Không Được Nói Chuyện Với Tôi!

Chương 21: Cảnh giới Tôi Tủy


Võ ý?

Theo một câu này của Sử Tông Thiên vang lên, các trưởng lão tại đây đều kinh hãi, nhìn kỹ lại, Lâm Minh quả thật đã tiến vào một loại trạng thái kỳ dị, mọi thứ chung quanh cũng không thể tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào với hắn, loại trạng thái này, rất giống với phụ trợ võ ý được miêu tả trong điển tịch.

Thứ võ ý này, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu, nó hoàn toàn không liên quan tới thiên phú của võ giả, nó rất có thể sẽ xuất hiện trên một người bình thường, thậm chí còn xuất hiện trên một tên phế vật.

Thiên tài thì có thể thông qua bồi dưỡng, nhưng võ ý thì lại không được, trong các thiên tài trẻ tuổi của Thất Huyền cốc lại không có ai có võ ý cả.

- Không ngờ còn lĩnh ngộ võ ý... Người kia thật sự là giẫm phải vận may cứt chó mà, tổ tiên tạo phúc mấy chục đời mới được!

Lão bà của Cầm tông cắn răng, trừng mắt nhìn, bộ ngực như một con ếch không ngừng phập phồng, nàng tức giận đến mức không nói được câu nào, một tên tiểu tử đến từ ba mươi sáu nước, đánh bại ái đồ của nàng còn chưa nói, còn phá đi công pháp hạch tâm Phong Huyền Bát Âm của Cầm tông họ nữa.

Làm cho người ta giận nhất chính là, không ngờ tên này trong lúc chiến đấu còn đột phá, hiện tại lại bày ra võ ý, hung hăng vả vào mặt nàng vài cái. Hiện tại nàng cảm thấy Cầm tông đã hoàn toàn trở thành lá xanh để tôn lên bông hoa thiên tài Lâm Minh, điều này làm cho nàng vốn luôn tâm cao khí ngạo, làm sao có thể chịu được.

Sử Tông Thiên không thèm để ý tới phản ứng của Cầm tông tông chủ, chỉ có chút lo lắng nhìn Mục Thanh Hồng một cái, hiện tại trong lòng hắn cực kỳ mâu thuẫn, hắn vừa hy vọng Lâm Minh càng xuất sắc hơn, lại vừa lo lắng Thần Hoàng đảo sẽ tới cướp người, lo được lo mất.

Mục Thanh Hồng cười mà không nói, nàng đã sớm biết Lâm Minh đả thông toàn thân kinh mạch, cũng không tồn tại bình cảnh từ Luyện Cốt đến Ngưng Mạch, nhưng lại không nghĩ tới hắn có thể đột phá nhanh như vậy.

- Mới vừa tròn mười sáu tuổi, đã là Ngưng Mạch kỳ, so với Thiên Vũ thì chỉ chậm tám tháng, tốc độ này đã rất hiếm thấy rồi. Không biết tương lai tiểu gia hỏa này có thể đi tới trình độ nào đây!

Trong lòng Mục Thanh Hồng tràn ngập chờ mong, Mục Thiên Vũ có thiên phú Hỏa hệ, Mục Băng Vân thiên phú Băng hệ, cộng thêm Lâm Minh có thiên phú Lôi hệ, ba tuyệt thế thiên tài ngang trời xuất thế, không lâu sau, cũng đủ để ảnh hưởng tới thế cục của Nam Thiên Vực, thậm chí còn chấn nhiếp con “quái vật lớn” ẩn mình tại Nam Hải kia...

Trận đấu vòng thứ chín chấm dứt, đã tới giờ cơm trưa, Lâm Minh vẫn đang đắm chìm trong Không Linh võ ý. Tần Hạnh Hiên tất nhiên cũng sẽ không rời đi ăn cơm làm gì, đối với võ giả mà nói, không ăn vài bữa, không ngủ vài ngày cũng không có gì trở ngại cả.

Khương Bạc Vân cũng không rời đi, hắn ôm lấy bảo kiếm, tùy ý ngồi trên ghế tuyển thủ, nhìn Lâm Minh.

- Ngưng Mạch kỳ...

Khương Lan Kiếm ngồi ở cạnh Khương Bạc Vân, yên lặng nói.

- Ân...

Khương Bạc Vân gật gật đầu, võ giả có thiên phú thì rất dễ đột phá trong lúc chiến đấu, có rất nhiều thiên tài tham gia tổng tông hội võ, chính là hướng về cơ hội này mà tới.

- Càng lúc càng thú vị, vốn tưởng rằng Lâm Minh chỉ có thể làm cho ta nghiêm túc một chút, nhưng hiện tại thì...

Khương Bạc Vân cũng không nói thêm gì nữa, cặp mắt hiện lên chiến ý nồng đậm.

- Ngươi cảm thấy hắn có thể thắng ngươi ư?

- Khó mà nói trước được!

Khương Lan Kiếm hơi ngạc nhiên, trong lòng hắn, Khương Bạc Vân vẫn luôn rất tự cao, rất ít khi để các đối thủ cùng tuổi vào mắt, lần này hắn đánh giá Lâm Minh cao đến mức lạ thường, Khương Lan Kiếm nói:



- Ta đã giao thủ với hắn, tuy rằng ta không địch lại hắn, nhưng cũng không phải là không có lực trả đòn. Phong chi ý cảnh tuyệt sát của ta cũng làm cho hắn bị chút vết thương nhẹ, nhưng đối mặt với ngươi, Phong chi ý cảnh tuyệt sát của ta còn không thể chạm vào góc áo của ngươi được...

- Ha ha, những chênh lệch này, đôi khi không thể nói lên gì cả, ngươi không phát hiện ư, sau khi chiến đấu cùng ngươi và Cầm Vô Tâm, thực lực của hắn đang không ngừng tăng cường hay sao?

- Phát hiện ra rồi... Tuy nhiên ta vẫn không cho rằng những tiến bộ này của hắn có thể bù lại chênh lệch giữa hắn cùng ngươi, cho dù hiện tại hắn đột phá cảnh giới Ngưng Mạch, thì cũng chỉ là vừa mới đột phá thôi, thực lực chỉ tăng lên có hạn!

- Cứ chờ xem thì sẽ biết, nếu không có gì bất ngờ, Mộc Cổ Bặc Vực sẽ giao thủ với Lâm Minh trước ta, thực lực của Mộc Cổ Bặc Vực không thể khinh thường được, tên này rất cổ quái, mặc dù là ta thì cũng không dám chắc chắn mười phần rằng sẽ thắng được hắn! Lâm Minh đấu một trận với Mộc Cổ Bặc Vực, cực hạn của hắn là ở đâu, thì cũng có thể thấy được rồi.

Thời gian trôi qua, Lâm Minh dần đột phá đến chỗ mấu chốt, chân nguyên đi từ da thịt vào trong lục phủ ngũ tạng, lại đi tiếp vào trong xương cốt, lại từ xương cốt đi vào kinh mạch, dọc theo kinh mạch vận chuyển tới các bộ phận cơ thể, hình thành một vòng tuần hoàn.

Để cho chân nguyên lưu động trong kinh mạch, hình thành vòng tuần hoàn trong cơ thể, đây là chỗ khác lớn nhất giữa Ngưng Mạch kỳ và Luyện Cốt kỳ, nếu nói chân nguyên chảy trong xương cốt, nội tạng giống như một cỗ xe ngựa chạy trên vũng bùn đặc, như vậy thì chân nguyên chảy trong kinh mạch lại giống như một con khoái mã chạy trên con đường thông thoáng, hai thứ này không thể so sánh được.

Sau khi tiến hành vài vòng tuần hoàn, Lâm Minh đột nhiên giật mình.

- Ân? Đây là...

Trong nháy mắt đó, Lâm Minh rõ ràng có cảm giác, có một tia chân nguyên nhỏ bé gần như khó có thể phát hiện được, đang chui vào sâu trong xương cốt, xen lẫn vào cốt tủy.

Chân nguyên Tôi Tủy!

Lâm Minh âm thầm mừng như điên!

Hỗn Độn Cương Đấu kinh là công pháp Luyện Thể tại Thần Vực, đã trải qua trăm ngàn vạn năm tích lũy mới tập hợp ra, bộ công pháp này mặc dù tại Thần Vực cũng không phải là quá quý giá, nhưng tuyệt đối là công pháp hoàn thiện nhất, cao cấp nhất trong giai đoạn Luyện Thể, không có “một trong”!

Công pháp Luyện Thể của Thiên Diễn đại lục chỉ có sáu cảnh giới, bên trên Luyện Thể tầng sáu Ngưng Mạch chính là Tụ Nguyên kỳ, cũng chính là Hậu Thiên và Tiên Thiên, lúc này nó đã không nằm trong phạm trù luyện thể nữa, mà ngược lại bắt đầu hướng về phía tu luyện chân nguyên và linh hồn.

Mà Hỗn Độn Cương Đấu kinh, bên trên Ngưng Mạch thì còn có Tôi Tủy, chân nguyên nhập tủy, sau đó mở ra Bát Môn Độn Giáp, Đạo Cung Cửu Tinh, cho đến khi một quyền phá nát trời xanh, chân đạp vỡ mặt đất, một tiếng hét như sấm sét, một kích toàn lực có thể phá hủy cả hành tinh.

Miêu tả khoa trương như vậy, tuy rằng Lâm Minh tin tưởng, nhưng trong tiềm thức vẫn luôn có chút lo lắng.

Hắn lo lắng cảnh giới Tôi Tủy bên trên Ngưng Mạch kỳ liệu có thể đạt tới hay không, mình tu luyện Hỗn Độn Cương Đấu kinh, liệu có thiếu sót gì không, thậm chí còn lo lắng không biết thể chất của người tại Thiên Diễn đại lục có khác người tại Thần Vực hay không, liệu có thể đạt tới cảnh giới Tôi Tủy hay không?

Hiện giờ, sau khi Lâm Minh bước vào Ngưng Mạch kỳ, rốt cuộc cảm giác được có một tia chân nguyên tiến vào trong cốt tủy, điều này làm cho hắn cực kỳ kích động!

Nếu thực sự có thể mở ra Bát Môn Độn Giáp, Đạo Cung Cửu Tinh, thì cho dù Lâm Minh buông tha cơ hội bước vào Hậu Thiên, Tiên Thiên, chỉ tu luyện thể, thì cũng đủ để trở thành là một đời cường giả đại năng rồi.

Sau một tia chân nguyên này, Lâm Minh thử tiếp tục thúc giục chân nguyên Tôi Tủy, nhưng mặc kệ hắn có thúc giục thế nào, thì chân nguyên chỉ dừng lại trên màng xương, không thể tiến vào cốt tủy được nữa.

Mãi cho đến khi chân nguyên phá cốt chấm dứt, vẫn chỉ có một tia chân nguyên cực kỳ bé nhỏ đó tiến nhập trong cốt tủy mà thôi.

Thở dài một hơi, Lâm Minh âm thầm lắc đầu:



- Quả nhiên đúng như Hỗn Độn Cương Đấu kinh ghi lại, nếu muốn Tôi Tủy, phải có đan dược cực phẩm tẩy cân phạt tủy, bài trừ Hậu Thiên trọc khí trong cơ thể thì mới được, quá trình này rốt cuộc khó tới mức nào, ta cũng không biết nữa, không biết có khó bằng từ Hậu Thiên bước vào Tiên Thiên hay không đây...

- Đan dược cực phẩm... Rốt cuộc phải “cực phẩm” tới mức nào thì mới có thể được Thần Vực đại năng gọi là đan dược cực phẩm đây? Nhập Thiên đan có được hay không?

Lâm Minh hoàn toàn không có chút nắm chắc nào, mặc dù hắn lập tức sắp trở thành đệ tử hạch tâm của Thất Huyền cốc, nhưng đan dược cỡ Nhập Thiên đan cũng không dễ kiếm như vậy, một viên Nhập Thiên đan có giá trị khó mà đánh giá được, lại còn có tiền mà không mua được.

- Lần này, nếu ta đoạt được vị trí thứ nhất, sẽ được thưởng cho một viên Nhập Thiên đan, nhưng phải khi đạt tới Hậu Thiên đỉnh phong thì mới có thể nhận được, ta muốn có nó trước lúc đó, nếu phải chờ tới Hậu Thiên đỉnh phong thì còn không biết bao lâu nữa...

Nghĩ như vậy, Lâm Minh mở hai mắt ra, hắn đã chính thức bước vào Ngưng Mạch kỳ.

- Lâm Minh, ngươi thật sự đột phá rồi!

Tần Hạnh Hiên vẫn luôn đứng cạnh Lâm Minh, nửa bước chưa rời, thời điểm quan trọng như vậy, tất nhiên không thể để cho người khác đến quấy rầy Lâm Minh được. Loại cảm giác được Lâm Minh tín nhiệm này làm cho Tần Hạnh Hiên rất vui vẻ.

- Vừa mới đột phá, tu vi còn chưa củng cố, thực lực chưa chắc đã gia tăng được bao nhiêu.

Lâm Minh nói xong, lơ đãng nhìn qua Khương Bạc Vân, đối phương khẽ cười, từ rất xa gật đầu một cái, xem như chào hỏi một câu.

Lâm Minh cũng mỉm cười đáp lễ, thầm nghĩ:

“Ánh mắt của tên Khương Bạc Vân này giống như lợi kiếm, dường như muốn nhìn thấu người khác, hắn không phải là không biết thực lực của ta, nhưng sau khi đại khái đoán được thực lực của ta mà vẫn còn tự tin như vậy được, khi trước ta đã quá coi thường hắn rồi”.

Lúc này, thời gian nghỉ trưa vừa kết thúc, các tuyển thủ đều tới đây, hầu hết mọi người khi nhìn thấy Lâm Minh thì đều có chút hâm mộ, kính sợ, khâm phục, cũng có cả ghen tị nữa.

Vốn Lâm Minh đã rất mạnh rồi, hiện giờ lại tiến thêm một bước nữa, càng biến thái hơn.

Các trận đấu buổi chiều chính thức bắt đầu, cho tới giờ, những người toàn thắng thì chỉ có Lâm Minh, Hỏa Nham La, Mộc Cổ Bặc Vực, Âu Dương Minh, Khương Bạc Vân mà thôi, các cuộc chiến đấu cực kỳ thảm thiết, cao thủ liên tiếp gặp nhau, các tuyệt đỉnh cao thủ như Khương Lan Kiếm, Cầm Vô Tâm đều lần lượt nếm mùi thất bại.

Trận thứ năm, vòng thứ mười, Huyễn Tiểu Điệp đấu với Hỏa Nham La, Huyễn Tiểu Điệp dùng hết đủ loại chiêu thức, thi triển ảo giác, nhưng Hỏa Nham La chỉ ổn định đón đỡ, thúc giục chân nguyên toàn thân, triệu hoán Hỏa Tinh công kích và phòng thủ.

Hỏa Tinh nhân giai trung phẩm hình thành một tấm lưới lửa xung quanh Hỏa Nham La, tất cả ảo giác bị Thâm Uyên chi hỏa phá vỡ!

Hỏa Nham La từng bước tới gần, các chiêu thức của Huyễn Tiểu Điệp không có hiệu quả, cuối cùng bị đánh bại.

Các khán giả đều cả kinh kêu lên, nhất là đệ tử Trận tông thì lại càng kinh hãi hơn.

- Ha ha, đại sư huynh quá lợi hại, lại thắng rồi! Lần này Luyện Khí tông chúng ta có hy vọng rất lớn tiến vào trước năm!

- Đó là đương nhiên, đại sư huynh chúng ta chính là một trong năm tuyển thủ toàn thắng, ngươi cũng không xem bốn người còn lại là ai sao, Khương Lan Kiếm cùng Mộc Cổ Bặc Vực thì không cần phải nói, tuyệt đối là biến thái, hai người khác là Lâm Minh và Âu Dương Minh cũng đều thuộc loại “súc vật”, đại sư huynh chúng ta có thực lực không kém hơn bọn hắn, có Hỏa Tinh nhân giai trung phẩm trong tay, ai có thể ngăn cản được?

Vài tên đệ tử Luyện Khí tông bừng bừng hứng trí, các thiếu nữ Cầm tông bên cạnh nghe thấy, lập tức không vui:

- Các ngươi có ý gì? Nếu sư tỷ của chúng ta mà không gặp phải một tên biến thái, thì tuyệt đối cũng là toàn thắng, không ngờ các ngươi lại dám cho rằng sư tỷ của chúng ta không bằng Hỏa Nham La!