Không Nghĩ Tới Đi

Chương 62


Thiệu Từ Tâm từng nói rằng hát lạc nhịp chính là đang biên soạn ca khúc mới một lần nữa. 

Biên soạn ca khúc mới tức là sáng tác, Ôn Chi Hàn cảm thấy logic vô cùng.

Ôn Úc còn chưa từ trong hai chữ "Sáng tác" này phục hồi tinh thần lại.

Sáng tác?

Sao trước kia mình lại không biết Thiệu Từ Tâm còn có bản lĩnh này?

Mới học sao??

Không đợi cô ta nghi hoặc xong, bên tai lại nhẹ nhàng rơi xuống một câu: "Gọi điện thoại cho chị dâu của cô là có chuyện gì?"

Ôn Úc: "......"

Chị dâu, một cái xưng hô chói tai.

Cô ta tránh đi cái xưng hô này, hỏi ngược lại: "Tại sao chị không nói trước cho tôi vì cái gì chị lại tiếp điện thoại của em ấy?"

Ôn Chi Hàn nhẹ giọng cười cười, bình thản ung dung nói: "Em ấy là vợ của tôi, chúng tôi ở cùng một chỗ, điện thoại em ấy reo, tôi hỗ trợ tiếp một chút, đây không phải là chuyện bình thường sao?"

"Đạo lý đơn giản như vậy, chẳng lẽ cô load không nổi? Vậy trước kia trong giờ học cô đang làm cái gì?"

"......"

Ôn Úc không khỏi tức giận: "Đừng có hùng hổ doạ người, Ôn Chi Hàn, đừng cho là tôi không biết chị đang âm mưu chuyện gì!" 

"Chị đang tính kế Từ Tâm, cái gì tình cảm ân ái đều là giả, chị đối với em ấy căn bản chính là mưu đồ bất chính!"

Từ khi liên hôn bắt đầu, đây khẳng định chính là âm mưu.

Ôn Chi Hàn chính là niết chuẩn Thiệu Từ Tâm người thiện tâm hiếu, nhân cơ hội mà lợi dụng.

Ôn Chi Hàn căn bản chính là một con hồ ly giảo hoạt, ấp ủ mưu đồ đã lâu!

Ôn Chi Hàn nghe vậy, không giận không bực, bình tĩnh mà đem văn kiện để trên bàn.

Môi đỏ khẽ mở, cô chậm rãi nói: "Phải không? Vậy nói thử xem, tôi đối với Từ Tâm có mưu đồ bất chính như thế nào."

Cô luôn là trấn định như thế. 

Ôn Úc phiền nhất là cái dạng này của cô, đao thương bất nhập, bách độc bất xâm.

Ôn Úc cắn cắn môi, cuối cùng chỉ là ngữ khí bất thiện phun ra một câu: "Mưu đồ bất chính như thế nào thì chính chị rõ ràng, còn cần người khác tới nói cho chị sao?"

Ôn Chi Hàn mỉm cười: "Tôi xác thật không cần người khác nói cho tôi là tôi đang làm cái gì, nhưng có lẽ cô sẽ cần."

Ôn Úc bỗng nhiên không rõ ý tứ của cô.

Ôn Chi Hàn nhàn nhạt nói: "Ôn Úc, chuyện cô cùng vị Điền tiểu thư kia giải quyết rõ ràng chưa?"

Ôn Úc ngẩn người.

Ôn Chi Hàn: "Công việc tôi an bài cho cô đã làm xong chưa?"

Ôn Úc: "......"

Ôn Chi Hàn giơ tay chống đầu, ngón tay thon dài trắng nõn một lần lại một lần mà phất quá lông mày xinh đẹp.

Cô nhắm mắt lại, giống như đang nhắm mắt dưỡng thần.

"Chuyện của bản thân còn chưa xử lý sạch sẽ, mà đã dám đến khoa tay múa chân đối với chuyện của tôi? Đây là ai cho cô lá gan này?"

Ngữ điệu của cô rõ ràng ôn hòa như gió, lại ẩn ẩn mang theo một cổ uy nghiêm không thể bỏ qua, khiến người ta không dám mạo phạm.

Ôn Úc: "......"

Thật ra, Ôn Úc có chút sợ Ôn Chi Hàn của hiện tại.

Đời trước, bởi vì quan hệ ác liệt, hơn nữa cũng là quan hệ máu mủ, Ôn Chi Hàn căn bản là mặc kệ cô ta, mặc kệ cô ta tự sinh tự diệt.

Hai người nước giếng không phạm nước sông, tường an không có việc gì cũng trải qua chút năm.

Sau khi Ôn Chi Hàn đánh cô ta một cái tát, quan hệ giữa hai người càng thêm ác liệt, mỗi lần gặp mặt không khí lạnh lẽo liền ở chung quanh xoay chuyển không tiêu tan, nhưng cũng không nháo ra chuyện gì.

Nhưng đời này lại bất đồng.

Ôn Chi Hàn bắt đầu quản cô ta.

Không chỉ có đem cô ta nhét vào Quang Lam làm việc, còn nghiêm khắc khống chế tiền tiêu vặt mỗi tháng của cô ta, thậm chí còn muốn xen vào số lần ra cửa của cô ta!

Thái độ đối với cô ta cũng là càng nghiêm khắc càng lãnh đạm, trên mặt ôn ôn nhu nhu, thực tế chính là Tu La khủ.ng bố thiết diện!

Không có vợ, chị gái cũng thay đổi.

Cô ta thật sự không nghĩ tới, một lần trọng sinh vậy mà có thể lôi kéo đến nhiều biến động như vậy!

"Chị đang gọi điện thoại với ai?"

Từ loa điện thoại truyền đến giọng nói của Thiệu Từ Tâm.

Ôn Úc không khỏi ngừng thở, cái tên ngày đêm tơ tưởng tên bỗng nhiên dừng ở bên môi.

Ôn Chi Hàn mở mắt ra mắt, xoay người nhìn lại.

Thiệu Từ Tâm một bên lau tóc, một bên nhìn di động trên tay cô, còn nhướng mày.

Nếu nàng không nhận lầm, đây hình như là di động của nàng?

Ôn Chi Hàn đem điện thoại đệ đi ra ngoài: "Ôn Úc, cô em vợ của em."

Sau đó bắt đầu quan sát Thiệu Từ Tâm phản ứng.

Cô không hy vọng nhìn thấy trên mặt Thiệu Từ Tâm xuất hiện biểu tình chờ mong.

Cô hy vọng Thiệu Từ Tâm là thật sự hết hy vọng với Ôn Úc, không còn tia gợn sóng nào.

Cô hy vọng Thiệu Từ Tâm có thể buông bỏ, một lần nữa bắt đầu, tiếp nhận cuộc sống mới..... Cùng với một đoạn tình cảm mới.

Thiệu Từ Tâm chuyển động đôi mắt, nhìn về phía di động trong tay cô.

Sau khi lặng im hai giây, tiếp tục ngẩng đầu lên lau tóc, không có tiếp di động.

"Có việc ạ? Vậy để chị ta nói với chị đi, chị là chị gái của chị ta có chuyện gì không thể cùng chị nói?"

"Em phải lau tóc, bận lắm, không rảnh tiếp điện thoại."

Cái phản ứng này, lệnh người vừa ý.

Ôn Chi Hàn che giấu cảm xúc của mình, khẽ mỉm cười đem điện thoại đặt lại bên tai: "Chị dâu của cô bận, không rảnh tiếp điện thoại của cô."

Ôn Úc: "......"

Lau tóc cũng có thể kêu là bận sao???

Tức chết tôi rồi!

Không nghe thấy trả lời, Ôn Chi Hàn nhìn di động thì thấy — Ôn Úc đã cúp máy.

Cô nhẹ nhàng nhướng mày, đem điện thoại đặt ở trên mặt bàn, quay đầu đối với người bên cạnh đang toàn tâm toàn ý lau tóc: "Thực xin lỗi Từ Tâm, là chị tự tiện tiếp điện thoại của em."

Thiệu Từ Tâm ngừng động tác, quay đầu nhìn cô, bỗng nhiên cười một chút.

"Tiếp đi, không sao, em tin tưởng Chi Hàn của chúng ta cũng là đứa nhỏ có chừng mực."

Ôn Chi Hàn hơi ngẩn ngơ.

Đây là lần thứ hai nàng cho phép cô bước vào khu vực riêng tư của nàng.

Khoảng cách giữa các nàng dường như đang ngày càng kéo gần.

Sau khi nhận thấy được chuyện này, cô đột nhiên đối với tương lai tràn ngập chờ mong.

Có lẽ một ngày nào đó, cô cũng có thể chân chính đi vào trái tim của Thiệu Từ Tâm, trở thành người trong lòng của nàng.

Hai người tường an không có việc gì mà ngồi.

Thiệu Từ Tâm nghiêm túc tinh tế mà lau tóc.

Ôn Chi Hàn đang đợi nàng mở miệng nói chuyện, cô đang đợi nàng hỏi Ôn Úc nói gì đó, nhưng mà nửa ngày cũng chưa chờ được thanh âm của nàng.

"Từ Tâm," Ôn Chi Hàn nhịn không được mở miệng nói, "Em không định hỏi chị một chút, vừa nãy nó nói gì sao?"

Thiệu Từ Tâm buông khăn lông, giơ tay sửa sang lại tóc, không chút để ý nói: "Lời nói của chị ta rất quan trọng sao?"

"Không quan trọng thì không đáng giá nghe."

Ôn Chi Hàn chống đầu nhìn nàng, ôn nhu mà cười, thử hỏi: "Từ Tâm, lỡ như chị cảm thấy không quan trọng nhưng em sẽ cảm thấy quan trọng thì sao?"

Một câu rất có thâm ý.

Thiệu Từ Tâm quay người nhìn cô, biểu tình của cô tìm không ra một tia không bình thường, như thể cô chỉ là ở dò hỏi một cái tiêu chuẩn "Quan trọng" thì không còn ý gì nữa.

Thiệu Từ Tâm lại không có nghĩ như vậy.

Lúc trước, Ôn Chi Hàn rất kháng cự đối với chuyện nàng cùng Ôn Úc hợp lại, không muốn bị vợ mình cùng em gái làm cho mất mặt.

Cho nên nàng không thể làm Ôn Chi Hàn cảm thấy trong lòng nàng còn có Ôn Úc, như vậy quá bất lợi với tiến độ phát triển tình cảm của các nàng!

Nàng đem khăn lông đặt ở một bên, hoạt động mông, đi đến bên cạnh Ôn Chi Hàn, hai tay chống ở bên người cô, nghiêm trang mà nhìn chằm chằm cô nói: "Ôn Chi Hàn, em cần nghiêm chỉnh nói rõ, em không thích Ôn Úc, hiện tại chị ta không còn chỗ đứng trong trái tim em, sống hay chết đều cũng không có liên quan đến em."

"Bởi vì nguyên nhân nào đó, em thậm chí căm hận chị ta, chán ghét chị ta, hoàn toàn không muốn nhìn thấy chị ta."

"Cho nên, chị cảm thấy lời nói của chị ta quan trọng thì chính là quan trọng, chị cảm thấy lời nói của chị ta không quan trọng thì chính là không quan trọng."

"Hiểu chưa? Bà Thiệu."

Ôn Chi Hàn hiếm khi nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.

Giống một chú cún con hung ác, chỉ cần nói một lời không dễ nghe chọc nàng, nàng lập tức sẽ dùng tài hùng biện cắn người — không chút lưu tình.

Ôn Chi Hàn cho rằng chính mình chọc nàng không vui vẻ, thái độ ôn hòa vô cùng: "Ừm, chị hiểu."

Chân mày Thiệu Từ Tâm lập tức giãn ra.

Tiếp theo nàng nghe thấy Ôn Chi Hàn ôn nhu hỏi một câu: "Từ Tâm, chị có thể biết nguyên nhân nào đó là nguyên nhân gì không?"

"......"

Đương nhiên là không được.

Ít nhất hiện tại thì chưa không được.

Vì thế nàng hơi hơi mỉm cười: "Bí mật."

Sau đó cúi người hôn Ôn Chi Hàn một ngụm, ý đồ dời đi lực chú ý của cô

Ôn Chi Hàn đỉnh mày nhẹ nhàng nhướng lên, xinh đẹp lại câu nhân.

Thiệu Từ Tâm bình tĩnh giảo biện nói: "Chị quá xinh đẹp, em nhịn không được, cho nên hôn chị một chút, chứng minh sự tôn trọng đối với  mỹ mạo của chị."

Ôn Chi Hàn nghe xong, dứt khoát đem người ôm vào trong lòng ngực, kéo dài nụ hôn kia.

Sau khi hôn xong, mặt mày cô ôn nhu mà vén tóc của nàng, nói một câu: "Chị cũng nhịn không được."

Thiệu Từ Tâm nhất thời cười cong đôi mắt đào hoa.

"Chị cũng cảm thấy em xinh đẹp?"

"Ừm."

"Khéo ghê, em cũng cảm thấy em xinh đẹp."

"......?"

Ôn Chi Hàn đối với mạch não của nàng lại một lần có nhận thức hoàn toàn mới.

Quả nhiên luôn là khiến người ta không ngờ đến á.....

Thiệu Từ Tâm vô cùng vui vẻ mà đi sấy tóc, sau khi sấy xong cầm di động trở về phòng, còn ngứa miệng mà ngâm nga ca khúc nhỏ.

Ôn Chi Hàn thích người xinh đẹp.

Ôn Chi Hàn khen mình xinh đẹp.

Bốn bỏ năm, Ôn Chi Hàn đã thích mình!

Ôn Chi Hàn đưa mắt nhìn nàng vào phòng ngủ, hồi tưởng chuyện mới vừa rồi, đột nhiên mỉm cười.

Có bí mật thì có đi.

Mỗi người đều có bí mật, bao gồm cô.

...

Thiệu Từ Tâm nằm ở trên giường xem di động.

Chủ yếu là nhìn xem Ôn Úc nói gì đó.

Nàng thiệt tình hy vọng Ôn Úc bớt nói mấy lời vô dụng chọc Ôn Chi Hàn tức giận.

Bất quá xem phản ứng vừa rồi của Ôn Chi Hàn, tựa hồ...... Cũng không bị chọc tới?

Click mở WeChat, bấm vào khung chat.

Sau khi Ôn Úc gọi điện thoại còn gửi vài tin nhắn.

Câu câu chữ chữ đều đang thể hiện sự quan tâm của cô ta đối với nàng, nói rõ tình cảnh nguy hiểm đáng báo động của nàng.

[ tra nữ ]: Từ Tâm, chuyện đã đến tình trạng như bây giờ, tôi nhất định phải nhắc nhở em, phải cảnh giác Ôn Chi Hàn!

[ tra nữ ]: Chị ta đối với em căn bản là không có đơn giản như em nghĩ, đừng xem chị ta là người thiện lương, chị ta là một con cáo già!

[ tra nữ ]: Cùng em tham gia chương trình, lại muốn cùng em phát sóng trực tiếp, rất có khả năng là muốn lợi dụng tầm mắt công chúng buộc chặt em!

[ tra nữ ]: Chị ta đối với em chính là mưu đồ bất chính!

Thiệu Từ Tâm tầm mắt chậm rãi dừng ở câu cuối cùng, mày nhẹ nhàng nhăn lại.

Ôn Chi Hàn có mưu đồ bất chính với mình?

...

Ôn Chi Hàn lại ở trong phòng sách ngây người một hồi.

Chờ công việc xử lý xong rồi mới trở lại phòng ngủ.

Thiệu Từ Tâm nằm nghiêng ở trên giường, thấy cô vào, khuỷu tay chống đầu nhìn về phía cô.

Tầm mắt hai người lặng im trong không khí chạm vào nhau.

Song song dừng lại động tác từng người.

Nhìn nhau một lát, Thiệu Từ Tâm giơ tay câu dẫn.

"Ôn Chi Hàn, đến gần em một chút."

Ôn Chi Hàn lập tức đi tới mép giường ngồi xuống, rũ mắt nhìn đôi mắt sáng ngời của nàng.

"Làm sao vậy?"

Thiệu Từ Tâm từ dưới nhìn lên, đôi mắt thẳng thắn và hào hùng

"Ôn Úc nói với em một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Chị ta nói......"

Thiệu Từ Tâm không di chuyển mắt mà nhìn cô: "Chị có mưu đồ bất chính với em."

Trái tim Ôn Chi Hàn nháy mắt bị nhéo một chút, cô bất động thanh sắc, che giấu sự chột dạ này.

Cô đã sớm nên đoán được Ôn Úc sẽ nói với Thiệu Từ Tâm những lời này.

Chỉ là phản ứng của Thiệu Từ Tâm......

Cô nhìn đôi mắt đào hoa của Thiệu Từ Tâm, đôi mắt này bình tĩnh không gợn sóng, nhìn không thấu là bất luận cảm tình gì.

Cảm giác mờ mịt thế này khiến cô cảm thấy rất khó chịu, giống như bị nướng trên lửa vậy, rất dày vò.

Không muốn ngồi chờ chết, cô quyết định chủ động một chút.

Cúi người tới gần, rũ mắt nhìn nhau, âm điệu ôn nhu trước sau như một.

"Từ Tâm em nghĩ sao?"

"Em cảm thấy chị đối với em...... Là có mưu đồ bất chính sao?"

Giọng nói rơi xuống bên tai.

Cô nghênh đón ánh mắt dò xét của Thiệu Từ Tâm.

Từ trên xuống dưới, từng cái đánh giá qua đi, chỉ kém đem trái tim cũng móc ra xem.

Thiệu Từ Tâm không nói gì.

Ôn Chi Hàn cảm giác tim đập gia tốc.

Nếu thật sự có thể đem trái tim móc ra để nhìn thấu tất cả, chỉ sợ phòng tuyến của cô sẽ tan rã.

"Không có khả năng." Thiệu Từ Tâm bỗng nhiên chắc chắn mà nói.

Nàng buông tay, nằm ở trên giường thảnh thảnh thơi thơi mà nhìn Ôn Chi Hàn.

"Sao có thể có mưu đồ bất chính với em, nói em đối với chị có mưu đồ bất chính thì còn được."

Nàng vẫn là không nghĩ ra được Ôn Chi Hàn có thể mưu đồ cái gì.

Hơn nữa cùng Ôn Chi Hàn ở chung lâu như vậy, Ôn Chi Hàn làm người như thế nào, nàng rõ ràng, không cần phải tới lượt Ôn Úc dạy nàng.

Ngay cả khi Ôn Chi Hàn muốn gạt nàng, có thể trăm phương ngàn kế bịa đặt biểu hiện giả dối lâu như vậy cũng là bản lĩnh của Ôn Chi Hàn, nàng nhận.

Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của Ôn Chi Hàn, dùng ánh mắt khẳng định trấn an cô: "Cùng chị ở chung lâu như vậy, em hiểu rõ cách chị làm người, mới sẽ không bị châm ngòi ly gián đâu."

"Yên tâm, em tin tưởng chị."

Ôn Chi Hàn: "......"

Cô nhịn không được thấp giọng cười khẽ: "Ừm, cảm ơn em có thể tin tưởng chị."

Chỉ tiếc, chị cô phụ tín nhiệm của em.