Phó Hạo Huy hoang mang quay đầu, thấy chủ nhiệm ban sừng sỏ đi tới.
Dị năng tích tụ còn chưa tiêu tán hết, nhiệt độ xung quanh là bằng chứng không thể chối cãi.
Về phần các bạn học chung quanh, men theo tiếng gào giận dữ của chủ nhiệm ban mà ánh mắt tập trung hết lên người hắn.
Còn Chu Nam Trạch thì chợt ngẩng đầu lên khỏi sách, giật mình như một kẻ bị hại được cứu thoát, ai nhìn cậu cũng cảm thán cuộc đời nợ cậu ta một giải Oscar.
"Này......"
Phó Hạo Huy nhìn Đông nhìn Tây, sau đó dưới cái nhìn nghiêm khắc của chủ nhiệm ban, bèn chỉ Chu Nam Trạch mà cãi: "Lúc nãy nó đánh em!"
Chu Nam Trạch mở to hai mắt nhìn hắn không nói gì, chỗ nào trên người cũng viết hai chữ vô tội.
"Thật mà! Thầy hỏi mấy người đó xem!" Hắn quẫy tay với quần chúng hóng hớt.
Quần chúng lần lượt lùi về sau.
Người giàu xung đột không được xen vào, lỡ cạp đất mà ăn thì chết.
Chủ nhiệm ban là một giáo dục là một người đàn ông trung niên nghiêm nghị, được cái chức này ở trường cấp 3 Bắc An thì cũng coi như người có thân phận đàng hoàng, Phó Hạo Huy này giàu mấy cũng kệ.
Ông cau mày hỏi: "Bạn học sinh này tên gì?"
Chu Nam Trạch ngoan ngoãn nói: "Em tên là Chu Nam Trạch, em cảm ơn thầy ạ."
"Bạn này có sử dụng dị năng không?" Chủ nhiệm ban hỏi toán người vây xem.
Các bạn học sinh đồng loạt trả lời: "Không ạ."
Nhưng bọn họ thấy Chu Nam Trạch dùng sách đánh người ta, hảo hán.
Không ngờ sách cũng có tác dụng này, đánh kêu cái bốp nghe phê tai lắm chứ.
Chu Nam Trạch có khuôn mặt đẹp trai, ôn hòa hiền lành, cộng thêm lời làm chứng của các bạn thì thầy chủ nhiệm ban chọn tin cậu.
"Phó Hạo Huy, em đi với thầy."
Mấy đứa này có cho người ta sống yên ổn không đây.
Thầy chủ nhiệm ban không thấy, khi ông rời đi với Phó Hạo Huy, hắn quay đầu dùng khẩu hình nói chuyện với Chu Nam Trạch.
Mà học sinh ngoan Chu Nam Trạch kiêu ngạo cười khẩy Mà vừa rồi ôn hòa ngoan ngoãn đệ tử tốt Chu Nam Trạch kiêu ngạo đưa ra ký hiệu hòa bình quốc tế với Phó Hạo Huy.
Phó Hạo Huy viết xong bản kiểm điểm, đi ra từ phòng giáo viên đã tới giờ cơm.
Học sinh và giáo viên hoặc tới căn tin hoặc sẽ đến quán ăn gần trường, trong sân trường không có lấy một bóng người.
Bởi vậy, hắn lòng đầy oán hận tìm một góc vắng mà ngồi, bỗng bị ai đó túm cổ áo lôi đè lên tường.
Đầu óc choáng váng trong tíc tắc, qua vài giây tầm nhìn mới rõ lại, đập vào mắt là một khuôn mặt quen thuộc.
Hắn nói quen thuộc là vì nhận ra đây là đứa đi theo Chu Nam Trạch.
Nghe nói là con trai của người bạn đã mất của họ Chu.
Nhưng họ Chu có người bạn nào họ Trạm sao?
Rất nhanh sau đó hắn chẳng còn tư tưởng gì để nghĩ chuyện đó nữa, bởi cậu thiếu niên với đôi mắt hẹp dài sâu hoắm nhìn chằm chằm mình, bàn tay trắng bợt rắn chắc bóp lấy cổ hắn, cảm giác như đang bị một con rắn độc lấy làm con mồi, mồ hôi lạnh sau lưng không ngừng đổ.
"Tao là Trạm Mặc." Y dường như không thích nói chuyện, dừng một chút lại tiếp lời: "Nghe nói mày thích làm phiền cậu ấy?"
"Ai......!Khụ khụ......"
"Chu Nam Trạch."
"Thả tao ra! Mày dám...!Gi- Giết người......"
Phó Hạo Huy bị bóp nghẹn không thở nổi, tay Trạm Mặc cứng như sắt thép, dù hắn giãy dụa nhường nào cũng không có tác dụng.
Mà vẻ mặt Trạm Mặc hoài chẳng thay đổi, lạnh lùng nhìn hắn từ trên cao xuống như kẻ này là một con gà rừng đang cố vớt lấy cái mạng của mình.
Hắn thử dùng dị năng, lại phát hiện Trạm Mặc nhanh hơn, những ngón tay thon dài lập lòe lửa điện mon men đến gần huyệt Thái Duơng hắn: "Đừng nhúc nhích."
Thằng điên! Phó Hạo Huy khóc không ra nước mắt.
Hắn chỉ nói vài câu với Chu Nam Trạch thôi mà! Cầu lửa phóng ra, Chu Nam Trạch cũng không hề hấn gì rồi, đã làm nhục mặt hắn rồi, đáng lẽ hắn mới là người nên tìm cậu ta tính sổ!
"Mày......!Mày muốn......!Gì......!Khặc!" Phó Hạo tuổi tôm khó khăn nói.
Trạm Mặc thờ ơ: "Không có gì.
Chỉ muốn mày nhớ cho kỹ, dám làm cậu ấy bị thương thì tao sẽ giết mày."
"Tao biết rồi! Tao biết rồi! Ta hứa! Huhu...!Khụ khụ......"
Cuối cùng cũng được Trạm Mặc thả ra, nước mắt sinh lý chảy xuống, hắn ngã phịch xuống bụi cỏ mà thở dốc.
May mắn sống sót sau cố sự, hắn chẳng biết Trạm Mặc đã đi từ khi nào.
Cho đến khi cảm giác hoa mắt chóng mắt biến mất dần mới bắt đầu oán thán trong lòng.
Hắn, Phó Hạo Huy, sinh ra đã ngậm thìa vàng, đầu óc thông minh lại có chí cầu tiến, tự sức mình thi đậu trường cấp 3 nổi tiếng nhất Bắc An.
Ngày đầu tiên đi học đã bị bêu rếu trước mặt mọi người, lại còn nói xấu hắn với thầy giáo! Thầy lại tin kẻ không ra gì khoác vẻ vô hại, hắn lưng gánh oan khuất bị kẻ đồng lõa của phản diện uy hiếp.
Nghĩ đến đây, phát hiện mọi cử chỉ của Chu Nam Trạch đều thuộc hành vi một phản diện nên có, mình lại rất giống nhân vật chính trong tiểu thuyết, Phó Hạo Huy tìm lại được tự tin thuở ban đầu.
Y muốn nhẫn nhịn, rồi một ngày nào đó trở về rửa sạch tội lỗi, cho chúng nó banh mắt thật to mà nhìn cho rõ!
Chu Nam Trạch chỉ là một tên đáng để làm đá kê chân cho hắn!
May mà Chu Nam Trạch không biết Phó Hạo Huy nghĩ gì, nếu không cậu sẽ đòi Trạm Mặc giật thằng ngu này một trận xem có chữa được cho nó không.
Nhưng bây giờ cậu chẳng còn hơi sức nào mà để ý Phó Hạo Huy.
Dựa theo cốt truyện, nữ chính thứ hai Ôn Y Dao cũng học ban tổng hợp.
Cả trường chỉ có một lớp trọng điểm ban tổng hợp.
Nói cách khác, cô sẽ học cùng lớp với Chu Nam Trạch.
Cả sáng nay Chu Nam Trạch không thấy bóng dáng Ôn Y Dao đâu, nên cậu chắc chắn rằng cốt truyện thứ hai của Ôn Y Dao sắp đến rồi.
Không ngoài dự đoạn, khi tiếng chuông reo vào tiết một của lớp chiều vừa vang, Ôn Y Dao tập tễnh xuất hiện ở cửa lớp.
Giáo viên vẫn chưa đến, cô vào ngồi xuống trước bàn của Chu Nam Trạch.
Những bạn học khác hoặc là thờ ơ học bài, hoặc là soi mói chỉ trỏ cô, duy Chu Nam Trạch biết được đại khái chuyện đã xảy ra.
Trò chơi thiết kế route này theo style cứu rỗi nữ chính đơn thuần trong sáng, Ôn Y Dao đúng là danh từ chỉ sự thê thảm.
Nhà họ Ôn đuổi cô từ Bàn Ninh tới Bắc An, rời xa trung tâm vấn đề, tưởng chừng có thể thở phào nhẹ nhõm thì lại bắt gặp một người họ hàng cũng đang học tại Bắc An.
Người họ hàng này là cháu gái của bà Ôn, được phân chung phòng ký túc với cô đã bắt tay với hai người bạn cùng phòng khác bắt nạt cô.
Vào ngày đầu tiên, cô đã trải nghiệm một chuỗi dài các sự kiện không may như đồ đạc bị ném khỏi phòng, sách bị xé nát, giường bị đổ ướt đẫm toàn nước.
So với những gì Trạm Mặc phải trải qua thì đấy chẳng là gì.
Nhưng Ôn Y Dao không phải đấu sĩ lớn lên ở đấu trường thú, cô chỉ là một cô gái bình thường.
Khi gặp phải những chuyện này thì bối rối là điều tất nhiên.
Và đấy là lúc nam chính anh hùng đến cứu người đẹp!
Nếu cậu nhớ không nhầm, Ôn Y Dao nhận ra nam chính là người đã giúp mình giải quyết vấn đề bài thi, sau đó hai người nói chuyện với nhau, cô khóc lóc kể khổ với nam chính.
Cuối cùng họ sẽ cùng dạo bước trên sân trường dưới ánh hoàng hôn.
Chu Nam Trạch vô cùng tự tin đợi kịch tình bắt đầu, suy nghĩ nên làm gì để cho mấy người bạn cùng phòng chơi chó của cô một bài học.
Nhưng không ngờ sau khi ngồi xuống, Ôn Y Dao lôi một tập đề và làm như điên.
Chu Nam Trạch:???
Ủa, không phải sẽ nhận ra tui mà?
Cậu nghĩ lại thầm nghĩ: Không sao, có thể là tác động của hiệu ứng bươm bướm.
Cô ấy sẽ khóc khi làm bài, đến lúc đó kịch tình sẽ bắt đầu.
Ôn Y Dao nhìn tập 《 lý luận 38 kiểu dị năng 》mở ra trước mắt, dòng suy nghĩ chảy về lúc bị bắt nạt ở kí túc xá mà không kiềm được sự buồn bã.
Tầm nhìn dần bị lớp nước phủ che mờ, nhưng trước khi những giọt nước mắt kịp rơi, bên tai cô lại văng vẳng lời khuyên của bạn nam ngày ấy:
Chúng ta phải có niềm tin với công bằng chính nghĩa nhất định sẽ chiến thắng.
Tụi mình đi báo cáo!
Không biết vì sao, trong lòng cô chợt xuất hiện một luồng sức mạnh kiềm lại những giọt lệ.
Cô nghĩ kỹ rồi, cô muốn đi báo cáo mấy người cùng phòng đó!
Lấy ví dụ các thầy cô và chủ nhiệm ban rất thích những học sinh ngoan và biết làm việc tốt.
Theo lý đó, việc cô cần làm giờ là phải chăm học và thu tâp chứng cứ.
[ Plan: pass.jpg]
Như có một ngọn đèn sáng soi tỏ con đường đời u ám, Ôn Y Dao chợt bắt được một tia hi vọng.
Cô nhìn chằm chằm những dòng chữ chẳng bị nước mắt làm mờ nữa, trong đầu hiện lên những suy nghĩ, đầu bút cử động lên tục.
Cô vốn đã là một người thông minh, nhanh chóng đắm chìm trong biển kiến thức.
Chu Nam Trạch đợi đến tan học cũng chưa thấy kịch tình bắt đầu, hoang mang.
Không phải cậu có ý gì với Ôn Y Dao, nhưng với cương vị là một người chơi mà cốt truyện quen thuộc lại đột nhiên biến mất làm cậu có cảm giác khó hiểu, không biết phải đi đâu.
Buổi chiều, Ôn Y Dao vẫn không thèm nhìn cậu lấy một lần.
Cô không bất lịch sự, mà là quá ham học nên không để ý đến chuyện khác.
Nửa ngày trôi qua, Chu Nam Trạch nghĩ rằng có lẽ cô còn chẳng biết người ngồi bên mình là nam hay nữ.
《 lý luận 38 kiểu dị năng 》 thú vị vậy sao? Chu Nam Trạch nghĩ mãi vẫn không ra.
Lúc Ôn Y Dao đeo cặp ra khỏi lớp, cuối cùng bảng thông báo cũng hiện lên.
【 Tuyến Ôn Y Dao - cốt truyện 2: Chào tạm biệt cuối chiều 】
Bởi vì người chơi có hành vi quá khích trong cốt truyện 1, tính cách Ôn Y Dao có sự thay đổi lớn, cốt truyện 2 trở nên vô dụng, con đường mới đang được mở ra.
Hint: Thân ái, cậu đang làm gì thế?
Chu Nam Trạch tặc lưỡi khinh thường trong bụng: Chậc, cái này nó chỉ giỏi phá, đúng là không ích gì.
Hành vi lần trước của mình là một hành vi đứng đắn của một thanh niên giàu năng lượng vì xã hội chủ nghĩa mà bị bảo là quá khích.
Không sao, cậu đã từng mở được end của tuyến Ôn Y Dao rồi, xuyên vào chơi lại giống thế thì không chán sao? Tất nhiên phải có những lựa chọn mới lạ, đây mới là ý nghĩa của một hardcore gamer!
#GĂH: Game thủ hardcore là thuật ngữ ám chỉ những người chơi đầu tư hẳn hoi vào một tựa game nào đó và sống cùng với nó.
Họ sẵn sàng bỏ thời gian, sức khỏe, tiền bạc để có thể hoàn toàn tập trung vào một tựa game đó.
Họ chơi game với niềm đam mê, tập trung 100% vào game.
Những người chơi này chiếm không ít trong cộng đồng, khoảng 21% lượng người chơi hiện tại.
Thu dọn đồ đặc xong, Trạm Mặc nhìn mặt trời khuất dần, hiếm khi mời Chu Nam Trạch làm gì đó: "Bên hồ trông rất đẹp, chúng ta đi dạo được không?"
Sườn mặt y được phủ bởi một lớp ráng đỏ của ánh mặt trời, vừa ấm áp vừa dịu dàng.
Chu Nam Trạch sững sờ một lúc.
"À, được thôi." Cậu nhanh chóng hồi thần mà ôm vai Trạm Mặc, cười tươi rói: "Mấy khi cậu mới có hứng chứ, Trạm Pì Pì, tớ cứ tưởng cậu không đam mê gì ngoài đánh nhau đấy.
Đi thôi!"
Đi dạo quanh hồ với Trạm Mặc tầm nửa tiếng, cậu hoàn toàn không nhận ra đây vốn là cốt truyện của mình và nữ chính.
May mà bảng thông báo không có sự sống, nếu không nó nhất định sẽ thốt lên một từ mà ai cũng biết đm..
Phong cảnh trường học đẹp bất ngờ. Phía sau dãy phòng học là một mảnh sân lớn đầy cỏ xanh, những phiến đá trắng tạo thành đường mòn kéo đến bên hồ. Làn nước trong thấy đáy, ánh hoàng hôn rọi xuống mặt hồ lóng lánh ánh lên những tia sáng vàng buồn. Xung quanh có nhiều bụi cây, nay đã cuối hè rồi nên muôn hoa cũng đua nhau nở rộ.
Hai người đi đến bên hồ, Chu Nam Trạch đột nghĩ nghĩ: "Trạm Pì Pì, cậu lia đá trên mặt nước khi nào chưa?"
"Lia đá trên mặt nước?" Trạm Mặc nghiêng đầu.
"Ờ, như này này."
Chu Nam Trạch đảo mắt sang mấy viên đá cạnh hồ, nhắm chuẩn lấy một viên dẹt, khuỵu gối xuống rồi hất tay xong xong với mặt hồ. Viên đá trắng xoay tròn xẹt đi, nảy lên vài lên trên mặt nước làm tóe lên những hạt nước nhỏ lấp lánh.
Trạm Mặc cảm thấy thật trẻ con, nhưng trong lòng y lại có một âm thanh khác đang vang vọng.
Khá là...... vui?
Y nhặt bừa một viên, học theo tư thế của Chu Nam Trạch quăng viên đá nhỏ kia đi, nhìn ngầu hơn Chu Nam Trạch mấy phần. Vẻ mặt bình tĩnh như đã dự đoán trước hết mọi việc. Và viên đá nhỏ kia nhanh như chớp rơi xuống nước, sau đó --
Anh dũng chìm xuống.
Trạm Mặc: "......"
"Ha ha ha ha ha ha!" Chu Nam Trạch đứng một bên cười không nể nang, còn vỗ vai Trạm Mặc: "Ha ha ha ha ha người anh em, nhìn tư thế tớ còn tưởng cậu là dân chuyên, ai ngờ......"
Cậu chưa cười xong, thấy Trạm Mặc lôi một cục nam châm ra ném xuống hồ. Sau đó y vận động dị năng không khí xuất hiện những tia điện nhỏ. Hộp bút bằng sắt trong cặp Chu Nam Trạch cũng đang di chuyển theo.
Cục nam châm kia liệng lên mặt nước, nó bật lên dưới sự điều khiển của Trạm Mặc, bọt nước bắn tung tóe, tốc độ nhanh đến hoa cả mắt.
"Chậc, dùng dị năng là ăn gian. Có phải ai cũng có dị năng giống nhau đâu."
Chu Nam Trạch chưa dứt lời, mấy cục đá xung quanh bị một sức mạnh vô hình nâng lên, không chịu thua mà gia nhập trận chiến của con nít 8 tuổi này.
Tuy trò chơi vô cùng ấu trĩ, nhưng nếu lúc này có người mà đi ngang qua thì hơn nửa sẽ kinh ngạc vì dị năng kinh khủng củ họ. Chỉ mới cấp 3 mà có khả năng điều khiển sức mạnh đến những nhà thám hiểm hoang dã cũng không theo kịp. Mấy cụ đá như có linh hồn, cử động đủ dạng, quỹ đạo không hòn nào giống nhau.
Chơi đến khi mặt trời đã xuống núi mà cả hai chẳng thấm mệt, nếu đặt vào chiến đấu thì trình độ như thế dư sức làm địch tuyệt vọng.
Đương nhiên, Chu Nam Trạch không nghĩ nhiều thế. Dù sao cậu cũng chỉ là một người chơi chuộng hòa bình và tuân theo luật, sao có ý gì xấu được?
Cuối cùng, lúc Trạm Mặc đang định đấu đá thì Chu Nam Trạch không muốn chơi nữa. Cậu nở một nự cười phục thù, tay vốc nước hất vào Trạm Mặc.
Trạm Mặc bất ngờ bị tát nước vào mặt, nước men theo xương quai hàm chảy xuống cổ rồi biến mất sau lớp áo đồng phục, chốc sau thì ngực ướt đẫm một mảng lớn.
Trạm Mặc ngây ngẩy. Nhưng vẻ mặt ngạc nhiên của y chẳng khác vẻ mặt bình thường là bao nên bèn phải đoán thôi.
Chu Nam Trạch đâu biết Trạm Mặc sẽ không né, thế là cũng ngây ngẩn lây.
Cậu nhìn Trạm Mặc, tầm mắt chuyển đến chỗ bị ướt. Áo đồng phục mùa hè không dày, bị nước dội thì nhìn xuyên thấu được ngay. Xương quai xanh mảnh mai như ẩn như hiện, vệt nước hãy còn chảy xuống.
Trạm Mặc bỗng cảm thấy xấu hổ vì bị nhìn, lòng dâng lên một thứ gì đó kỳ lạ, đoạn nghe Chu Nam Trạch nói:
"Má, sao xương quai xanh cậu rõ thế, ở nhà cậu bị bỏ đói hả?"
Trạm Mặc: "......"
Cảm giác kỳ lạ biến mất rồi.
"Cậu cũng có." Trạm Mặc nghiêm túc phản đối: "Không tin thì cậu cứ xem đi."
Đùa kiểu gì vậy. Sau khi về đến nhà Chu, cứ mỗi bữa cơm nào cũ phải nghe dì than vãn sao lại gầy thế, ăn nhiều vào. Nếu Chu Nam Trạch nghĩ y bị bỏ đói rồi về báo cáo lại với mẹ cậu ta thì sau này y sống sao nổi trên bàn ăn?
"Chắc chắn là tớ béo hơn cậu!" Chu Nam Trạch hùng hồn. "Ê -- cậu làm gì đấy?"
Ngay sau đó, ngón tay của Trạm Mặc đã nhanh chóng cởi hết nút áo trên cổ cậu, kéo xuống và nghiêm túc nói: "Nhìn đi, cậu gầy hơn."
"Vớ vẩn!"
Chu Nam Trạch còn muốn tiếp tục cuộc cãi cọ của con nít tiểu học này, nhưng cậu thoáng thấy ánh sáng đèn pin lóe qua và cả tiếng bước chân nữa. Cậu vội đẩy Trạm Mặc vào lùm cây, ngón tay ấn lên môi y.
"Suỵt, nói nhỏ thôi."
"Cái gì?" Trạm Mặc khó hiểu thì thầm.
"Ngoài trường không được dùng năng lực. Chắc bọn mình bị phát hiện rồi."
Như chứng minh cho lời Chu Nam Trạch, phía xa xa vang lên tiếng của chủ nhiệm ban và chủ nhiệm lớp hai người: "Nãy thấy có hai đứa mà giờ đâu rồi?"
Tiếng bước chân ngày càng gần, Chu Nam Trạch cảm thấy cơ thể bị đè dưới thân cứng đờ trong chốc lát. Cậu dựa lại gần hơn, gần như dán vào lỗi tai Trạm Mặc để an ủi y: "Bị phát hiện cũng không sao đâu, nhiều nhất bị bắt viết bản kiểm điểm thôi......"
Cậu không biết, đó chẳng phải lí do khiến Trạm Mặc căng thẳng.
Bụi cây không cao, để tránh bị phát hiện nên Trạm Mặc bị cậu đè chặt dưới đất, sát đến mức không hỡ chỗ nào.
Vài phút trôi qua, hai giáo viên lượn lờ hoài vẫn chưa về. Mới đầu còn hay, nhưng đợi lâu quá Trạm Mặc lại cảm thấy cảm giác kỳ lạ lúc nãy lại nhen nhóm trong lòng, khá là khó chịu.
Nhanh chóng sau đó, trọng lượng trên cơ thể Trạm Mặc nhẹ hơn. Cùng với động tác đứng dậy của Chu Nam Trạch là một tiếng "đệt" của cậu và điệu cười lạnh của chủ nhiệm ban, "giỏi" của chủ nhiệm lớp.
Đương nhiên, không thể thiếu ánh đèn pin chói mù mắt chó.
Chủ nhiệm ban nhíu chặt đôi mày, cả giận nói: "Đứng đấy làm gì, mang quần áo vào!"
Hai cậu học sinh ngoan ngoãn gài đến tận nút trên cùng, ông tia lại, thấy trên áo đồng phục nhăn nhúm thấm mấy vệt nước khả nghi thì muốn nói lại thôi, đành lắc đầu bảo: "Đến văn phòng với tôi."
Rầm!
Cửa văn phòng bị chủ nhiệm ban đóng cái sầm thật lớn. Người đàn ông trung niên xoay người nhìn hai cậu học sinh ngồi cạnh nhau trên sô pha, trên khuôn mặt chẳng mấy hiền hòa xuất hiện những đám mây đen.
"Tan học không về nhà mà ở lại trường làm cái loại chuyện này! Mấy đứa......" Ông tức giận không nhẹ. "Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên, sao mấy đứa dám hả!"
Chu Nam Trạch sốc lắm. Không đúng không đúng, chỉ dùng chút dị năng ngoài lớp học thôi mà? To tát đến thế sao?
Cậu do dự hỏi: "Thầy ơi, cũng đâu có gì đâu thầy?"
"Em còn bảo đâu có gì?!" Ngón tay gầy nhom của Chủ nhiệm ban chọt lên mũi Chu Nam Trạch. Ông giận đến nỗi tay cũng run: "Tôi mà dám để cho có gì à? Nếu tôi mà không nói thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn!"
Ông dừng lấy hơi, mặt mày đen thui không ngừng lặp lại: "Hôm nay mới là hôm đầu đi học! Mấy đứa mới 15 tuổi! Đồi phong bại tục! Đồi phong bại tục!"
Ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, Chu Nam Trạch lúc này mới nghe ra được điều lạ, dại ra nói: "Không phải, tụi em làm trái nội quy dùng dị năng chơi lia đá thôi mà cũng đồi phong bại tục ạ?"
Chủ nhiệm ban:???
Ông không tin nổi vào tai mình: "Cái gì? Hai đứa làm gì?"
"Lia đá ngoài hồ ạ." Chu Nam Trạch nói.
Chủ nhiệm ban suýt nghẹn cục máu mắc trong cổ.
"Mấy đứa chơi lia đá nguyên một tiếng??"
"Thì sao ạ?"
"......"
Nghe Chu Nam Trạch kẻ ngọn ngành mọi chuyện, vẻ mặt Chủ nhiệm ban dần từ "Tôi muốn làm thịt hai đứa" thành "Ông già chơi điện thoại trên tàu điện ngầm", như một khay pha màu bị nghiêng đổ.
Cứ tưởng hai thằng nhóc 15 tuổi này làm chuyện 20+, ai dè chúng nó có niềm vui của những đứa trẻ 10 tuổi :)
Vì sự hiểu nhầm xấu hổ nên thầy Chủ nhiệm ban "Ừm, ờ.." nửa ngày. Cuối cùng vẫn thấm thía khuyên răn học sinh: "Chuyện này... là lỗi của thầy, thầy nhận. Hai em cũng biết dạo này trường quản rất nghiêm chuyện yêu đương hẹn hò bí mật trong học đường mà, nên có mấy học sinh nhân lúc trời tối lẻn vào bụi cây......"
Chu Nam Trạch trưng đầu chó.
Ôi, mấy anh chị máu lửa thế luôn?
Trạm Mặc từ lúc vào văn phòng đến giờ không hề mở miệng mới lên tiếng: "Chúng em đều là con trai."
Nhìn thẳng vào linh hồn hỏi một câu đúng trọng tâm.
Người đàn ông đối diện với câu hỏi ngây ngơ của cậu học sinh, nhìn đôi mắt trong sáng kia, bèn quyết định không thể để những đứa trẻ này lạc lối. Ông căng da đầu nói: "Là thế này, con trai với con trai.. Ờm.. Cũng có thể yêu nhau. Bất kể là giới tính nào, trường cũng hi vọng các em có thể bảo vệ bản thân thật tốt, đừng lỡ dại nhất thời......"
Trạm Mặc chỗ hiểu chỗ không mà "Dạ".
Chu Nam Trạch chỉ cảm thấy xấu hổ. Đây là công tác giáo dục sao? Hiểu, hiểu.
Sau khi lớp giáo dục giới tính cấp tiểu học của Chủ nhiệm ban kết thúc, Chu Nam Trạch lơ đãng nhắc tới: "Chuyện chúng em dùng dị năng có......"
"Bỏ qua? Tưởng bở à!" Chủ nhiệm ban nãy còn dè dặt giờ lật mặt còn nhanh hơn lật sách: "Bản kiểm điểm 1000 chữ, mai nộp!"
Cuối cùng vẫn không tránh được số phận gọi phụ huynh.
Chu Bắc Phong đến đón hai người, sau khi nghe chuyện thì cười ngặt nghẽo lạc cả tay lái. Về đến nhà, cô mặc kệ Chu Nam Trạch nói to nói nhỏ vẫn kể hết lại với ba mẹ.
Ba mẹ Chu Nam Trạch không hề thông cảm, thậm chí còn nghĩ chuyện này có thể cười cả năm.
Bị cười nhạo trên bàn ăn đã đủ rồi, còn bị mẹ dặn ăn nhiều cơm, Chu Nam Trạch buông chén đũa, mắt trợn trắng kéo Trạm Mặc vào phòng viết bản kiểm điểm.
Viết viết, Trạm Mặc đột nhiên nói: "Tớ vẫn chưa hiểu một chuyện."
"Chuyện gì?"
Chu Nam Trạch hạ bút như bay, thất thần ngẩng đầu liếc Trạm Mặc thì thấy y chớp mắt, đôi phần tò mò xuất hiện trên khuôn mặt lạnh nhạt kia.
"Hai người con trai thì làm thế nào?" Y hỏi.
Ngòi bút trong tay Chu Nam Trạch rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.
Đm.