Khôn Ninh

Chương 153: Trả tiền


Mặc dù Tiêu Định Phi không biết sao nàng dám nói một khoản tiền lớn như thế này là chuyện đơn giản, nhưng cũng không hề hỏi nhiều. Nhận được phó thác, ngay trong đêm lập tức xuất cung bận rộn bôn ba một phen, hoàn toàn là vẻ hóng chuyện không sợ chuyện lớn.

Khương Tuyết Ninh trở lại Ngưỡng Chỉ trai, bắt đầu trù tính chuyện kiếm tiền.

Biện pháp nàng nghĩ tới thực ra vô cùng đơn giản, hơn nữa trước mắt cũng không có biện pháp thứ hai. Vưu Phương Ngâm ở kiếp trước, gọi hành vi này của nàng là “Cắt rau hẹ”*

*Cắt rau hẹ: Nghĩa là cắt sát tận gốc, tận thu tới cùng. Một thuật ngữ đu idol, kiểu hút máu bòn tiền fans.

Chỉ là nếu muốn “Cắt rau hẹ”, thì trước tiên trong tay phải có một khoản tiền có thể sử dụng được.

Khoảng thời gian này, mặc dù Tiêu Định Phi “hiếu kính” không ít đồ vật, nhưng đa phần đều là đồ quý ngự ban, không thể cầm đi đổi thành tiền được.

Khương Tuyết Ninh tính đi tính lại, liền “nhớ nhung” đến Tạ Nguy.

Thế là, trong những ngày tiếp theo, Tạ tiên sinh đại danh đỉnh đỉnh phát hiện ra, học sinh ngỗ nghịch này của mình, không biết uống nhầm thuốc gì, ở trước mặt hắn bỗng nhiên trở nên ngoan ngoãn dễ bảo, thậm chí có chút nịnh hót lấy lòng.

Lúc giảng bài ở trong chính điện, đôi mắt mở to to, luôn chăm chú nhìn hắn.

Tan học đến thiên điện học đàn, đánh cờ, lại hỏi han hắn ân cần với thái độ khác thường, thỉnh thoảng còn đổi trà, đưa bút.

Thậm chí, có đôi khi tình cờ gặp mặt ở nơi khác trong cung, cũng là thái độ kính cẩn lễ phép, không có chút xíu nào là thiếu kiên nhẫn và không tình nguyện như trước kia nữa.



Có chuyện khác thường ắt có quỷ.

Tính nết của nàng ra sao, Tạ Nguy nắm rõ ràng từ lâu, sớm nhìn ra được nàng là kiểu “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”*, nhưng cũng không vạch trần, vui vẻ hưởng thụ sự hầu hạ khó có được của học sinh ngỗ ngược này, muốn xem thử dáng vẻ “Hiếu thuận” của nàng có thể giả vờ được bao lâu.

*Nghĩa là: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp.

Cuối cùng, nháy mắt lại sắp đến thời gian xuất cung hưu mộc*.

*Hưu mộc: Chỉ thời gian nghỉ phép tắm gội. Theo chế độ nhà Hán, các quan trong triều (Đại tư mã, Tả Hữu Tiền Hậu tướng quân, Thị trung, Tả Hữu tào, Chư lại, Tán kị, Trung thường thị) cứ mỗi 5 ngày có thể về nhà tắm gội một lần.



Một ngày này Khương Tuyết Ninh đã sớm chờ ở trong thiên điện, lấy trà ngon từ trong cung của Thẩm Chỉ Y đến đây, tỉ mỉ pha một bình, trước đó còn đàn một lượt khúc đàn mà Tạ Nguy muốn kiểm tra.

Đợi khi Tạ Nguy đến, đầu tiên nàng dâng lên trà ngon, sau đó thuần thục tấu một khúc cổ cầm.

Tạ Nguy hiếm có khi được rảnh rỗi, bưng trà vừa uống vừa nghe, thỉnh thoảng lại đánh giá thần sắc của Khương Tuyết Ninh. Phát hiện, sau khi tiếng đàn của nàng kết thúc, như có như không ngẩng đầu lặng lẽ dò xét chính mình (Tạ Nguy), đáy lòng khẽ cười một tiếng.

Quả nhiên, sau đó tên lừa gạt bé nhỏ này ngập ngừng mở miệng: “Tiên sinh thấy học trò những ngày qua, xem như có tiến bộ, cũng có thể nói là đã cải tà quy chính đúng không?”

Tạ Nguy cố ý bình thản lạnh nhạt nói: “Thì thế.”

Khương Tuyết Ninh: “…”

Nàng kiềm lại, nghĩ tới bản thân còn “gửi” ở chỗ đối phương mấy vạn bạc, kìm nén xúc động muốn trở mặt, ý cười không những không nhạt đi, trái lại càng thêm chân thành hơn, nói: “Tiên sinh dốc lòng dạy dỗ, ngày trước đều do học trò không phân biệt tốt xấu, không biết rằng tiên sinh yêu cầu khắt khe chính là vì muốn tốt cho ta. Học trò đã biết sai rồi…”

Lời ngon tiếng ngọt thật sự cứ tuôn ra không dứt.

Ánh mắt của Tạ Nguy dạo một vòng trên khuôn mặt nàng.

Nàng đứng đó quy quy củ củ, nhìn như hiểu biết lễ nghĩa, giống hệt dáng vẻ của một đại gia khuê tú ôn lương hiền thục. Nhưng bên trong thì, đôi mắt với hai hạt châu không an phận đang chuyển động, mang theo vài phần linh động quyến rũ, nhưng ánh mắt này không có chút gì là “Cải tà quy chính” cả.

Hắn cười như không cười hỏi: “Có việc gì muốn thỉnh cầu ta sao?”

Khương Tuyết Ninh sớm biết người này khó đối phó, nhưng cũng không nghĩ tới đối phương sẽ hỏi trực tiếp như vậy, liền lúng túng: “Quả nhiên không gạt được tiên sinh, ta đang nghĩ gì, tiên sinh vô cùng rõ ràng. Thật ra cũng không phải là đại sự gì cả, chỉ là sắp tới Trưởng công chúa điện hạ đi hòa thân, nàng đối xử với học trò rất tốt, học trò mong muốn chọn vài đồ vật trân quý làm quà tặng nàng, nhưng trong tay không có nhiều tiền, nghèo rớt mồng tơi. Mà học trò còn một ít tiền để ở chỗ tiên sinh, không biết có thể…”

Ánh mắt Tạ Nguy nhìn nàng dần dần thâm thúy.

Khương Tuyết Ninh bị hắn nhìn như thế, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, chỉ cảm thấy sự can đảm lúc đầu muốn đòi tiền đều đã bay lên chín tầng mây, mồ hôi lạnh sau gáy tuôn ra không ngừng.

Khoảnh khắc này, nàng thậm chí đã nghĩ đến việc bỏ cuộc.

Trở về kiểm lại tài sản của mình một chút, hoặc là bán đứt đống quà tặng của Tiêu Định Phi, cũng xem như có thể gom được một ít bạc.

Nhưng không ngờ, sau khi Tạ Nguy nhìn nàng cả nửa ngày, vậy mà lại nói: “Ngày mai đến phủ của ta lấy.”



Quả thực Khương Tuyết Ninh có chút hoài nghi tai của mình bị hỏng rồi, mở to đôi mắt không dám tin mà nhìn Tạ Nguy.

Tạ Nguy nhìn dáng vẻ há miệng trợn mắt của nàng, chỉ cảm thấy buồn cười: “Quá trưa không tiếp.”

Khương Tuyết Ninh lập tức gật đầu như giã tỏi.

Nàng tựa như rót lời đường mật, lời ngon tiếng ngọt tuôn ra không dứt: “Đa tạ Tiên sinh! Tiên sinh đối xử với học sinh thật sự là quá tốt. Người ta thường nói, một ngày làm thầy cả đời làm cha…”

Những lời trước đó còn tốt, Tạ Nguy nghe chỉ như gió thoảng bên tai.

Nhưng lúc câu“Một ngày làm thầy cả đời làm cha” được nói ra, sắc mặt hắn lập tức cứng đờ, lại nghe cái miệng nhỏ của Khương Tuyết Ninh ba ba nói mãi không ngừng, cuối cùng cảm thấy khuôn mặt tươi cười của nàng có mấy phần chướng mắt.

Khương Tuyết Ninh vẫn đang tán dương hắn: “ Về sau học trò nhất định sẽ càng nỗ lực, mong tương lai có thể hiếu kính tiên sinh thật tốt…”

Kìm nén ý nghĩ muốn hắt chén trà trong tay vào mặt nàng, Tạ Nguy khẽ cười: “Ngươi có thể cút được rồi.”

Khương Tuyết Ninh: “….”

Thánh nhân giả, trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, hỉ nộ vô thường! Thôi vậy, nể mặt hắn chịu trả lại tiền cho nàng, nàng đại nhân đại lượng không thèm so đo với hắn.

Khương Tuyết Ninh không cảm thấy mình đã nói gì không đúng trước mặt hắn, thu lại chút khó chịu, rồi hành lễ cáo từ.

Buổi chiều xuất cung hưu mộc.

Sáng sớm hôm sau, nàng liền đi tìm Tạ Nguy. Vốn dĩ cho rằng còn có chút trở ngại, không ngờ đối phương vô cùng sảng khoái đưa tiền cho nàng, khiến lòng nàng có hơi nghi ngờ.

Chỉ là đợi đến khi nàng cầm ngân phiếu từ Tạ phủ đi ra, mới nhớ lại: Tiền này vốn chính là của nàng mà, trước kia Tạ Nguy giữ chặt không đưa, bây giờ thấy nàng nghe lời, vui sướng mà đưa cho nàng, không phải là điều hiển nhiên sao?

Thế nên dứt khoát gạt bay chút hoài nghi trong lòng kia đi.

Khương Tuyết Ninh cầm được tiền liền lén lén lút lút đi gặp Tiêu Định Phi trù tính việc tiếp theo.

Bên trong Chước Cầm đường, Tạ Nguy nhìn chằm chằm vào khối gỗ mà Lữ Hiển vừa đưa qua, suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng vẫn là cười một tiếng, dặn dò Kiếm Thư: “Ninh Nhị cầm tiền đi, chắc chắn không chịu yên ổn, âm thầm sai người theo dõi, xem nàng làm gì. Không biết tên lừa gạt nhỏ lại muốn đi lừa ai đây.”