Khó Lòng Trốn Thoát

Chương 13: dò hỏi


Cô khéo léo lách qua người hắn, cố gắng không chạm vào dù chỉ là một sợi tóc, vốn nghĩ người đàn ông sẽ hài lòng nhưng khi cô vừa mới đi được vài bước thì người đứng phía sau liền tắt hẳn nụ cười:

"Có hẹn? Ai thế? Là đàn ông? ".

Giọng nói của hắn âm trầm khủng bố đến mức khiến cho sống lưng của cô có chút lạnh, Giang Yểm Ly muốn thẳng thằng mà nói rằng dù cô có đi với ai thì cũng chẳng liên quan gì đến hắn, nhưng mà cô không có lá gan đó, chỉ có thể nhẫn nhịn mà cung kính đáp lại:

"Là bạn học thôi ạ, em sẽ không để ảnh hưởng đến danh tiếng của gia đình đâu ".

Hắn nhìn cô, ánh mắt hệt như một con ác thú đang hưởng thụ con mồi, vừa tư thái lại vừa mang theo chút độc địa, hệt như loài rắn độc, chỉ cần bị cắn thì liền vô phương cứu chữa.

Giang Yểm Ly sợ đến mức không dám di chuyển, cũng chỉ vì ánh mắt của hắn dán chặt lên người cô.

Từ lần đầu gặp mặt cô đã rất thích đôi mắt phượng của hắn, nhưng từ cái khoảnh khắc này thì lại cảm thấy sợ hãi.

Trước đó hắn luôn dịu dàng, dù chỉ là giả vờ, nhưng lần này thì sự ác độc hoàn toàn lộ rõ, trước nay hắn chưa từng làm gì tổn hại cô, cơ mà trực giác mách bảo hiện tại nếu như cô muốn bình yên thì tuyệt đối không được chống cự.

Giang Yểm Ly dù có không vui vẻ thì cũng phải hạ giọng:

"Em chỉ là đi họp nhóm, nếu như anh không tin thì có thể đi theo ".

Cô chỉ nghe thấy tiếng cười của hắn như thể đang bảo rằng cô đúng là ngu ngốc khi đưa ra yêu cầu đó, nhưng như thế thì đúng ý của cô, Giang Yểm Ly biết hắn không muốn phí thời gian lên người mình, vậy nên cô vừa đấm vừa xoa mà nói:



"Em sẽ cố gắng về sớm nhất có thể ".

"Đó là việc mà cô nên làm, đừng có nói như thể bản thân đang nhượng bộ ".

Giang Yểm Ly im lặng không nói gì, nhỏ nhẹ cúi đầu rồi rời đi.

Hắn không cản trở nữa, nhưng suốt quá trình lại đứng ở trên lầu quan sát cô rời khỏi biệt phủ, mắt phượng đẹp đẽ nhưng lại khiến cho người khác nhìn vào liền cảm thấy bất an, chẳng biết hắn có đang suy nghĩ ra quỷ kế gì đó trong đầu hay không.

Dạo gần đây cô dè chừng hắn thấy rõ, mọi người trong biệt phủ dù không tinh ý cũng đều có thể nhận ra. Giang Yểm Ly đến nơi họp nhóm, giáo viên giao bài tập phải cùng làm việc với bạn cùng bàn, và người ngồi cạnh cô là một cậu trai.

Tần Xuyên ngồi ở thư viện đã lâu, nhìn thấy cô đến thì rạng rỡ tươi cười:

"Ở đây ".

Anh không hề biết chỉ một nụ cười của mình liền khiến cho sự tập trung vào bài vở của mọi người bay sạch, không quá khó hiểu khi Tần Xuyên có một gương mặt vô cùng điển trai, lại thêm nụ cười toả nắng khiến bao trái tim tan chảy. Trong trường anh cũng được tính là một trong những người có sức hút nhất.

Giang Yểm Ly hướng nội vậy nên cũng là anh chủ động bắt chuyện với cô, tính tình của anh cởi mở vui vẻ khiến cho cô dù bị truy hỏi cũng cảm thấy thoải mái. Cô nhìn thấy ánh mắt của mọi người gần như dán lên người anh thì cười thầm, nhìn anh hệt như vệ tinh vậy.

Cô tiến đến rồi ngồi ở phía đối diện, cả hai sau đó liền bắt tay vào làm bài tập mà thầy đã giao, trong suốt quá trình chẳng ai nói chuyện ngoài lề, hoàn toàn tập trung.



Sau khi đã hoàn thành xong, Tần Xuyên vui vẻ lên tiếng:

"Tớ đi mua nước, cậu đợi tý ".

Giang Yểm Ly vui vẻ nhận lấy ý tốt, cô nhìn anh chạy đi, vươn vai một cái rồi gục đầu vào chồng sách trước mặt.

Hôm nay cả hai đều vất vả, anh đã mua nước cho cô thì ngày mai cô mua giúp anh một phần bánh mỳ trong canteen, có qua có lại.

Khi anh trở về thì cô đã thu dọn sách vở, cả hai cùng xuống ghế đá dưới sân rồi ngồi ở đó, vì dù sao thư viện cũng là nơi để học, chứ không phải nơi để tán gẫu.

Tần Xuyên khá nhạy bén trong việc quan sát sắc mặt của người khác, anh nhìn gương mặt man mác buồn của cô liền quá phận mà hỏi:

"Cậu gặp chuyện gì không vui sao? ".

"Hả? ".

Lúc cô muốn chối thì anh chỉ tay vào trước mặt cô, ở trong không khí vẽ vài vòng tròn rồi làm ra nét mặt nghiêm trọng nhất:

"Biểu cảm của anh như đang muốn nói rằng anh đang có rất\~ nhiều tâm sự ".