Khưu Tổng, Trả Tiền Sữa Bột Cho Con Trai Anh

Chương 1: Cô muốn tìm một gốc cây khác!


"Đề Dao, giới thiệu với em đây là vị hôn thê của anh, Giang Yên Chi. Hai tháng nữa tụi anh kết hôn rồi."

Hứa Nhuệ Minh trên mặt không có một chút hổ thẹn hay chột dạ nào thản nhiên giới thiệu cô gái bên cạnh mình cho người đối diện.

Cứ như đây không phải là một buổi hẹn hò giữa hai con người đang quen nhau mặn nồng một năm trời mà là cuộc gặp gỡ giữa hai người bạn thân.

Bạn thân ha hả... Con bà nó Hứa Nhuệ Minh.

Đề Dao suýt thì cắn lưỡi, nghiến răng nghiến lợi nhìn nụ cười đắc ý của Giang Yên Chi và khuôn mặt đạo mạo của Hứa Nhuệ Minh gằn từng chữ: "Vậy nên đây là lời chia tay của anh?"

"Thật làm khó cho anh đã nghĩ ra được cách chia tay độc đáo như vậy đấy."

Hứa Nhuệ Minh khẽ nhíu mày không vui. Rõ ràng ý của hắn là muốn giấu nhẹm mối quan hệ giữa hai người đi, để lại phong độ tốt nhất cho mình trước mặt vị hôn thê do gia đình sắp đặt cho hắn. Đối với hắn mà nói bị ép phải chia tay bạn gái để về kết hôn là chuyện chẳng vẻ vang gì. Hắn tự cho mình là đúng, yêu cầu Đề Dao phải phối hợp với hắn, hắn cho rằng mình là thần chắc?

Đề Dao làm sao có thể toại nguyện hắn được.

"Hứa Nhuệ Minh, con mẹ nó anh đúng là thằng khốn nạn nhất mà tôi từng gặp!"

Ào ào!

Đề Dao không hề báo trước đứng dậy cho Hứa Nhuệ Minh ăn ngay cả ly trà sữa khoai môn vào mặt.

Hứa Nhuệ Minh vốn định nói gì chỉ vừa há miệng đã cứng ngắt tại chỗ, khuôn mặt đầy nước trà sữa chảy đầy từ trên đầu xuống khỏi nói có bao nhiêu khó coi.

"Á anh Minh! Anh không sao chứ!?"



Giang Yên Chi ngược lại hoảng hốt nhảy dựng lên, vừa cuống quýt lấy khăn giấy lau cho Hứa Nhuệ Minh vừa hét lên với Đề Dao: "Cô này! Cô bị gì vậy hả!?"

"Đúng là đồ không có giáo dưỡng!"

Đề Dao đang tức hộc máu định rời đi luôn vừa nghe thấy câu này liền thuận tay cầm ly nước chanh phục vụ vừa đem tới hất thằng vào mặt Giang Yên Chi.

"Tôi cho cô không có giáo dưỡng!"

Ào ào ào!

"Á á!"

Giang Yên Chi hét loạn lên, đầu bù tóc rối làm gì còn dáng vẻ hơn người trước đó nữa.

Đề Dao nhìn hai kẻ chẳng coi ai ra gì chà đạp lên người khác như vậy trong lòng cũng hả dạ chút chút, chẳng thèm để ý tình trạng hỗn loạn do mình gây ra đã quẩy đít bỏ đi.

"Hứa Nhuệ Minh, từ giờ tôi với anh không còn gì nữa!"

Đúng là thứ đàn ông ngạo mạn dối trá!

Trước đây mắt cô đúng là mù rồi mới cảm thấy anh ta phong độ nho nhã. Bà nó cũng chỉ là cái vẻ bề ngoài giả tạo! Miệng thì nói bao nhiêu điều cao sang, cuối cùng còn không phải vì quyền vì tiền vì địa vị mà chấp nhận một cuộc hôn nhân chính trị hay sao. Vì sao trước đây cô lại tin tưởng gã đàn ông này nhỉ!!

Vì cái vẻ đạo mạo của gã được đắp nặn hoàn hảo quá hay chăng!

Lại nói, Đề Dao với Hứa Nhuệ Minh là học cùng trường đại học mà ra, hai người cũng xem như có một quá trình tiếp xúc, cô quả thật là bị một Hứa Nhuệ Minh đẹp trai cao ngạo có chí hướng hấp dẫn. Bởi vì đẹp trai lại biết giỏi giao tế, gia cảnh còn tốt, thời điểm Hứa Nhuệ Minh trở thành bạn trai của mình Đề Dao còn kiêu ngạo một thời gian trước đám người theo đuổi hắn trong trường.

Không nghĩ tới mới nửa năm sau khi ra trường thôi, khi cô còn đang mơ mộng cả hai sẽ cùng nhau gây dựng sự nghiệp thì Hứa Nhuệ Minh lại tạt cho cô một gáo nước lạnh.



"Cho tôi một ly nữa!"

Đề Dao uống đến ngã nhào trên quầy bar giọng đều lạc đi vẫn không quên lèo nhèo với bartender đòi uống tiếp.

Bartender chẳng biết làm sao, dù sao cô cũng trả tiền rất nhiều trước đó rồi, đương nhiên chỉ có thể cho cô.

"Bà đây muốn nhan sắc có nhan sắc ợ! Muốn thân hình có thân hình, vì sao phải chịu sỉ nhục như vậy!"

Bartender bị ép phải nghe cô tâm sự có chút dở khóc dở cười, cơ mà nhìn lại thấy cô cũng nói đúng phần nào, thế là hắn buột miệng an ủi: "Cô nói đúng, cho nên đừng vì một gã đàn ông chẳng ra gì mà buồn bã đến mức uống nhiều như vậy để giải sầu. Còn chẳng bằng ra ngoài tìm một anh tốt hơn, đẹp trai hơn gã tồi kia. Đàn ông trên thế giới này là không thiếu nhất."

"Đúng!"

Đề Dao uống đến lơ mơ nghe xong như được khai sáng, vỗ bàn đứng dậy, thình lình đến mức dọa bartender hết hồn.

Sau khi Đề Dao hét lên một câu đó xong liền lung la lung lay rời đi, nếu không phải nhìn thấy cô đi về hướng toilet thì bartender đã tưởng cô thật sự đi tìm trai. Hắn dở khóc dở cười nhìn bóng lưng của cô khuất dần nơi góc khuất mà không khỏi lắc đầu nói thầm trong lòng, đây cũng là một cô gái cường hãn.

Thật sự bartender đã hiểu lầm Đề Dao, cô thật sự định đi kiếm một anh thật đẹp trai. Cơ mà cô đã say bí tỉ rồi, nhất thời không nhận biết được phương hướng, cứ đâm đầu đi đại.

Thời điểm đâm vào một lòng ngực cứng như đá, đâm đến đầu cô đau như muốn đứt toác ra nhưng cũng làm cô tỉnh táo chút, đủ để lúc cô ngẩng đầu nhìn tảng đá trước mặt.

Suýt xoa! Đẹp trai quá!

Đây là phản ứng đầu tiên của Đề Dao khi nhìn thấy khuôn mặt người đó.

Phản ứng thứ hai của cô là... Hốt ngay!