơn trang, nhưng cân nhắc năng lực thừa nhận của mấy vị lão tiền bối nơi này, có lẽ sẽ đem ý tốt của hắn vặn vẹo thành hung sát án ly kỳ nào đó, vì vậy đành để cho hệ thống hô hoán Trưởng Tôn Hồng đến đón người.
Cho dù là khế ước bán thân, Liễu Vô Mi cũng rất cao hứng, Lý Ngọc Hàm cũng cười nở hoa, nhìn thảm không muốn nhìn.
Lý Quan Ngư tức giận ôm ngực, vung tay áo trực tiếp bỏ đi, mắt không thấy tâm sẽ tịnh, xem như không có đứa con trai này.
Chân trước Lý lão tiền bối vừa đi, sáu đại kiếm khách liền theo sau, chuẩn bị cùng nhau ôn chuyện cũ. Nên đi đều đi rồi, chỉ còn đoàn người diễn viên vui mừng vì lâu ngày mới được gặp lại.
Liễu Vô Mi ký tên lên trang giấy, nói:
Không biết bệnh của thiếp thân làm sao điều trị.
Y Lộ Thước:
Hình tấn.
Liễu Vô Mi:
?
Đây không phải phương pháp bức cung sao.
Y Lộ Thước chớp mắt:
Tuy cần chịu một phen nỗi khổ da thịt, nhưng không qua một tháng sẽ bảo đảm bệnh tình lành lặn.
Diễn cảm Liễu Vô Mi "ngươi nghĩ ta khờ sao ta không tin".
Y Lộ Thước hừ lạnh một tiếng:
Ngươi tưởng đó là hình tấn đơn giản sao, đoán luyện thể xác người, mài luyện ý chí, bao nhiêu người trông đợi tiến vào phòng hình tấn của Tấu Địch Khách sơn trang đâu, nếu không nể tình ngươi là sư tỷ muội với Trưởng Tôn Hồng, ai muốn cho ngươi đi vào.
Đinh! Ha ha, ký chủ quá ngây thơ rồi, ngài tưởng Họa Mi điểu sẽ tin ngài nói bậy, hệ thống đợi xem chuyện cười.
Trước đó không lâu Liễu Vô Mi cùng Trưởng Tôn Hồng trao đổi một lần cảm tình, chiếm được một ít tin tức, kinh ngạc nói:
Chẳng lẽ ngươi chính là trang chủ Tấu Địch Khách sơn trang?
Đúng vậy.
Y Lộ Thước vung tay, quay lưng, áo bào đen bay lên, thật bá khí cùng cao lớn.
Liễu Vô Mi lập tức ý thức được vừa rồi mình không biết tốt xấu, vội xin lỗi nói:
Thiếp thân không biết trang chủ đại giá, có chỗ mạo phạm còn mong ngài tha thứ.
Đinh! Trình tự hệ thống xuất hiện vấn đề, đang duy tu.. trong duy tu..
Thấy đối phương không nói, trong lòng không yên bất an, Trưởng Tôn Hồng từng nói cho nàng biết trang chủ thần thông quảng đại, là nhân vật còn lợi hại hơn Thạch Quan Âm gấp trăm lần, tính cách lại có chút quái dị, không thể đắc tội, nếu không kết cục thê thảm vô cùng.
Đúng lúc nàng chuẩn bị nói gì đó, liền thấy đối phương quay người lại, nhìn ra phía sau nàng.
Thuận theo ánh mắt của hắn, lại thấy một đôi mắt như thu thủy lã chã chực khóc, giống như thương tâm, giống như hoài niệm, phần bi thương kia vô cùng xúc động lòng người, không khỏi làm ánh mắt nàng phiếm hồng, cũng đi theo rơi nước mắt.
Đinh! Thế gian luôn có chút sự kiện thần kỳ, hệ thống duy tu thành công, hiện điều tra tài liệu liên quan Tô Dung Dung. Theo hệ thống phân tích, ca ca của Tô Dung Dung là tiểu thần đồng cùng ký chủ có sáu phần tương tự, mặc dù cẩu huyết lại là cơ hội tốt nhốt đánh vào nội bộ "địch nhân", hệ thống miễn phí cung cấp một khối khăn tay, mời ký chủ tùy ý sử dụng.
Không ai biết vì sao vị nữ tử mỹ lệ kia thương tâm, Tống Điềm Nhi, Lý Hồng Tụ không biết, ngay cả Sở Lưu Hương cũng không biết.
Trong ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người, Y Lộ Thước đi tới trước mặt Tô Dung Dung, lấy ra một khăn tay đưa qua.
Ngươi nhận ra ta?
Tô Dung Dung nhẹ nhàng lắc đầu, ôn nhu nói:
Ngươi làm cho ta nghĩ tới một vị cố nhân.
Nghe vậy trong mắt Sở Lưu Hương hiện lên một tia sáng tỏ. Hắn biết chuyện của Tô Dung Dung, hắn cũng từng gặp qua tiểu thần đồng, cẩn thận xem xét Y Lộ Thước xác thực có vài phần giống như tiểu thần đồng.
Y Lộ Thước không chịu được nhìn thấy người khác khóc, lúc nhỏ hai đệ đệ luôn khóc không ngừng, vì thế hắn luôn tản ra sát khí, hiệu quả rất rõ rệt, hai người lập tức an tĩnh nín khóc.
Nhưng cân nhắc nữ tử này là hồng phấn tri kỷ của diễn viên, cũng cần chà độ hảo cảm, cho nên hắn nói:
Đừng khóc.
Cho dù giảm bớt thanh âm, khẩu khí mệnh lệnh cũng không hề thay đổi.
Tô Dung Dung sửng sốt, cười tạ một tiếng, tiếp lấy khăn tay lau khóe mắt, sau đó cùng hắn hàn huyên.
Gặp được người hữu duyên, Y Lộ Thước thường sẽ biến thành nói nhiều, khó được bốn vị cô nương xinh đẹp lại thật hữu duyên với hắn, hắn nói chuyện càng nhiều.
Hồ Thiết Hoa ý tứ hàm xúc thâm trường nói:
Xem ra Dung Dung các nàng thật thích Y huynh đệ, lão thối trùng a, ngươi cần phải coi chừng.
Sở Lưu Hương sờ sờ mũi nói:
Dung Dung các nàng vui vẻ là tốt rồi.
Hồ Thiết Hoa cố ý hít hà xung quanh, nói:
- Sao ta ngửi được một cỗ vị chua đây?
Sở Lưu Hương cười nói:
- Xem ra lỗ mũi của ngươi cũng hỏng rồi.
Sở Lưu Hương ghen tỵ sao?
Huynh đệ tốt cùng người nhà của hắn quen biết khoái trá, hắn có dấm chua gì để ăn. Nhưng cảm giác không thoải mái trong lòng thế nào cũng không bỏ qua được.
Sờ sờ mũi, Sở Lưu Hương cảm thấy tình huống càng lúc càng không ổn.
Bởi vì nếu thật sự là ghen, hắn thậm chí không biết mình rốt cục là ăn dấm chua của ai.
Bên kia, diễn viên phiền não.
Bên này, Y Lộ Thước cùng mấy muội giấy nói chuyện vô cùng náo nhiệt, thậm chí ngay cả Hắc Trân Châu cũng tham gia, xem tình huống tài mê sát thủ đã vượt qua hạn ngạch nhiệm vụ nhốt đánh vào nội bộ "địch nhân".
Sau một phen thảo luận, bốn vị cô nương đã làm tốt tính toán, chỉ nghe Tống Điềm Nhi nói:
- Sơn trang của các vị hình như thật thú vị, chúng tôi thật sự có thể đến làm khách sao?
Y Lộ Thước gật đầu.
Tống Điềm Nhi kéo cánh tay của hắn, ngọt ngào cười nói:
- Ngươi thật tốt.
Đôi mắt mèo nháy một cái:
- Trong sơn trang có ôn tuyền, các ngươi có thể đi phao một chút, công hiệu bài độc dưỡng nhan không tệ.
Tống Điềm Nhi tươi cười càng ngọt.
Lý Hồng Tụ cười nói:
- Vậy quấy rầy.