Không Ai Am Hiểu Công Lược Hơn Tui

Chương 47: Di Tích Sụp Đổ


Sau khi Phong Ngọc Long bị treo lên, đồng bọn triệu hồi động vật bước lên toan cứu lão thì lại bị một sức mạnh vây tại chỗ, không tiến lên được. Ông ta múa may, chốc sau có một con chim ưng lớn xuất hiện từ trong không trung, sau đó ——

Nó bị cái giếng trời nhỏ hẹp trên đỉnh hang kẹp lại.

Chim ưng: Két?

Nó bắt đầu vỗ cánh phành phạch, nhưng bị kẹt rất chặt, chỉ vỗ rớt lông lất phất từ trên đỉnh xuống.

Mọi người bị phủ toàn lông chim: "......"

Người triệu hồi động vật: "...... Thất sách rồi."

Phong Ngọc Long bị treo lên, dị năng như gặp phải thiên địch, bị phong ấn trong cơ thể, không dùng được gì. Lúc này lão mới hiểu ra lần trước đánh nhau Chu Nam Trạch đã luôn giữ sức.

Đúng là giữ cả tấn sức.

Dù cùng cấp nhưng Phong Ngọc Long có kinh nghiệm chiến đấu phong phú hiểu rõ Chu Nam Trạch thoạt nhìn còn trẻ, quậy, không đáng tin, nếu có thể xách lão lên đánh thì hơn phân nửa là do thiên phú. Nói cách khác, cấp dị năng tiềm lực của cậu chắc chắn không dừng lại ở S.

Bên kia, hai đồng bọn khác của lão cũng bị Trạm Mặc đánh cho vắt giò lên cổ mà chạy, phát huy toàn lực tốc độ của dị năng giả hệ gió, chạy từ dưới nước chạy lên trời, chạy bừa dọc vách hang lên đỉnh hang thành đường xoắn ốc, ánh điện vừa lập lòe là có tiếng kêu la thảm thiết.

May là họ đã dự doán trước nên không để kim loại trong người, không thì còn thảm hơn.

Chu Nam Trạch chậm rì đi về phía Phong Ngọc Long, cười thân thiện vươn tay.

"Đưa khóa đây, rồi chạy mau ra ngoài đi."

Phong Ngọc Long: "Chết vinh ——"

#GĂH: 士可杀而不可辱。 Chết vinh còn hơn sống nhục.

Chu Nam Trạch lắc đầu. "Không đến mức đó đâu anh già, tôi chỉ muốn cướp đồ ông mà thôi, không thì mấy người đâu sống được tới giờ."

Phong Ngọc Long ngó trái ngó phải, thấy chỉ có một đường ra. Chỉ cần lão tìm được cơ hội thoát khỏi Chu Nam Trạch để dùng dị năng trong lúc này....

Chu Nam Trạch thấy lão nhìn quanh liền cảm thấy không ổn. Cuối cùng cũng ngộ ra, cảnh tượng này làm cậu thoạt nhìn rất giống phản diện.

Không, không phải giống phản diện, mà chính là phản diện.

Lúc phản diện thất bại thì thường nói nhiều.

Nghĩ đến đây, Chu Nam Trạch bước tới mấy bước, cầm lấy chìa khóa trong tay Phong Ngọc Long.

Lúc định giựt ra thì có tiếng gào của sói con vang lên từ trên cửa hang, Chu Nam Trạch trợn mắt há hốc nhìn một con sói con đang kêu ư ử tung tăng chạy vào cuộc chiến.

Cậu nhìn về phía người triệu hồi.

"Đây là kỹ năng chiến đấu của ông hả......"

Cậu nhứo trong trò chơi không giống thế này mà!! Trong trò chơi, người đàn ông này cưỡi hổ được bầy sói vây quanh bảo vệ, trên đầu là con chim ưng khổng lồ cực kì khí thế.

Người triệu hồi động vật đỏ mặt.

"Không phải, tại địa hình nên không triệu hồi được."

Lúc này, con sói nhỏ chạy tới bên chân Chu Nam Trạch, vui vẻ chạy quanh chân cậu, còn dụi cả đầu.

"Gấu gấu ~"

Chu Nam Trạch nhất thời mất tập trung khiến áp lực trên người Phong Ngọc Long bị lỏng ra, lão tranh thủ tránh khỏi vòng vây của Chu Nam Trạch, dị năng đè nén rất lâu bị trút xuống.

Dù gì Phong Ngọc Long cũng là một dị năng giả cấp S, hơn nữa còn là hệ thổ. Đợt tấn công này không thể gây thương tích cho Chu Nam Trạch nhưng lại phá hủy xung quanh. Cấu trúc địa mạo các-txơ không vững chắc, gây ra chấn động lớn sẽ làm hang động bị rung lên.

Chu Nam Trạch xách con sói con lên nhét vào trong ngực. Mặt đất bắt đầu rung chuyển mà Phong Ngọc Long vẫn chưa dừng lại.

"Ông làm gì vậy? Chỗ này sẽ sập đấy!"

Phong Ngọc Long cười nói: "Tao biết chứ."

Chu Nam Trạch nóng máu. "Vậy mà còn chưa dừng? Thu hồi dị năng đi!"

"Tao biết chứ, đây là đường ra duy nhất của tụi tao." Phong Ngọc Long cười thê lương: "Tao chắc chắn sẽ không để hạng ăn cướp nhục nhã này trót lọt!"

Chu Nam Trạch: "......"

Bây giờ mà chạy thì chắc chắn sẽ không kịp, cậu đành mở trường lực đến mức lớn nhất để mọi người không go die, sau đó cạn lời nhìn Phòng Ngọc Long đằng kia to mồm bb*.

#GĂH: lải nhải

Phong Ngọc Long than khóc lên án phản diện xấu xa: "Cái loại thiên tài như mày không biết tụi tao phải vất vả lăn lộn ngoài hoang dã như thế nào! Mày chỉ biết nhờ vào gia thế chạy tới hoang dã diễu võ giương oai, mày giàu mà còn đòi tao đền tiền, mày có biết dạo này tiền lời từ Vạn Mộ không nhiều, vốn xoay vòng của tao gặp khó khăn thế nào không?!"

"Mày không biết!" Phong Ngọc Long gào: "Khó lắm mới tìm ra một cái di tích, mày còn đòi chạy tới giành một miếng, rõ ràng mang mối là tao tìm ra trước, chìa khóa cũng trong tay tao, mày nhờ cái may trời ban mà tìm ra vị trí di tích, còn đòi nẫng chìa khóa của tao!"

"Tao khổ quá mà!"

Phong Ngọc Long dứt lời, mặt đất chấn động, Diệp Nhiễm Đình hét chói tai. Ngay sau đó toàn bộ đỉnh hang sụp xuống, đất rung núi chuyển.

Ngay khi hang động sập xuống, Chu Nam Trạch dùng xúc tu kéo Trạm Mặc đang cách đó không xa lạ, vô thức ôm y vào lòng.

Đá vẫn rơi liên tục, Chu Nam Trạch vẫn còn tâm tư để nghĩ về cảm xúc dễ chịu lúc bế Trạm Mặc.

Động đất và đá rơi kéo dài. Khi chấm dứt thì hoàn toàn không nhìn ra được đỉnh núi nguyên bản nữa, một ụ đất nhấp nhô rồi bị sức mạnh vô hình kéo lên, sau đó một thanh niên mặt mày đen thui bò ra.

Chu Nam Trạch nhổ nước bọt, miệng vẫn còn mùi đất.

Cậu kéo cả Trạm Mặc ra, kiểm tra mọi người bị nhốt trong vòm bảo vệ dưới lòng đất, đảm bảo có không khí thông vào, không ai gặp nguy.

Cậu nhìn quanh, phát hiện địa hình tứ phía có thay đổi. Đỉnh hang đá vôi bị sập làm xuất hiện nhiều cái lỗ lớn nhỏ, bùn đất với nham thạch ở khắp nơi, dòng nước cũng bị chặn lại.

Ồn ào lớn như vầy chắc chắn trong phạm vi trăm dặm đều biết hết rồi, không biết bao nhiêu thế lực đang hướng về đây nữa.

Chu Nam Trạch thở dài, xem giao diện:

【 nhiệm vụ 2: Tiến vào di tích 】

Nhắc nhở: Không đơn giản như bạn nghĩ đâu.

Hóa ra đây là "Không đơn giản như bạn nghĩ đâu" hả?

Chu Nam Trạch cực khổ đào mọi người lên, Phong Ngọc Long cũng bò ra khỏi cửa động.

"Dám chạy à?"

Phong Ngọc Long vừa ngẩng đầu đã thấy Chu Nam Trạch xị mặt nhìn mình.

"Đưa chìa khóa đây."

Phong Ngọc Long cười ha hả.

"Tao quăng lâu rồi, còn hơn là đưa cho mày."

Chu Nam Trạch trợn mắt há hốc mồm. "Tôi làm gì mà ông cứ phải đối chọi với tôi thế hả?"

Phong Ngọc Long không tin nổi nhìn cậu: "Mày tẩn con tao thành như thế, còn xách tao lên đánh trước mặt cấp dưới tao, còn hỏi đã làm gì nữa hả? Có biết xấu hổ không vậy?"

"Mắc gì phải sĩ?" Chu Nam Trạch đúng lý hợp tình.

Phong Ngọc Long: "......"

Chơi không nổi, đúng là chơi không nổi.

Chu Nam Trạch đè lão xuống, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên người Đầu xanh.

"Triệu Hiểu Thanh đến đây, lột đồ lão, lục."

Đầu xanh không tình nguyện lên tiếng, phủi sạch đất tren người, điều khiển cây ra sau lưng Phong Ngọc Long bắt đầu cởi. Vừa cởi vừa nói: "Ngại quá thưa ông, tôi không định lột đồ ông đâu, tại Chu Nam Trạch ép đấy, đừng đổ tội lên mỗi tôi nha."

Đầu xanh lục người lão xong, lắc đầu với Chu Nam Trạch: "Trên người ông ta không có."

Chu Nam Trạch kinh hãi, hỏi Phong Ngọc Long: "Lão ăn cái khóa rồi hả?"

Phong Ngọc Long run run, sợ lại gặp phải cực hình ác độc gì nữa, lớn tiếng biện minh: "Không phải! Không có!"

"Tôi không tin, chắc chắn lão ăn rồi." Chu Nam Trạch suy nghĩ một lát, nhớ đến đủ loại trường hợp kỳ quặc ở kiếp trước: "Không chừng là nhét vô mấy chỗ kỳ kỳ... Triệu Hiểu Thanh, hay là cậu..."

Cậu chưa dứt lời thì Phong Ngọc Long đã phát điên rồi.

"Tao khai! Lúc tạo động đất tao giấu chìa khóa trong khe đá, tao đưa tụi mày đi tìm liền!"

Nhưng họ đến nơi Phong Ngọc Long giấu khóa thì lại không thấy đâu.

Chu Nam Trạch nhìn Phong Ngọc Long đào liên tục, cười lạnh: "Lão chơi tôi đấy à?"

Phong Ngọc Long quay đầu, mặt mũi đau khổ hoang mang, làm Chu Nam Trạch bỏ qua suy nghĩ bị lão lừa.

"Nó không có! Nó không có......" Phong Ngọc Long lẩm bẩm: "Tại sao lại như vậy?"

Diệp Nhiễm Đình đứng cạnh quan sát phổ cập khoa học: "Địa mạo hang đá vôi với kẽ nứt là kết cấu không hoàn chỉnh và không ổn dịnh do nham thạch tạo thành, sau khi sụp đổ vì chịu ảnh hưởng ngoại lực, kết cấu không ổn định tạo điều kiện cho mạch nước ngầm đưa những vật chất bị rơi xuống do chịu tải chuyển động......"

Phong Ngọc Long: "Nói tiếng người."

Diệp Nhiễm Đình: "Rớt đâu không biết nữa."

"......"

"Mày là nghiên cứu viên giỏi nhỉ?" Phong Ngọc Long hỏi: "Mày đoán trước được quỹ đạo của nó phải không? Có thiết bị dò tìm phải không?"

Diệp Nhiễm Đình suy nghĩ một lát, khó xử ắc đầu.

"Không thể. Chìa khóa đấy làm bằng vật liệu đặc biệt, chúng tôi không tìm được. Còn quỹ đạo thì nãy tôi nói rồi, rớt đâu không biết nữa."

"Thế làm sao giờ?"

"Do mạch nước ngầm bào mòn, có khi nó bị trôi cả trăm dặm cũng nên."

Thấy mọi người đều day nhân trung, Diệp Nhiễm Đình nói thêm:

"Nhưng rất có khả năng là ở trong núi."

Hẻm Đông Khê có chấn động lớn, không thể giấu được tin tức. Vô số thế lực trong hoang dã đã nhận được tin đang đổ xô về đây.

Đợi họ đến nơi rồi, đối mặt với cả ngọn núi bị sập, không biết di tích còn nguyên không, hay là cái chìa khóa chẳng biết bị vùi ở đâu, đỡ trán.

[ thở oxy.jpg]

Tới nước này rồi, đã kinh động đến các ông trùm, đành phải để bốn người cấp 2S dẫn đầu ngồi xuống đàm phán. Lúc kiểm tra di tích, chủ đề đàm phán lại là công trường xây dựng, lần đầu đấy.

Hồi trước vì phân chia lợi ích mà tranh nhau túi bụi, giờ lại vì kế hoạch thi công mà đỏ mặt tía tai.

Các vấn đề về việc làm sao để dùng dị năng đào đất, phải cần nhiều máy kéo, cho nổ có ảnh hưởng đến di tích không, mạch nước ngầm bị ô nhiễm có ảnh hưởng đến hệ thống nước vân vân... Tiến hành trao đổi tình hữu nghị đa phương.

Cuối cùng, công trường Đông Khê chính thức khởi công sau một tuần, mục tiêu là đào được di tích hoàn chỉnh và tìm được chìa khóa. Căn cứ vào kinh nghiệm khai quật lúc trước, di tích cổ đại thường là một chỉnh thể tường đồng vách sắt, chỉ có thể vào bằng cửa chính, họ phải tìm được cái chìa khóa đó.

Quá thảm.