Sau một lúc cậu rốt cuộc cũng xong.
Người giúp việc đã chuẩn bị bữa chiều hắn cần phải ăn để uống thuốc, cậu dùng sức lay người dậy, giờ phút này Giai Thiệu Điền được giải thoát rồi.
Cậu chậm rãi đút hắn ăn, lần này một bên chủ động một bên phối hợp.
Sau khi uống thuốc Giai Thiệu Điền chìm vào giấc ngủ sâu, cậu vì lý do chính đáng là chăm sóc người bên mà ngủ lại phòng của hắn.
Nói ra thì thật ngại là do cậu ngủ quên mà thôi.
Ai mà nghĩ đến việc phải chăm sóc cái tên vài ngày trước đổ nước lên đầu, bắt cậu quỳ hết một đêm, chỉ trách Lưu Hiên không thể bỏ ngoài tai lời nói của bác sĩ Hạ.
Cậu nằm co rúm ở bên cạnh Giai Thiệu Điền, ánh sáng nhàn nhạt phát ra từ chiếc đèn ngủ vừa đủ để hắn nhìn thấy gương mặt đang nhăn nhó, có vẻ cậu đang gặp ác mộng.
Hắn thả chân xuống giường tìm một chiếc chăn mới để đắp cho cái tên ngốc nào đó.
Ngày hôm sau Giai Thiệu Điền đã quay trở lại bình thường, điểm đáng chú ý là Lưu Hiên có thể nói rồi, nhanh hơn cậu nghĩ.
Cậu ngáp ngắn ngáp dài trong mơ màng ôm chăn trở về phòng, đến khi nhìn thấy có đến tận hai cái mới phát hiện tên ác ma nào đó đã thức giấc lúc giữa đêm.
Nhận được chút dịu dàng này Lưu Hiên cảm thấy mọi thứ mình làm cũng không phải vô nghĩa, giá như ngày nào hắn cũng như vậy chẳng phải vì bệnh mà thay đổi tâm tình.
Giai Thiệu Điền vừa khỏi bệnh đã chuẩn bị chỉnh chu từ đầu đến chân, dáng vẻ như muốn ra ngoài.
“Anh không nghỉ ngơi thêm sao?” Cậu nghiêm đầu hỏi, cảm giác nói chuyện bằng miệng vẫn là thoải mái nhất.
“Tôi khỏe rồi, ngày hôm qua cảm ơn cậu nhiều.” Hắn nói mà không thèm nhìn đến chỗ Lưu Hiên đang đứng.
“Chuyện nên làm.” Lưu Hiên cười trừ, đương nhiên không phải thật lòng.
Cậu cũng đâu có tốt đến như vậy, ngày hôm nay Lưu Hiên được hắn đưa đến trường như mọi khi, khác ở chỗ không khí có vẻ tốt lên. Vừa vào đến lớp cậu đã nghe thấy mọi người bàn tán rôm rả, cũng đúng thôi ngày hôm nay đã có kết quả chấm thi.
Trình Trục Tư vắt chéo chân lên bàn, dáng vẻ không mấy quan tâm đến điểm số, vừa nhìn thấy Lưu Hiên gương mặt cậu ta lập tức thay đổi.
“Không thi mà cũng đến sớm vậy sao?” Cậu ta rời khỏi chỗ ngồi tiếp tục nói “Chúng ta tìm gì đó ăn đi.”
“Tôi ăn rồi.” Lưu Hiên điềm tĩnh đáp, còn tiện tay đưa bọc thức ăn sang cho đối phương.
Phần này cậu vốn dĩ mua cho Dạ Vu Ngôn, nhưng lại quên mất vào những ngày không có lịch thi hắn ta thường đến trễ.
Trình Trục Tư vui vẻ nhận lấy, thắc mắc hỏi: “Bị người ta chụp lén lên cả hotsearch, có người muốn mời cậu đóng phim đó, cảm thấy thế nào?”
“Ba cậu sao?” Lưu Hiên một câu đã đánh thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
Người nhà Trình Trục Tư quản lý công ty giải trí, chuyện cậu ta đi theo con đường nghệ thuật cũng là điều sớm muộn. Lưu Hiên chưa từng nghĩ đến việc đó, cậu không thích làm người nổi tiếng, tương lai tăm tối như vậy cũng chưa từng nghĩ đến.
“Có hứng thú không?” Trình Trục Tư nhỏ giọng hỏi.
Lưu Hiên dứt khoát đáp: “Không có.”
Cậu cố nhớ lại tài khoản mạng xã hội của thân chủ, thật ra có chút tò mò, sau khi tải áp xuống Lưu Hiên ngỡ ngàng đến mức quên luôn cả việc hít thở. Lượt bình luận dành ba ngày đọc còn chưa hết, trước đây thân chủ luôn gắn với mấy từ ngữ bôi nhọ, thay đổi xoành xoạch thế này cậu nói không sợ là giả.
Đôi tay lạnh buốt, ánh mắt đã còn không còn tự nhiên, Lưu Hiên dòm ngó xung quanh. Sự thay đổi này cũng quá lớn rồi đi, trực tiếp tẩy trắng cho thân chủ, từ một con người ngu dốt bạo lực phá phách, trở thành một mỹ nam điềm tĩnh.
Giáo viên bộ môn bước vào với dáng vẻ gấp rút, thông báo một việc: “Qua đợt kiểm tra này thầy sẽ tiến hành sắp xếp lại chỗ ngồi cho hợp lý, mọi người nghe đọc tên lên nhận bài thi.”
“Dạ Vu Ngôn với số điểm tối đa, chúng ta cùng cho một tràng vỗ tay để lấy tinh thần nào.”
Giáo viên bộ môn vừa dứt lời hắn ta cũng vừa kịp đến lớp, dáng vẻ khi nhận bài kiểm tra làm người ta phải ngưỡng mộ, tự hỏi vì sao lại có một người xuất sắc đến như vậy.
Dạ Vu Ngôn di chuyển về chỗ ngồi, đến lượt Trình Trục Tư lên nhận bài kiểm tra, bất ngờ khi cậu ta lại là người xếp thứ hai ư?
Đến Lưu Hiên còn bất ngờ huống chi là những người còn lại, rõ ràng cậu là người cho đối phương chép bài, có nhầm lẫn gì ở đây không?
Trình Trục Tư cười hả hê nói với Lưu Hiên: “Giúp đỡ nhiều rồi, không ngờ cậu lại nhường tôi.”
Lưu Hiên nhắm mắt giả điếc, cậu lên nhận bài kiểm tra rồi trở về chỗ với thành tích xếp thứ ba.
Trình Trục Tư từ phía sau chồm người lên nhỏ giọng nói: “Không phát hiện ra giọng cậu nghe hay như vậy.”
Giáo viên bộ môn đột nhiên lớn tiếng gọi: “Trình Trục Tư!”
Cậu ta ngước mắt nhìn lên phía trên với dáng vẻ không mấy hài lòng.