Ý trời làm ba người các nàng gặp lại nhau tại thế giới này, hoàn thành sinh mệnh còn dang dở.
Thiệu Từ Tâm giờ phút này lại không dám nghĩ lại.
Nàng không biết Ôn Chi Hàn có phải thật sự trọng sinh hay không.
Nàng không dám nghĩ Ôn Chi Hàn đến tột cùng thích chính mình bao lâu.
Nàng sợ hãi phần yêu thích này ở đời trước cùng với việc bản thân bị tai nạn xe cộ đã lăng trì Ôn Chi Hàn không biết bao lần.
Nàng không muốn thấy Ôn Chi Hàn một mình nhận lấy sự đau khổ này, nàng không muốn......
Lặng yên giơ tay đặt ở trên eo Ôn Chi Hàn, đầu ngón tay nhẹ nhàng run rẩy, siết chặt góc áo cô.
"Chị nói cho em nghe đi, có phải hay không......"
Ôn Chi Hàn, Chi Hàn của em.
Chị đến tột cùng bởi vì em mà chịu bao nhiêu khổ?
Em cô phụ chị, em thật sự xin lỗi chị......
Khoảnh khắc vấn đề vừa được nàng hỏi ra, giống như một cục đá rơi vào mặt hồ yên tĩnh, ở trong lòng Ôn Chi Hàn kích khởi gợn sóng phập phồng không thôi.
Cái gì trấn định, cái gì bình tĩnh đều hoàn toàn bị nghiền nát vào giây phút này, không đáng giá nhắc tới.
— Từ Tâm của cô cũng là trọng sinh.
Từ Tâm của cô trọng sinh.
Mất mạng trong vụ tai nạn xe cộ, lại ở thế giới này thức tỉnh, bắt đầu lại cuộc sống vẫn còn dang dở.
Giờ này khắc này, cảm kích trong lòng cô đã hơn cả kinh ngạc.
May mắn nàng còn sống, nàng vẫn còn sống......
Đời này sẽ không có chuyện nào làm cô vui vẻ hơn chuyện nàng sống lại.
"Ôn Chi Hàn......"
Coi nghe thấy giọng Thiệu Từ Tâm đang khắc chế mà nhẹ nhàng kêu ở bên tai cô, cùng với thúc giục.
Cô biết chính mình ở trước mặt nàng rốt cuộc giấu không được.
"Đúng vậy."
Đáp án đơn giản lại thẳng thắn, lệnh người kinh ngạc.
Tuy là Thiệu Từ Tâm làm đủ công tác chuẩn bị tâm lý, cũng không khỏi kinh ngạc mở to hai mắt.
Tạo hóa trêu người......
Nàng thấy Ôn Chi Hàn đỏ mắt, thấy nước mắt trên mặt cô.
Lần đầu tiên nàng nhìn thấy cô thất thố như thế — bởi vì nàng.
Ôn Chi Hàn rũ mắt giấu đi thất thố giờ phút này, thanh âm áy náy: "Xin lỗi."
Cái chết của người trước mặt đã để lại dấu vết không thể xoá nhoà trong lòng cô, khiến cô cảm thấy sợ hãi, sợ hãi lịch sử sẽ tái diễn, sợ bản thân lại mất đi nàng một lần nữa.
Đây là chuyện cô hối hận nhất, đó là đời trước đã không bảo vệ nàng thật tốt.
Xung quanh ầm ĩ không thôi, không có người nghe thấy các nàng nói gì.
Ngẫu nhiên sẽ có ánh mắt nhìn lại đây, đánh giá hai người.
Đây không phải nơi thích hợp để nói chuyện với nhau.
"Trở về rồi nói sau." Ôn Chi Hàn nói như thế.
Thiệu Từ Tâm vẫn ngơ ngác mà nhìn cô.
Nàng thấy cô hơi chau mày, mặt mày luôn luôn ôn nhu dần dần hiển lộ ra vài phần yếu ớt.
Đến lúc này nàng mới biết được, người trước mắt cũng có nhược điểm, cũng không phải là đao thương bất nhập.
"Được," Thiệu Từ Tâm nhẹ nhàng mở miệng, "Chúng ta trở về nói."
...
Dung Nhã giúp Thiệu Từ Tâm đem hành lý đều dọn đến xe Ôn Chi Hàn.
Dọn xong, nàng nhìn về phía Ôn Chi Hàn đang mang kính râm, rất dễ dàng liền nhận ra đó là kính râm của Thiệu Từ Tâm.
Hôm nay Thiệu Từ Tâm vẫn đeo.
Dung Nhã đã hiểu chút gì đó.
Lễ phép cười, vươn tay: "Vất vả Ôn tổng đặc biệt tới đón Từ Tâm, chúng tôi đi trước, không quấy rầy hai người."
Ôn Chi Hàn nhẹ nhàng nắm lấy tay cô ấy, trong thanh âm nghe không ra cảm tình gì: "Ừ."
Thiệu Từ Tâm biết Ôn Chi Hàn hiện tại không có tâm tình ứng phó người, vội vàng thúc giục Dung Nhã đi.
Tiếp theo đè lại tay Ôn Chi Hàn muốn mở cửa ghế điều khiển ra.
Tầm mắt hai người giao nhau cách một chiếc kính râm.
Thiệu Từ Tâm trầm mặc một lát, lấy hết can đảm mở miệng —
"Em lái cho."
Nàng tuy rằng thật lâu không có lái xe, nhưng ký ức lái xe khắc vào DNA sẽ không quên.
Hơn nữa hiện tại cảm xúc của Ôn Chi Hàn không ổn, tựa như nàng đời trước, như vậy lái xe rất nguy hiểm.
Trái lo phải nghĩ, hiện tại hẳn là nàng tới lái xe.
"Em lái xe." Nàng lại nhẹ nhàng lặp lại một lần, như là đang nói cho Ôn Chi Hàn, lại như là tự cho chính mình sự khẳng định.
Ôn Chi Hàn tháo kính râm xuống, nhìn nàng.
"Từ Tâm, đừng miễn cưỡng."
Thiệu Từ Tâm nhìn đôi mắt cô ửng đỏ, càng thêm kiên định quyết định của chính mình: "Không miễn cưỡng, em sẽ lái xe."
Nàng cũng không muốn miễn cưỡng cô.
Vì cô, nàng nhất định sẽ lái xe cẩn thận, an toàn về đến nhà.
Sự thật chứng minh, Thiệu Từ Tâm làm được.
Kỹ thuật lái xe của nàng vẫn thuần thục, hiện tại khi lái xe là càng thêm chăm chú 200%, mãi đến khi xe vững vàng đến bãi đỗ xe ngầm của chung cư, cả người mới thả lỏng lại.
Nàng nhẹ nhàng thở ra.
Đầu ngón tay ngừng ở trên tay lái, nhẹ nhàng vu.ốt ve.
Nàng tựa hồ dễ dàng bước qua một cửa ải khó khăn trong lòng — vì Ôn Chi Hàn.
Cũng là tới giờ khắc này, nàng mới hiểu được trước kia Ôn Chi Hàn vì cái gì sẽ nhiều lần tò mò nguyên nhân nàng không lái xe.
Đó không phải là tò mò, kia phải nói là đang xác nhận.
Ôn Chi Hàn muốn xác nhận nàng cùng chính mình có phải giống nhau hay không, có phải đều được đến ông trời rủ lòng thương hay không.
Chỉ là nàng một tránh hai tránh, cho đến hôm nay mới ngoài ý muốn bị vạch trần.
Cùng với bị vạch trần, còn có tâm ý Ôn Chi Hàn đối với nàng kiên trì bền bỉ, kéo dài qua hai đời.
Nàng chậm rãi quay đầu nhìn về người phía ghế điều khiển.
Khoảnh khắc ánh mắt tương giao, nàng bỗng nhiên cảm thấy một tia khổ sở, bất giác lại tránh đi tầm mắt cô.
Nàng vốn nên vui vẻ, nhưng giờ phút này lại chỉ muốn hỏi chính mình có tài đức gì......
Động tác tránh né rơi vào trong mắt Ôn Chi Hàn mang ý vị cự tuyệt.
Cô nao nao, chợt rũ mắt dịch khai tầm mắt, cảm xúc có chút hạ xuống.
Dọc theo đường đi cô luôn là nhịn không được nhìn về phía người trên ghế điều khiển.
Cặp mắt kia luôn muốn nỗ lực nhìn thấu Thiệu Từ Tâm, nhìn xem trái tim nàng đến tột cùng có viết tên Ôn Chi Hàn hay không.
Nhưng cô nhìn không thấu.
Cô như cũ không biết nàng đến tột cùng có thích chính mình hay không......
Nàng đại khái là không thích cô đi......
Mở cửa xuống xe về nhà.
Một đường trầm mặc, không khí không thích hợp một cách khó hiểu.
Thiệu Từ Tâm có chút sợ hãi không khí như vậy, như bầu trời yên ả trước trận mưa to, như là khúc nhạc dạo trước khi chia tay.
Mở cửa phòng, nàng nhẹ nhàng mở miệng: "Nói chút lời gì đó đi......"
Nàng quay đầu nhìn Ôn Chi Hàn.
Biểu tình của Ôn Chi Hàn ở trong mắt nàng mạc danh nhìn ra vài phần đáng thương.
Đầu ngón tay hơi hơi giật giật, cuối cùng cái gì cũng chưa làm.
Nàng vốn nên hôn lấy cô, giống như trước kia dùng hợp đồng để lấy cớ, đê tiện mà cùng cô tiếp tục thân mật khăng khít, đoạt lấy, bá chiếm d.ục vọng của cô.
Chỉ là đêm nay hiệp nghị bắt đầu trở thành phế thải, nàng mất đi cái quyền lực này, giữa các nàng lại phải bảo trì khoảng cách một lần nữa.
Cô một tay đẩy hành lý Thiệu Từ Tâm, một tay hư hư đỡ eo Thiệu Từ Tâm, thật cẩn thận.
Cô nhẹ giọng nói: "Vào đi thôi, không phải em có chuyện muốn hỏi chị sao?"
"Tối hôm nay, em muốn biết cái gì, chị đều nói cho em, tuyệt đối không giấu giếm."
Cô vốn là không tính toán lừa gạt tâm ý của mình.
Bất quá đêm nay, thứ cô muốn thẳng thắn lại ngoài ý muốn nhiều hơn một chút.
Thiệu Từ Tâm nghe lời mà đi vào trong phòng, vừa nhấc mắt liền thấy ở trên bàn trà phòng khách đặt một tờ giấy trắng.
Nàng không để ý, đem hành lý đặt ở một bên, quay đầu nhìn Ôn Chi Hàn.
Ôn Chi Hàn cho rằng nàng tùy thời sẽ chuẩn bị rời đi, trong lòng thở dài, đem một hành lý khác cũng đẩy qua đó.
Đến lúc này, cô đã không có tư cách giữ người ở lại nữa.
Ai bảo Thiệu Từ Tâm không thích cô chứ?
Thiệu Từ Tâm ngược lại không nghĩ nhiều như vậy.
Hiện tại lực chú ý của nàng đều là Ôn Chi Hàn.
Chuyện nàng muốn biết quá nhiều, có liên quan đến Ôn Chi Hàn hết thảy nàng đều muốn biết.
Nàng nên ngẫm lại thật kỹ, ngẫm lại bắt đầu hỏi từ nơi nào mới tốt.
Ôn Chi Hàn thấy chóp mũi nàng đông lạnh đến đỏ lên, lại tạm thời không có ý muốn mở miệng, vì thế tiến vào phòng bếp rót ly nước ấm cho nàng.
Thiệu Từ Tâm cầm ly nước, độ ấm tức khắc ở lòng bàn tay lan tràn, rất là thoải mái.
Nàng bỗng nhiên có ý nghĩ.
Nàng cũng rót cho Ôn Chi Hàn ly nước ấm, mở miệng chậm rãi nói: "Ôn Chi Hàn, chị thích em thật lâu sao?"
Ôn Chi Hàn không có phủ nhận.
Thiệu Từ Tâm truy vấn nói: "Bắt đầu khi nào?"
Ôn Chi Hàn: "Cấp ba."
Thiệu Từ Tâm ngây ngẩn cả người.
Cấp ba?!
Vậy chẳng phải Ôn Chi Hàn yêu thầm nàng rất nhiều năm sao!
Nàng tức khắc vẻ mặt hoang mang: "Nếu chị thích em vậy đời trước vì cái gì lại đề nghị em và Ôn Úc liên hôn chứ?"
"Không phải nên là yêu cầu em cùng chị kết hôn sao?"
Ôn Chi Hàn cười cười, ý cười có chút chua xót.
"Bởi vì em không thích chị, mà chị hy vọng em có thể được hạnh phúc."
Cô làm sao không hy vọng lúc ấy người liên hôn với nàng là mình đâu?
Cô rõ ràng thích nàng hơn bất luận kẻ nào, thời gian thích nàng còn sớm hơn cả Ôn Úc.
Nhưng tình yêu chính là như thế, ngang ngược không nói lý, không có thứ tự đến trước và sau.
Thiệu Từ Tâm thích Ôn Úc, mà không phải cô.
Cô không phải nữ chính của Thiệu Từ Tâm, cũng không muốn làm Thiệu Từ Tâm hận chính mình.
Nhưng là cô làm sai.
Ôn Úc không có yêu Thiệu Từ Tâm như cô nghĩ.
Ôn Úc cô phụ Thiệu Từ Tâm mà cô trân trọng vô cùng — cô đã hại chết Từ Tâm mà cô yêu.
Khi đó, cô chạy tới hiện trường tai nạn xe cộ, thấy nàng nằm ở trên cán cứu thương di động hai mắt nhắm nghiền, mặt đầy máu, trong đầu cô ầm ầm nổ tung, trống rỗng.
Cô ngơ ngác mà đi đến nắm lấy tay nàng.
Tay nàng quá lạnh, lạnh đến mức làm cho người ta sợ hãi, một chút độ ấm cũng không có.
Cô không dám tin tưởng, cúi xuống thật cẩn thận mà gọi nàng: "Từ Tâm......"
Không người trả lời.
Cô bắt đầu cảm thấy sợ hãi, cảm thấy bất an, cảm thấy tuyệt vọng.
Đôi tay cô dính đầy máu của nàng lại không có một chút độ ấm thuộc về nàng.
Hết thảy hết thảy đều chứng tỏ Thiệu Từ Tâm tử vong, điều này làm cho cô vô pháp thừa nhận, thống khổ bất kham, giống như rơi vào vực sâu tan xương nát thịt.
Cô bắt đầu tự trách, oán trách chính mình đã đẩy Thiệu Từ Tâm về phía một kẻ cặn bã.
Cô bắt đầu oán hận Ôn Úc, trách cứ cô ta ngay cả một người vợ cũng không đảm đương nổi, quan hệ giữa hai người trở nên càng thêm ác liệt.
Kỳ thật trong lòng cô rõ ràng đầu sỏ gây tội là tài xế say rượu lái xe kia, nhưng cô không có biện pháp, cô vẫn là hận Ôn Úc, không thể tự chủ được......
Nếu cuộc sống có thể bắt đầu lại, cô tuyệt đối sẽ không để Ôn Úc lại đụng vào một đầu ngón tay của Thiệu Từ Tâm!
Đại khái là ông trời rủ lòng thương, sau khi cô chết thế nhưng thật sự được cơ hội trọng sinh.
Lần thứ hai mở mắt ra, cô một lần nữa về tới thời điểm khí phách hăng hái, cũng là thời điểm hết thảy sai lầm còn chưa bắt đầu.
Lúc này đây, cô rốt cuộc lấy hết can đảm đến gần Thiệu Từ Tâm.
Cô muốn nhìn thấy nàng.
Vì thế cô chủ động đi tham gia buổi đầu công chiếu《 hồng liên 》mà đời trước cô đã không đến, lần đầu công chiếu, đây là điện ảnh Thiệu Từ Tâm là diễn viên chính.
Ở nơi đó, cô thấy một Thiệu Từ Tâm sống sờ sờ, có hô hấp có độ ấm, còn chưa bị cô phụ tính cảm, còn chưa bị cảm tình tra tấn - Thiệu Từ Tâm.
Cô không biết chính mình lúc ấy đến tột cùng dùng bao lớn sức lực mới khắc chế được xúc động muốn chạy tới ôm nàng.
Cảm tạ trời xanh ban ân, đã làm cho các nàng có thể gặp lại.
Cô như cũ muốn giúp nàng.
Vì thế bào chế đúng cách, lại một lần đưa ra liên hôn.
Chẳng qua lúc này đây đối tượng liên hôn, là cô
Từ khi bắt đầu có quyết định này, cô liền biết tình yêu của chính mình thật sự ti tiện, cô mưu toan không từ thủ đoạn để có được nàng.
Dù cho không thể bước vào trái tim nàng, cũng muốn đem nàng bảo hộ dưới cánh chim của mình, không để nàng lại chịu một tia thương tổn nào nữa.
Cô rốt cuộc không thể chịu đựng được tư vị mất đi nàng …
Nhưng khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, Thiệu Từ Tâm tự mình đưa ra đề nghị muốn cùng cô kết hôn.
Thiệu Từ Tâm nói chính mình đã chia tay với Ôn Úc.
Nàng nói Ôn Úc đối với nàng không tốt, trong lòng không có nàng.
Nàng ủy khuất khiến lòng người đau nhói.
Cô biết, cô đều biết.
Chỉ là cô không có biện pháp biểu lộ quá rõ ràng, chỉ có thể cố gắng trấn định mà nói một câu: "Là nó không tốt."
Là Ôn Úc có mắt không tròng, là Ôn Úc không xứng với tình yêu của em.
Đừng thích nó nữa, đừng bị thương tổn thêm một lần nào nữa......
Bởi vậy khi Thiệu Từ Tâm đưa ra đề nghị muốn cùng cô kết hôn, đúng thời điểm, cô dường như không có do dự liền đáp ứng rồi.
Một khắc đó, cô nảy sinh lòng tham.
Cô muốn ở trên người Thiệu Từ Tâm có được càng nhiều, muốn thử một lần đến gần cõi lòng nàng.
Cô không phải không cho Thiệu Từ Tâm cơ hội hối hận.
Khi lần đầu tiên cô cùng Thiệu Từ Tâm trở về Thiệu gia gặp Thiệu Hành, ở trên đường, cô nói cho nàng: "Em còn cơ hội hối hận."
Khi đó, chỉ cần Thiệu Từ Tâm nói hối hận, cô sẽ lại lần nữa lui về, mang theo tình yêu ti tiện nhút nhát của mình giấu ở trong bóng tối, vô thanh vô tức.
Chỉ cần nàng nói hối hận, cô liền không bao giờ sẽ được một tấc lại muốn tiến một thước.
Cô tôn trọng mỗi một lựa chọn của nàng.
Chỉ là Thiệu Từ Tâm không có hối hận, nàng nói một câu —
"Em không hối hận cùng chị kết hôn."
Một câu thể hiện sự tín nhiệm, cô đối với những lời này ấn tượng khắc sâu, lòng tham bởi vậy mà khống chế không được.
— cô ở trong lòng Thiệu Từ Tâm khác biệt, cô hy vọng có thể khác biệt hơn thế.
Cũng bởi vì đối với Thiệu Từ Tâm có thẹn, cho nên đời này cô vẫn luôn tận tâm tận lực mà giúp Thiệu Từ Tâm.
Bao gồm an bài một trợ lý lệnh người thư thái.
Cô muốn bồi thường nàng, muốn đối tốt với nàng, lại sợ nàng ở bên ngoài bị khi dễ trở về không nói một tiếng nào với cô.
Ý nghĩa Lâm Mộc Mộc tồn tại ý là ở chỗ này, đã là giúp nàng cũng là giúp cô.
Lúc sau các nàng ở chung, Thiệu Từ Tâm cũng cho nàng rất nhiều cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước.
Tỷ như ở trước mặt cha mẹ thể hiện tình cảm, tỷ như ở trước màn ảnh ân ân ái ái.
Cô không có buông tha những cơ hội này, đổi lấy những lần tiếp xúc thân mật khắng khít mà từ trước tới giờ cô chưa bao giờ nghĩ tới.
Cô tự biết mình đê tiện, bởi vậy chưa bao giờ nhận lấy những lời khen mà Thiệu Từ Tâm khen cô tốt.
Cô một chút cũng không tốt.
Cô không dám quang minh chính đại mà nói yêu, thậm chí là tính kế nàng, ý đồ biến nàng trở thành của riêng cô
Cô căn bản không có tốt như nàng tưởng tượng......
Hôm nay, lớp cửa sổ hoàn toàn bị xé mở, cô đối với nàng lại không có bất luận cái gì bí mật.
Đã là giải thoát, cũng có thể là vĩnh biệt.
Ôn Chi Hàn nói xong, rũ mắt nhìn ly nước ấm trong tay, trong giọng nói tràn đầy áy náy cùng tự trách.
"Thực xin lỗi Từ Tâm, là chị cho rằng hai người là yêu nhau, cho rằng là nó yêu em, sẽ đối với em thật tốt, có thể cho em hạnh phúc mà em mong muốn."
"Chị cho rằng chị là đang thành toàn hai người, là đang giúp em......"
Nếu lúc trước cô biết Ôn Úc chân đạp hai thuyền, nếu cô sớm biết một chút....
Đều là cô sai, là cô hại chết nàng......
"Thực xin lỗi, Từ Tâm."
Cô lại nói một lần xin lỗi.
"Mọi chuyện chị đã giải thích rõ ràng với em, là chị vi phạm hợp đồng lúc trước đã định ra, tự nguyện tùy em xử lý."
"Hợp đồng chị để ở trên bàn, tùy em xử lý, bất luận em muốn xử lý như thế nào, chị đều không có câu oán hận."
Cô chậm rãi ngước mắt, một lần nữa nhìn chăm chú vào đôi mắt Thiệu Từ Tâm.
Sau một lúc lâu, ôn nhu mà cười một chút, đôi mắt ôn nhu đến làm người đau lòng: "Từ Tâm, cảm ơn em thành toàn cho chị, ở bên cạnh chị lâu như vậy, chị đã rất thỏa mãn."
Nếu không phải Thiệu Từ Tâm nguyện ý, cô vô pháp trở thành vợ nàng.
Như vậy cũng đủ rồi, có thể làm vợ nàng hơn một năm cũng đủ rồi.
Trừ bỏ tình cảm, các nàng cái gì cũng đều có, cô cũng coi như là mộng tưởng viên mãn, yêu thầm viên mãn.
Thiệu Từ Tâm toàn bộ hành trình không nói một lời, không có lên tiếng ngắt lời của cô, duy độc khi cô xin lỗi cùng nói lời cảm tạ nhăn chặt mày.
Nàng không muốn nghe hai câu này.
Ít nhất, không hy vọng dưới tình huống như thế nghe thấy Ôn Chi Hàn nói hai câu này.
Ôn Chi Hàn có cái gì sai?
Ôn Chi Hàn cái gì cũng không có sai.
Bất luận kẻ nào đều không thể trách cứ cô, càng không tư cách đem chuyện hôn nhân bất hạnh, cùng với trách nhiệm cái chết ngoài ý muốn của nàng đẩy hết lên người cô, bao gồm cả chính bản thân cô.
Thiệu Từ Tâm cảm thấy chính mình hiện tại cần thiết làm chút gì đó mới được.
Ôn Chi Hàn thấy Thiệu Từ Tâm đột nhiên xoay người trở về phòng.
Một lát sau, Thiệu Từ Tâm cầm hai phần hợp đồng đi đến trước mặt cô.
"Ôn Chi Hàn, chị nói tùy tiện em xử lý đúng không?"
"Ừ."
"Tuyệt đối không hối hận?"
"Tuyệt không hối hận."
"Được."
Sau đó Thiệu Từ Tâm ở trước mặt cô đem hai bản hợp đồng xé bỏ.
Cô nhìn đến ngẩn ngơ.
Thiệu Từ Tâm cảm thấy không đủ, lại cầm hai bản hợp đồng vừa xé đặt trên nến đốt cháy, khinh phiêu phiêu ném vào thùng rác, một chữ cũng không lưu lại, như là giữa các nàng chưa từng tồn tại qua cái gông cùm xiềng xích kia.
Thiệu Từ Tâm nâng mắt gắt gao nhìn chằm chằm cô, ngữ khí hết sức nghiêm túc.
"Ôn Chi Hàn, chị chỉ biết chị có bao nhiêu thích em, còn không biết em có bao nhiêu thích chị, cho nên em không có đơn giản như chị, chỉ có thế liền thỏa mãn."
Ôn Chi Hàn nghe vậy sửng sốt.
Em ấy nói em ấy..... Thích mình?
Thiệu Từ Tâm nghĩ đến những năm tháng cô đã phải chịu đựng một mình, nghĩ đến những ngày tháng cô phải chịu dày vò vì cái chết của mình, nàng đột nhiên thấy đau lòng, không tiền đồ mà đỏ hốc mắt.
Nàng xoa nhẹ đôi mắt, ánh mắt sáng quắc nhìn người thương ở trước mắt, lại không cố kỵ, lớn mật tỏ tình —
"Ôn Chi Hàn, em thích chị, đặc biệt thích chị, thích chị nhiều hơn những gì mà chị nghĩ, thích chị đến mức đã sớm muốn xé bỏ hợp đồng, sau đó ăn vạ bên cạnh chị cả đời."
"Khi biết chị cũng thích em, em thật sự rất vui vẻ. Khi biết chị chịu đựng lâu như vậy, em cũng rất khổ sở. Em không cảm thấy đó là do chị sai, chị rất tốt, chị không có sai cái gì hết, em không cho phép chị tự trách bản thân."
"Sai chính là em mới đúng..... Ôn Chi Hàn, em thật sự rất hối hận không thể sớm một chút thích chị, không thể sớm một chút đáp lại tâm ý của chị, lại mắc sai lầm hết lần này đến lần khác."
"Cũng may hiện tại chúng ta vẫn còn kịp."
Ôn Chi Hàn làm hết thảy đều là vì nàng.
Cô chỉ là thích nàng, quá thích nàng.
Một tình cảm chân thành tha thiết như thế bày ở trước mắt, nàng còn có lý do gì để cự tuyệt?
Thiệu Từ Tâm gạt đi nước mắt, vươn tay, thần sắc trở nên trịnh trọng, như thể đang tuyên thệ trong hôn lễ.
"Ôn tiểu thư, xin hỏi chị nguyện ý làm bà Thiệu của em không?"
"Nhiều một phần cảm tình, thiếu một phần hợp đồng."
Ôn Chi Hàn từ trong kinh ngạc hoàn hồn, ánh mắt chậm rãi dừng ở tay nàng, khóe môi nhẹ cong, mặt mày trở nên nhu tình như nước.
Cô nắm lấy cái tay kia, trân trọng mà ôm lấy người ngày đêm tơ tưởng vào trong lòng ngực, gắt gao ôm lấy.
"Vô cùng nguyện ý, cầu mà không được."