Kì Tài Giáo Chủ

Chương 312: ‘Cuồng Đồ’ Sở Hưu


Đối với đệ tử thế gia như Hạ Hầu Vô Giang, trừ phi là người vừa sinh ra đã có thiên phú cường đại có một không hai đương thời, nếu không chắc chắn phải trải qua tranh đấu lục dục.

Một thế gia, cho dù là đại thế gia đang như mặt trời ban trưa như Hạ Hầu thị, bọn họ chỉ có thể dùng mọi tài nguyên bồi dưỡng một đệ tử chứ không thể phân tán tài nguyên bồi dưỡng hai người.

Luận thiên phú, Hạ Hầu Vô Giang đã không kém, mà xét tới âm mưu thủ đoạn, hắn cũng vô cùng thuần thục.

Nơi này đều là kẻ lõi đời giang hồ, bọn họ không khó tưởng tượng được, nếu thật sự làm theo lời Hạ Hầu Vô Giang, Sở Hưu có muốn về Quan Trung Hình Đường cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gì.

Trên giang hồ phần lớn võ giả đều tương đối lý trí nhưng cũng không ít những người nông nổi dễ xúc động, rất dễ xảy ra chuyện máu nóng xộc lên đầu tới gây sự với Sở Hưu.

Có điều lúc này Hạ Hầu lại nói: “Chỉ kích động cảm xúc võ giả Đông Tề mang tính ngẫu nhiên quá lớn. Các ngươi cũng thấy thực lực Sở Hưu rồi đó, nếu kẻ ngu ngốc đầu tiên nhảy ra bị hắn giết, rất có thể người sau sẽ sợ, không dám xuất thủ nữa.

Rắn không đầu không được, chuyện này nên có kẻ cầm đầu, mà người đó chính là các ngươi.”

Bọn Lâm Nam Nghiệp liếc mắt nhìn nhau, nói một hồi cuối cùng vẫn là bọn họ phải xuất thủ. Có điều như vậy chẳng phải bọn họ sẽ gặp nguy hiểm ư?

Có điều không đợi Lâm Nam Nghiệp kiếm cớ từ chối, Hạ Hầu Vô Giang đã không nhịn được nói: “Các ngươi sợ cái gì cơ chứ? Nhiều người như vậy chẳng lẽ không đánh lại tên Sở Hưu kia sao?

Chuyện lần này các ngươi chỉ có tác dụng dẫn đầu, còn những võ giả Đông Tề khác đồng loạt xuất thủ, nhiều người như vậy mỗi người một ngụm nước bọt còn dìm chết tên Sở Hưu kia nữa là. Sợ cái gì?

Còn nữa, chuyện lần này cũng có lợi cho các ngươi.

Giang Đông Ngũ Hiệp chết rồi, giờ trên giang hồ nhiều người lòng đầy căm phẫn, nếu các ngươi đứng ra đầu tiên, thanh danh đều là của các ngươi.

Nhớ lại thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp trên giang hồ đi, nếu các ngươi xử lý được Sở Hưu, báo thù cho Giang Đông Ngũ Hiệp, danh tiếng các ngươi sẽ lớn hơn cả Giang Đông Ngũ Hiệp!”

Đám người đưa mắt nhìn nhau, đều khá động tâm.

Người trong giang hồ chỉ cầu hai chữ danh lợi.

Cho dù Lâm Nam Nghiệp cùng Diêu Nhạc Sơn danh tiếng không sai, nhưng thực ra bọn họ cũng đều chỉ chú ý tới danh lợi mà thôi.

Trình Bất Húy có thể làm việc hiệp nghĩa không màng danh lợi, nhưng hiệp nghĩa của bọn họ lại phải xây dựng trên nền tảng danh lợi. Bảo bọn họ liều mình vào chỗ chết vì tinh thần hiệp nghĩa, chắc chắn bọn họ sẽ không làm.

Nhưng Lâm Nam Nghiệp vẫn chần chừ hỏi lại: “Hạ Hầu công tử, vạn nhất Quan Trung Hình Đường ghi hận chúng ta vì chuyện này thì sao? Chúng ta là người dẫn đầu, khả năng bị Quan Trung Hình Đường để ý tới cũng là lớn nhất.”

Hạ Hầu Vô Giang cau mày nói: “Sợ cái gì? Chuyện đã nâng cao tới toàn bộ Đông Tề, Quan Trung Hình Đường cũng phải bỏ qua thôi. Sở Hưu làm việc quá phận, chọc giận quần chúng, chẳng lẽ Quan Trung Hình Đường lại đi giáo huấn toàn bộ võ giả Đông Tề hay sao?



Huống hồ nếu Quan Trung Hình Đường thật sự động tới các ngươi, chuyện này do ta tổ chức, chẳng lẽ ta lại trơ mắt nhìn các ngươi xảy ra chuyện hay sao? Hay các ngươi cho rằng Hạ Hầu thị ta không bằng Quan Trung Hình Đường?”

Nghe Hạ Hầu Vô Giang hứa hẹn như vậy, đám người Lâm Nam Nghiệp vội vàng nói: “Không dám không dám, đã có Hạ Hầu công tử cam đoan, chúng tôi cũng yên lòng.”

Hạ Hầu Vô Giang khoát tay nói: “Nếu đã vậy các ngươi đi đi. Yên tâm, có xảy ra chuyện gì Hạ Hầu thị ta sẽ làm hậu thuẫn cho các ngươi.”

Nhìn đám người Lâm Nam Nghiệp rời đi, lúc này thị nữ thiếp thân Thiền Nhi của Hạ Hầu Vô Giang mới bưng chén trà đi ra nói: “Công tử, nếu Quan Trung Hình Đường ra tay với họ, ngài định dùng lực lượng Hạ Hầu thị đỡ giúp họ thật à?”

Hạ Hầu Vô Giang lười biếng nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ta lừa đám ngu ngốc này mà thôi. Mấy lão già trong gia tộc vẫn đang lải nhải không ngừng kia kìa, nếu bọn họ không cho ta vận dụng lực lượng Hạ Hầu thị, ta dùng thế nào được?

Nếu ta có thể vận dụng lực lượng của Hạ Hầu thị, vậy cần gì nói nhảm với đám ngu ngốc này lâu như vậy? Dù sao lời nói không có bằng chứng, nếu Quan Trung Hình Đường thật sự tìm tới cửa, cứ để Quan Trung Hình Đường bọn họ phát tiết lửa giận đi. Dù sao đệ tử kiệt xuất thế hệ trẻ tuổi vẫn lạc nửa đường, dẫu sao cũng phải để người ta phát tiết chứ, phải không?”

Nghe Hạ Hầu Vô Giang nói vậy, Thiền Nhi không khỏi tiếc thay cho đám người Lâm Nam Nghiệp.

Trong mắt thế lực như Hạ Hầu thị, bọn Lâm Nam Nghiệp quả thật nhỏ bé tới mức đáng thương, chỉ có thể bị lợi dụng.

Nếu bọn họ nén được lòng tham không đáp ứng Hạ Hầu Vô Giang, vậy Hạ Hầu Vô Giang cũng chẳng cách nào ép bọn họ giết người.

Nhưng một khi bọn họ đáp ứng Hạ Hầu Vô Giang, vậy bất luận Sở Hưu sống hay chết, kẻ gặp xui lại là bọn họ.

Cũng giống như lần này Thu Chấn Thanh chết, ngoại trừ kẻ ngoài cuộc Sở Hưu, thật ra phần lớn mọi người đều chỉ là quân cờ. Đã là quân cờ đương nhiên dùng xong là hết giá trị.

Đám người Lâm Nam Nghiệp hành động rất nhanh, hoặc trở về thế lực của mình, hoặc tìm một số võ giả tán tu, bắt đầu tung tin đồn, khiến chuyện Sở Hưu giết Giang Đông Ngũ Hiệp trở thành người ngoài khiêu khích khinh thường võ lâm Đông Tề.

Lực ảnh hưởng của đám người này không lớn nhưng bọn họ lại mượn danh Giang Đông Ngũ Hiệp khiến chuyện này nhanh chóng lan truyền tới tai tất cả những người quan tâm tới Giang Đông Ngũ Hiệp, cũng khiến không ít người đồng ý phụ họa. Thậm chí có người tỏ ý muốn giáo huấn Sở Hưu, cho y biết Đông Tề không phải không có người, cũng không phải nơi y có thể phách lối.

Sở Hưu không biết chuyện này, có điều sau khi y đi đường được vài ngày, vừa tới một quán rượu trong Nghiêm Châu Phủ, đẩy cửa bước vào đã lập tức cảm nhận được ánh mắt của tám thành võ giả trong quán lộ ra địch ý với mình.

Tình huống này khiến Sở Hưu cau mày, chẳng lẽ mình quen biết gì đám người này? Hay bọn họ đều từng nhận ân huệ của Giang Đông Ngũ Hiệp, hay là hảo hữu của Giang Đông Ngũ Hiệp?

Từ ánh mắt đám người này, Sở Hưu có thể thấy địch ý của họ với mình cực sâu, tối thiểu cũng sâu hơn đám võ giả trong Tế Châu Phủ.

Thấy Sở Hưu ngồi xuống, võ giả trong quán rượu xôn xao bàn tán, không hẹn mà cùng tính tiền rời khỏi. Quán rượu vốn náo nhiệt chớp mắt đã trống rỗng.

Sở Hưu sờ chuôi đao, thanh danh của Giang Đông Ngũ Hiệp tại Đông Tề lớn đến vậy sao? Mình giết năm người bọn họ không ngờ lại dẫn tới nhiều ánh mắt căm thù như vậy? Xem ra mình vẫn coi thường lực ảnh hưởng của bọn họ rồi.

Đôi khi lúc ngươi còn sống thanh danh không lộ, nhưng đến lúc ngươi chết lại có không ít người nhảy ra lên tiếng, chỉ không biết là thật tâm hay giả dối, hay thậm chí chỉ để cho mọi người biết sự tồn tại của mình mà thôi.

Có điều Sở Hưu không hề để ý, y không phải người Đông Tề, chẳng quan tâm tới chuyện bị bêu danh, dù tiếng xấu của y loan khắp Đông Tề, y cũng không để ý.



Ngay lúc Sở Hưu chọn đồ ăn xong đang chuẩn bị động đũa, cánh cửa quán rượu đột nhiên bị đẩy ra. Một võ giả khoảng hơn bốn mươi tuổi người mặc áo trắng tay cầm kiếm, được mọi người vây quanh đi tới, bên cạnh hắn chính là những võ giả vừa rời khỏi lúc nãy.

Những người khác kêu gào bên cạnh kiếm khách áo trắng: “Phương trang chủ, tên kia chính là Sở Hưu! Người này giết tuấn kiệt Đông Tề ngay trên đất Đông Tề chúng ta, giờ còn lớn lối ăn uống thả cửa ngay tại đây, đúng là phách lối cuồng vọng tới cực điểm!”

Phương trang chủ kia tách mọi người ra, nhìn Sở Hưu lạnh lùng nói: “Sở Hưu! Ngươi làm xằng làm bậy trên đất Đông Tề, giết tuấn kiệt Chính đạo Đông Tề là Giang Đông Ngũ Hiệp, giờ còn dám quang minh chính đại xuất hiện tại đây hay sao? Tưởng Đông Tề ta không có người chắc?

Ta cùng Đổng Tương Nghi trong Giang Đông Ngũ Hiệp tương giao tâm đầu ý hợp, không ngờ Đổng huynh lại chết thảm trong tay ngươi. Hôm nay ta sẽ đòi lại công đạo cho Đổng huynh. Sở Hưu, hôm nay ngươi không trả lại công đạo thì đừng hòng ra khỏi Nghiêm Châu Phủ này!”

Phương trang chủ này là Phương Duy Minh trang chủ Phương gia trang tại Nghiêm Châu Phủ, có thực lực Ngũ Khí Triều Nguyên, cũng coi như có chút thanh danh tại Nghiêm Châu Phủ.

Trong truyền thuyết tổ tiên Phương Duy Minh thậm chí có cường giả tông sư võ đạo, Phương gia tranh cũng rất nổi tiếng, đáng tiếc con cháu đời sau không bằng đời trước.

Đến tay Phương Duy Minh, phụ thân hắn bất ngờ chết sớm, Phương Duy Minh dùng nội tình Phương gia bước vào Ngũ Khí Triều Nguyên, đã là người mạnh nhất trong thế hệ này của Phương gia.

Về phần Đổng Tương Nghi, thực ra quan hệ giữa hai người không tốt như vậy, chỉ có thể coi là bạn nhậu mà thôi. Chỉ là mình Phương Duy Minh cho rằng hắn tương giao ‘tâm đầu ý hợp’ cùng Đổng Tương Nghi, sau đó nói khoác mình có quan hệ với Giang Đông Ngũ Hiệp.

Lần này một phần do hắn bực bội cho bằng hữu nên tới gây sự với Sở Hưu, một phần khác là do đám người cổ động hắn tới.

Dù sao theo những võ giả Nghiêm Châu Phủ thấy, chẳng phải ngươi luôn nói mình tương giao tâm đầu ý hợp với lão nhị Đổng Tương Nghi của Giang Đông Ngũ Hiệp sao? Còn bảo mình có quan hệ không tệ với những người khác trong Giang Đông Ngũ Hiệp.

Lúc trước ngươi còn ngồi đó mắng chửi Sở Hưu, giờ Sở Hưu đi qua Nghiêm Châu Phủ, nếu ngươi rụt cổ thì rõ là mất hết mặt mũi.

Cho nên Phương Duy Minh không thể không tới, dù sao trước mặt nhiều người Nghiêm Châu Phủ như vậy chẳng lẽ Sở Hưu lại dám chống lại cơn thịnh nộ của quần chúng hay sao?

Sở Hưu ăn đồ ăn, không ngẩng đầu lên nói: “Ngươi với Đổng Tương Nghi tương giao tâm đầu ý hợp? Vậy ngươi nên xuống Địa Phủ báo thù cho hắn. Đổng Tương Nghi không phải do ta giết mà là Lã Đồng giết.”

Phương Duy Minh nghe vậy sửng sốt, lúc này mới nhớ lại, căn cứ theo vết tích mà những người khác thăm dò được, Đổng Tương Nghi quả thật bị Lã Đồng giết.

Có điều sau đó Phương Duy Minh lại lập tức cầm kiếm chỉ thẳng vào Sở Hưu hừ lạnh nói: “Giang Đông Ngũ Hiệp tình như thủ túc, sao có thể tự giết lẫn nhau? Chắc chắn là ngươi dùng âm mưu quỷ kế tà pháp quỷ thuật gì đó mới khiến họ tự giết lẫn nhau!”

Sở Hưu chậm rãi nhai một miếng thịt bò, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ngươi muốn đòi ta một công đạo đúng không?”

Phương Duy Minh đột nhiên cảm thấy trong lòng giật thót như sắp có chuyện gì không hay, nhưng vẫn lạnh lùng nói: “Đúng thì sao?”

“Vậy thì tốt, ta cho ngươi một công đạo!”

Dứt lời, thân hình Sở Hưu như mũi tên rời cung, chớp mắt đã xuất hiện trước người Phương Duy Minh!