Cậu dừng ý định săm soi cơ thể của người khác, nhắm chuẩn bị trí bàn làm việc của hắn mà ngồi xuống.
Lưu Hiên trước đây chưa từng vào phòng Giai Thiệu Điền, không gian này là lần đầu tiên cậu thấy. Chiếc giường ngủ với ga giường tối màu được sắp xếp gọn gàng, bàn làm việc ngoài cái laptop và chiếc điện thoại của cậu thì còn có một chậu xương rồng bé bé.
Trong phòng còn có một lối đi đang sáng đèn, hắn vào trong đó rồi trở ra với bộ trang phục trên tay, không nhầm thì dẫn đến phòng trưng bày, trang phục, phụ kiện từ đầu đến chân đều đặt ở không gian đó.
Cậu mở điện thoại tìm vài video bài giảng ôn lại kiến thức, âm lượng phát ra từ điện thoại đạt đến mức tối đa. Lưu Hiên một khi đã cắm mặt vào bài vở ít khi bận tâm đến không gian xung quanh.
Giai Thiệu Điền bước ra từ phòng vệ sinh, khoác lên mình áo choàng ngủ đen, mái tóc không vuốt keo trẻ ra được vài tuổi, cơ ngực còn lộ hơn lúc nãy. Hắn biết cậu để ý đến thứ này, muốn xem Lưu Hiên muốn dở trò gì.
Đôi chân dài miên man không lấy một cộng lông, hắn di chuyển vài bước lấy máy sấy tóc muốn thu hút sự chú ý từ cậu, nào ngờ bị ngó lơ triệt để.
Hắn thật sự không tin cậu sẽ chăm chỉ học, lại nói Lưu Hiên trước đây không gắn với hai chữ học hành, chắc chắn những thứ đang diễn ra là giả.
Máy tóc đã khô rồi, cậu vẫn còn đang học, hắn vắt chéo chân ngồi trên giường đôi mắt chăm chú quan sát con người đang dựng thẳng lưng phấn đấu trong kỳ thi.
Giai Thiệu Điền như có như không mà nói: “Thật nực cười.”
Những lời khiêu khích này cũng vô ích nó không đủ để lọt vào tai cậu. Giai Thiệu Điền bị ngó lơ càng thêm thích thú, nếu cậu là Lưu Hiên thì chắc chắn gân cổ lên đối chất rồi, thậm chí còn chẳng biết bản thân đang ở trong hoàn cảnh nào, giống như một con chó không được nuôi dưỡng tốt.
Giai Thiệu Điền bắt đầu thấy khó chịu với giọng nói phát ra từ chiếc điện thoại, phiền đến mức không thể đọc sách.
Hắn cáu gắt: “Vặn nhỏ âm lượng.”
Đáp lại là cái lắc đầu vô cùng ngoan cường.
Giai Thiệu Điền bước xuống giường gương mặt đằng đằng sát khí, chộp lấy cái điện thoại của cậu đưa lên cao rồi đập mạnh xuống sàn nhà.
“Đền đi!” Hai chữ viết vừa to vừa rõ được cậu trang trí thuận mắt như chuẩn bị từ trước.
“Tôi đã cảnh báo, do cậu mà thôi.” Giai Thiệu Điền dửng dưng đáp trả.
“Biết trước tôi sẽ làm phiền vậy anh còn lấy điện thoại tôi làm gì?” Một dòng chữ viết gọn gàng được chuẩn bị từ trước nằm ở trang vở tiếp theo, kèm theo mấy cái hình vẽ dễ thương thể hiện sự tức giận của cậu nằm chung quanh.
Thật ra cậu không tức giận ngược lại còn điểm tĩnh, đều có sự chuẩn bị kỹ càng.
“Cút về phòng.” Hắn quát lớn.
Lưu Hiên ôn bài đủ rồi chẳng tha thiết gì nữa, lập tức đứng dậy rời khỏi phòng cùng với đống sách vở. Ngoài mặt tĩnh lặng, về đến phòng đôi chân của cậu đã mềm nhũn, cứ sợ ở lại thêm một giây hắn sẽ ngoạm luôn cái đầu nhỏ.
Mặc dù ngày hôm nay cậu không dùng bữa chiều nhưng lại ngủ cực kỳ ngon, lý do là gì đã quá rõ ràng.
Ngày hôm sau cái bụng đánh trống đùng đùng, cậu rời khỏi nhà sớm hơn mọi khi. Bắt chuyến xe buýt đầu tiên đến cửa hàng tiện lợi, đúng là duyên số lại gặp Dạ Vu Ngôn, lần này hắn ta cũng kinh ngạc không ít.
Mặc dù Dạ Vu Ngôn không nắm chắc mấy phần, nhưng hai người bọn họ là chiến thần đi trễ, có lúc trèo tường bị bắt cùng nhau, có lúc chạy đua với tốc độ đóng cổng của bảo vệ.
“Cậu làm xuyên đêm luôn sao? Hôm nay thi mà?” Dòng chữ được viết vội vào tập đưa đến trước mặt hắn ta.
Dạ Vu Ngôn lịch sự đáp: “Không đúng, năm giờ chiều tôi đã tan làm, một giờ sáng thì tiếp tục.”
“Đến bao giờ?”
Hắn ta liếc nhìn quyển vở rồi đáp: “Sáu giờ.”
Bảy giờ đã vào thi, một tiếng để quay về nhà chuẩn bị sao?
Nếu như kiếp trước cậu chọn cách sống tiếp có lẽ phải làm quần quật giống như vậy, hoặc có thể hơn. Hít sâu một hơi Lưu Hiên không có can đảm để nghĩ tiếp, cậu cảm thấy mệt mỏi thay cho Dạ Vu Ngôn.
Vậy mà thân chủ giống như một tên ngốc cứ thích gây hấn với người ta.
Lưu Hiên thanh toán xong rồi rời đi, cơm nấm trong cửa hàng tiện lợi không ngon, vớt vát tâm trạng bằng loại sữa mà bản thân yêu thích, đến trường dự tính tiếp tục ăn bánh ngọt.
Cậu cực kỳ thích bánh ngọt mềm mềm.
“Hiên Hiên!”
Cái chất giọng này thì chính xác rồi cách gọi thì không đúng lắm, xoay đầu cậu nhìn thấy Trình Trục Tư hốt hoảng bước ra từ chiếc xe hộp.
Với giọng điệu nôn nóng, cậu ta đặt câu hỏi liên tục: “Hôm qua hẹn nhau sao lại không đến? Tôi liên lạc với cậu không được đã xảy ra chuyện gì sao?”
Có sao? Lúc mở điện thoại lên cậu không hề thấy tin nhắn đến, chẳng hề có một cuộc gọi nhỡ nào?
Giai Thiệu Điền lại đi làm ba cái trò này? Hắn xóa hết thông báo làm cậu không hề hay biết gì cả.