*
Tôi vội hỏi nhưng điện thoại đã cúp. Thử gọi lại thì chỉ thấy âm thanh tút tút.
Không phải có chuyện gì xảy ra thật rồi đấy chứ? Thấp thỏm ruột gan bước vào thang máy thì thấy có người đưa tay bấm thang máy trước cả tôi.
“Làm gì vậy hả?”
Đúng là đủ trò, giờ thì Cheon Sang Won còn vào thang máy cùng tôi luôn. Bấm nút xong, cậu ta cười cười.
“Em định đi cùng anh luôn.”
“Đi đâu?”
“Tới nhà Cha Yeo Woon.”
Thằng bé này điên rồi hả?
“Cậu đâu có thân với Cha Yeo Woon?”
“Đâu phải thế? Thân mà anh.”
Cậu ta đáp tỉnh bơ, thậm chí còn không thèm cười nữa. Cái thằng nhãi này, nói dối không biết ngượng mồm.
“Đừng có đi theo tôi đấy.”
Định bụng cửa thang mở một cái là sẽ tìm cách chạy thoát khỏi tên này luôn, tôi vừa nói vậy thì trước mắt bỗng hiện ra cửa sổ thông báo quen thuộc.
[Nhiệm vụ phụ: Hãy cùng Cha Yeo Woon kết thêm bạn bè.]
Đã thế lại cái nội dung này nữa chứ.
Chẳng hiểu sao lại hiện ra đúng lúc này. Đã thế lại còn trước mặt cái thằng xem ra kém phù hợp nhất với vị trí ứng cử làm bạn của Cha Yeo Woon.
Tôi cau mày nhìn chằm chằm nhưng cái cửa sổ trong mờ đó vẫn không biến mất mà cứ nhìn lại tôi. Như thể thúc giục gì đó.
Một suy đoán khó chịu dần len lỏi vào đầu tôi. Hay là cái bảng thông báo này có tính cách hay cảm xúc riêng của nó nhỉ?
Nếu không vậy thì sao từ mấy lần trước, làm sao nó lại có thể hiện lên đúng lúc như căn giờ vậy.
“Anh Myung Ha.”
Tôi thì đang nhìn cái bảng thông báo, còn người ngoài nhìn vào thì thấy tôi đang trừng trừng nhìn hư không như thể đang cáu tiết, chắc vậy nên Cheon Sang Won nói với giọng nhẹ nhàng hơn hồi nãy.
“Anh định tới nhà Cha Yeo Woon bằng cách nào?”
“Đi xe buýt chứ sao nữa cái thằng này.”
“Để em chở cho.”
“Cậu có cả xe hơi cơ à?”
“Xe mô tô ạ.”
Quá đỉnh phải không anh. Cheon Sang Won cười nhăn nhở khoe như trẻ con, tới mức ác cảm không ngừng nghỉ của tôi với cậu ta cũng giảm đi. Cũng phải, thật sự nổi cáu với một đứa trẻ 18 tuổi thì cũng buồn cười.
“Thôi khỏi, thằng nhóc. Cậu có đội mũ bảo hiểm mà chạy xe cho đàng hoàng không đó? Nguy hiểm đấy, chạy xe cẩn thận vào.”
“Nghe nói Cha Yeo Woon đang ốm mà? Không phải đang gấp hay sao ạ?”
Cửa thang máy vừa mở thì cửa sổ thông báo cũng biến mất. Nhưng tới tầng 1 rồi, Cheon Sang Won vẫn lẽo đẽo theo sau tôi.
“Đi xe của em sẽ nhanh hơn nhiều đó.”
Tôi đã định nhất quyết mặc kệ cậu ta rồi, nhưng câu nói đó đã túm chân tôi lại.
Tủ lạnh trống không, điện thì cắt, mặt mũi trắng nhợt mà nói muốn từ bỏ tất cả… nghĩ đến hình ảnh Cha Yeo Woon như thế mà chân tôi dừng bước.
Tôi không nghe thấy câu trả lời của cậu ấy lúc tôi hỏi có ốm không, nhưng cảm giác không được ổn cho lắm.
Hơn nữa, việc một cậu nhóc vốn nhất quyết không chịu tỏ ra thân thiết với tôi lại đột nhiên gọi điện như vậy cũng thật bất thường. Chắc chắn là có chuyện gì rồi.
“Cái này là của cậu hả?”
Kiêu hãnh đậu đằng kia, chiếc xe mô tô của Cheon Sang Won trông giống hệt chủ nhân.
Thật rạng ngời. Tràn đầy cảm giác hiện sinh.
“Quá ngầu anh nhỉ?”
“Này. Xe này đắt lắm mà. Sao một thằng nhóc mới lớp 11 mà đã cưỡi con xe cả chục triệu won như thế chứ?”
“Lớp 11 thì liên quan gì? Có tiền thì cưỡi thôi chứ ạ.”
Đúng là cạn lời. Cái thằng này đúng là bực mình.
Phải chăng Cha Yeo Woon với thằng ranh này có điểm chung là hơi hỗn một chút nên hồi nãy, cửa sổ thông báo mới hiện lên chăng? Kiểu ghép đôi như trên mấy ứng dụng hẹn hò chứ gì.
Trong lúc tôi nghĩ linh tinh thì Cheon Sang Won đã tự tin ngồi lên xe. Tôi muốn cười nhạo cậu ta làm màu, nhưng sao lại trông hợp thế kia. Mọi câu trả lời cũng đều nằm ở cái mặt chăng?
“Mũ bảo hiểm đâu?”
“Mời mình hyung đội thôi ạ.”
“Điên hả? Còn không mau đội vào?”
Tôi mắng Cheon Sang Won, cậu ta liền lôi ở cái túi bên hông xe ra chiếc mũ phần mình. Làm thế ngay từ đầu có phải tốt không. Cheon Sang Won chằm chằm nhìn tôi đang chỉnh mũ một cách thành thạo.
“Hyung cũng chạy xe mô tô hả?”
“Ừ. Nhưng cái này cậu chạy quen không đấy?”
“Đương nhiên rồi. Em chạy nó từ hồi cấp hai cơ mà.”
“Cấp hai?”
Đủ 16 tuổi mới được thi lấy bằng lái xe gắn máy, vậy mà hồi cấp 2 cậu ta đã lái xe mô tô rồi sao?
“Có bằng rồi hả?”
“Em định năm nay sẽ thi.”
“Cái gì, điên đấy à? Này! Xuống ngay!”
Không nói nhiều, tôi túm ngay vai Cheon Sang Won lôi xuống. Thật bất ngờ là Cheon Sang Won không phản ứng gì mấy.
“Đưa chìa khóa đây.”
“Đây là xe của em, sao hyung lại lái chứ?”
“Tại tôi có bằng.”
Tôi đã định nếu cậu ta không chịu thì sẽ lập tức ra trạm xe buýt ngay, nhưng Cheon Sang Won đột nhiên cười phá lên.
“Hyung đúng là thú vị thật đấy.”
Tại không thể khoanh tay đứng nhìn cậu chạy xe không có bằng nên tôi thà chạy cho xong, chuyện đó có gì mà thú vị chứ. Cười tới chảy cả nước mắt rồi Cheon Sang Won lấy chìa khóa đưa tôi.
“Em ngồi sau hyung được không?”
“Vậy chứ cậu định ngồi đằng trước tôi hả?”
Tôi nói có vậy thôi mà cậu ta cũng lại thích chí vô cùng. Người ta bảo cái tuổi này nhìn lá rơi trong gió thôi cũng cười được, quả đúng thật.
Mặt mũi như vậy nhưng thằng nhóc này cũng thật dễ cười. Thực tế, Cha Yeo Woon đẹp trai theo kiểu lương thiện nhưng lại chẳng chịu cười, tối ngày chỉ cau mày nhăn mặt, còn Cheon Sang Won mặt mũi sắc sảo những lại rất hay cười.
Bé của tôi chẳng chịu cười gì nên mới ốm đây mà. Giá mà hai đứa đổi cho nhau một chút.
“Đội cho tử tế vào.”
Chẳng biết bình thường chạy xe, cậu ta có đội mũ đàng hoàng không, nhưng điệu bộ lóng ngóng quá nên tôi đội lại thật chặt cho cậu ta. Lúc tôi cài dây mũ, Cheon Sang Won kêu như bị nghẹt.
“Đừng có làm bộ.”
“Đâu phải làm bộ đâu. Sao mà anh khỏe thế?”
“Im ngay, lên xe.”
Nghe nghiêm lệnh, Cheon Sang Won lại cười hì hì leo lên ngồi sau tôi. Cái thằng này, tôi làm gì thì cậu ta cũng thích ra mặt luôn.
[Bạn còn cách Khu vực tình yêu tối thượng 2,3km]
Tôi vừa nổ máy thì như đợi sẵn, bản đồ lập tức hiện lên trước mặt. Cứ như hệ thống định vị không bằng.
Giống như hối thúc mau đi tới đó đi.
Mau tới với Cha Yeo Woon đi.
Xe mô tô đắt tiền lái đúng là khác thật. Ngồi sau, Cheon Sang Won giọng đầy phấn khích giục tôi chạy nhanh lên, nhưng tôi mặc kệ và vẫn giữ tốc độ an toàn.
Từ hồi thiếu niên tới lúc ngoài hai mươi, tôi đã kiếm sống bằng thứ này, sau khi cuộc sống đã thư thả hơn, thỉnh thoảng tôi vẫn chạy mô tô cùng với câu lạc bộ, vì vậy ngay giữa đường phố khu trung tâm chật cứng, tôi vẫn lái xe luồn lách nhẹ như không.
“Anh chạy xe đỉnh vãi.”
“Tôi cũng biết một chút.”
“Nhưng sao anh lại chạy như rùa vậy chứ? Đây là mô tô thể thao đấy ạ. Không phóng hết ga thì chạy xe này làm gì chứ. Hay là anh sợ?”
“Ừ. Tôi sợ chết chung với cậu lắm. Cảm ơn cho mượn xe nhé.”
Đậu xe trả chìa khóa xong, tôi định đi thì Cheon Sang Won vẫn tiếp tục đi theo tôi.
“Cậu định theo đến tận nhà thật hả?”
“Em đã cho anh mượn cả xe rồi, vậy mà giờ anh lại bảo em đi ạ? Quá đáng thật đấy.”
Theo lời Cheon Sang Won thì bằng con xe của mình, cậu ta đã vô cùng hớn hả mà đến đây rồi, có đuổi đi cũng chẳng ích gì.
Dính theo cậu ta mà bước vào nhà Cha Yeo Woon sao, ý nghĩ này khiến tôi chợt thấy trong bụng nôn nao khó chịu. Tới mức mà tiếng bước chân theo sau tôi lên cầu thang nghe cũng thật kinh khủng.
“Hóa ra cậu ta sống ở nơi thế này à.”
Bước lên tới căn phòng tầng thượng, tôi nghe thấy Cheon Sang Won lẩm bẩm sau lưng như vậy. Cái thằng chỉ cần nhìn cái xe là biết nhà có điều kiện thế nào mà lại thốt ra câu đó, thật là khó ưa.
Trước khi xông vào nhà, kiểu gì cũng phải giữ phép lịch sự mà liên lạc trước nên tôi thử gọi điện xem sao. Chuông reo rất lâu mà Cha Yeo Woon vẫn không nghe máy.
“Cha Yeo Woon.”
Tôi thử đập cửa nhưng không có ai trả lời. Lúc này, cảm giác không còn là lo lắng nữa, mà đã chuyển sang đáng lo sợ.
“Cha Yeo Woon, cậu ở trong nhà phải không? Mở cửa đi.”
“Cửa khóa rồi ạ?”
Tôi thử vặn tay nắm cửa nhưng chỉ nghe tiếng lạch cạch khô khốc.
Mặc kệ Cheon Sang Won ngó nghiêng đằng sau, tôi thận trọng vặn nắm cửa lần nữa. Khóa rồi, và cánh cửa thì đã cũ.
Sau cánh cửa này là Cha Yeo Woon. Cha Yeo Woon biết đâu sẽ gặp nguy hiểm.
Rầm! Tôi đạp một phát vào tay nắm cửa, tiếng loảng xoảng vang vọng khắp cả khu xóm.
Tôi còn nghĩ biết đâu sẽ có người báo cảnh sát mất thôi, nhưng giờ không phải lúc nghĩ tới chuyện đó.
Cái tay nắm cửa bung ra rồi lạch cạch rớt xuống.
“Ầu mịa kiếp. Hyung đúng là điên rồi.”
Sau lưng, Cheon Sang Won phá lên cười giả lả. Tôi chẳng để ý vì còn bận mở cửa bước vào nhà.
“Này! Cha Yeo Woon!”
Cởi vội như đá hai cái giày ra khỏi chân, bước vào một cái là thấy cả cái phòng khách chật hẹp.
Cha Yeo Woon đang nằm trên sàn.
Tôi vội chạy tới ôm đỡ cậu ấy dậy. Nóng quá. Toàn thân cậu ấy đang nóng bừng bừng.
Cổ họng tôi nghẹn lại, đầu óc tôi chợt trống rỗng. Trong vòng tay tôi, Cha Yeo Woon dựa đầu vào ngực tôi, khuôn mặt cậu ấy đầm đìa mồ hôi. Đôi mí mắt nhắm nghiền, chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nhọc đáng lo ngại.
“Này, gọi 119 đi.”
“Tới đây ấy ạ? Địa chỉ là gì vậy?”
Thì lục xem thư từ gửi tới hay dùng điện thoại mà định vị, đã muốn biết thì thiếu gì cách. Ruột gan như lửa đốt nên tôi không thể cứ ngồi đó ôm Cha Yeo Woon đang nóng như hòn than mà đợi được.
“Thôi khỏi. Tôi đưa cậu ấy đến bệnh viện luôn.”
“Anh nói thật ấy ạ?” Cheon Sang Won tỏ vẻ bất mãn.
“Đỡ cậu ấy lên lưng tôi đi.”
Tôi giục Cheon Sang Won, cậu ta liền đỡ Cha Yeo Woon lên lưng tôi.
Cha Yeo Woon đã bất tỉnh nên cứ chực trượt khỏi lưng tôi, vừa giữ cậu ấy thật chặt, tôi vừa chạy xuống cầu thang.
Chẳng mấy chốc tôi đã túa mồ hôi mà thở hổn hển, nhưng tôi vẫn chỉ nhìn phía trước mà chạy. Nơi xương bả vai, tôi cảm nhận rõ mồn một nhịp tim của Cha Yeo Woon truyền đến.
Tiếng tim đập rất mạnh, tiếp đó thì không còn phân biệt được đấy là nhịp tim của tôi hay của cậu ấy nữa. Tôi chỉ biết cắm đầu mà chạy.
*
Suy dinh dưỡng. Mất nước. Co thắt dạ dày do căng thẳng.
Bác sĩ thông báo tình trạng của Cha Yeo Woon liệt kê với giọng bình thản, nhưng khi nghe vào tận tai, tôi thấy bụng mình quặn lên. Tôi không sao kìm được tiếng thở dài.
Vận động viên mà suy dinh dưỡng, rồi lại còn mất nước?
Cha Yeo Woon nằm trên giường bệnh, tay cắm ống truyền dịch, ngồi cạnh cậu ấy mà lòng tôi không ổn chút nào.
Nếu như lần trước, tôi chịu để ý tình trạng của cậu ấy kỹ hơn thì không đến nông nỗi này.
Cậu ấy ốm nằm một mình, rồi khi sắp ngất xỉu thì cố gọi điện cho tôi – nghĩ đến cảnh đó mà lòng tôi đau nhói.
Chỉ có một mình lúc đau đớn tới mức thần trí không còn tỉnh táo, cảm giác này như thế nào, tôi biết rất rõ. Cũng chẳng có ai để có thể trông cậy nhờ giúp đỡ nên Cha Yeo Woon cứ nằm co quắp trên sàn đợi cơn đau trôi qua – tôi biết cảm giác đó thê thảm tới mức nào.
“Tỉnh rồi à?”
Cha Yeo Woon đã mở mắt nhìn tôi tự lúc nào. Dù lặng lẽ không một tiếng động, nhưng cậu ấy vừa tỉnh là tôi lập tức biết ngay. Bởi tôi liên tục theo dõi cậu ấy không rời mắt.
“Đây là bệnh viện ạ?”
Cha Yeo Woon nhăn mặt khó chịu thấy rõ. Sau khi bà ốm nằm viện, suốt một thời gian dài, Cha Yeo Woon đã rất ghét bệnh viện. Trong tiểu thuyết, ngay cả khi đã trở thành người lớn, cứ nói tới bệnh viện là cậu ấy rất ghét.
“Cậu bị xỉu đấy.”
Cha Yeo Woon à một tiếng rồi thở ra một hơi. Nhìn sợi dây truyền dịch cắm ở tay, ánh mắt cậu ấy đầy vẻ bực bội.
“Người ta bảo cậu bị suy dinh dưỡng.”
Cha Yeo Woon không đáp, chỉ cắn môi quay mặt đi. Trông như thể cậu ấy đang tức giận.
Nhưng nếu như lúc này Cha Yeo Woon tức giận thì có lẽ không phải vì tôi, mà là vì giận chính bản thân cậu ấy. Giận mình đã gọi điện cho tôi, giận mình đã ngất xỉu, giận mình đã tỉnh lại ở bệnh viện…
Chẳng cần hỏi cũng đủ biết rồi.
Bởi tôi cũng đã từng như thế.
“Cha Yeo Woon.”
“…..”
“Tạm thời cậu qua ở bên nhà tôi đi.”