Sau khi An Lưu Niên đi khỏi, Sở Hưu nhìn bóng lưng An Lưu Niên trầm giọng nói: “Đường chủ, Tập Hình Ti là chiến lực chủ yếu của Quan Trung Hình Đường ta, phần lớn tài nguyên trong Hình Đường cũng cung cấp cho Tập Hình Ti. Thế nhưng giờ đại thủ lĩnh lại không hề tôn kính đường chủ ngài chút nào, như vậy thật sự rất quá đáng.
Muốn đẹp giặc ngoài trước yên thù trong. Theo thuộc hạ thấy vấn đề của Quan Trung Hình Đường hiện giờ không phải bên ngoài mà là bên trong”
Quan Tư Vũ thở dài một cái nói: “Chuyện này sao ta lại không biết. Có điều không thể để Quan Trung Hình Đường rối loạn được.
An Lưu Niên là người cùng thời với đường chủ Sở Cuồng Oa, trong Tập Hình Ti hẳn có nhiều tâm phúc, uy danh cũng không nhỏ.
Quan trọng nhất là bản thân hẳn cũng là một trong những thủ đoạn mạnh mẽ của Quan Trung Hình Đường ta. Nếu ta xảy ra chuyện hay không có mặt rong Hình Đường, người có thể một mình gánh vác một phương chỉ có An Lưu Niên.
Ngươi không căn để ý chuyện lần này, An Lưu Niên không nhắm vào ngươi. Chờ sau khi Tiểu Phàm Thiên khai mở, ngươi cứ đi vào là được”
Nghe Quan Tư Vũ nói vậy, Sở Hưu cũng không tiếp tục khích bác nữa, chỉ thi lễ rồi quay người rời đi.
Có những lời nói một lần là đủ, nói nhiều sẽ khiến người ta không ưa.
'Sau khi Sở Hưu rời khỏi chỗ Quan Tư Vũ, y lại được Mai Khinh Liên âm thăm gọi qua.
Trong hậu trạch Hình Đường, Mai Khinh Liên nhìn Sở Hưu cau mày nói: "Hôm nay ngươi quá nóng vội. Cho dù ngươi không khiêu chiến Phương Sát, ta cũng có nắm chắc kiếm danh ngạch tới Tiểu Phàm Thiên cho ngươi.
Thế nhưng lúc đó ngươi lại mở miệng khiêu khích. Một khi ngươi bại, mọi chuyện sẽ không thể chu toàn được.”
Sở Hưu thản nhiên nói: “Chính vì có lòng tin tất thắng nên ta mới khiêu chiến. Để một số kẻ tâm phục khẩu phục chẳng tốt hơn sao?
Huống hồ đây không phải ta nóng vội gì. Chẳng qua trong một số thời khắc, nên ẩn nhẫn đương nhiên phải ẩn nhẫn nhưng lại không thể đánh mất nhuệ khí được.
Thánh nữ đại nhân, xin thứ cho ta nói thẳng. Giờ nhánh Ẩn Ma có vẻ đang mất đi nhuệ khí. Những tông môn như Vô Tướng Ma Tông còn sôi nổi trong giang hồ còn dễ nói, nhưng có ít người ẩn nấp trong bóng tối một thời gian dài, đã cho rằng che giấu bản thân mới là mục đích chủ yếu, lại quên mất vì sao bọn họ phải ẩn nấp.”
Mai Khinh Liên nghe vậy thần sắc lập tức lạnh băng, mày liễu dựng ngược, một lưỡng khí tức lạnh lẽo theo đó tỏa ra. Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi đang nói ta mất đi nhuệ khí ư?”
Sở Hưu thản nhiên đáp: “Sự thật mất lòng. Thánh nữ đại nhân không phải đối tượng so sánh, ta chỉ đang đề nghị mà thôi. Nếu thánh nữ đại nhân không muốn nghe, ta thu hồi lại là được.”
Không phải Sở Hưu đang cố ý gây hấn với Mai Khinh Liên, y chỉ đang nói thật.
Ẩn Ma, Ẩn Ma. Nếu cả đời ẩn trong bóng tối làm chuột cống, vậy nhanh Ấn Ma thật sự xong đời.
Hơn nữa Sở Hưu nói thắng những lời này ngay trước mặt Mai Khinh Liên không phải do y ngay thẳng mà là Sở Hưu cảm thấy cũng đã tới lúc nên thay đổi địa vị bản thân.
Trước đó Sở Hưu cần mượn nhờ Mai Khinh Liên để đặt chân trong Quan Trung Hình Đường, cũng cần nhánh Ẩn Ma âm thầm trợ giúp.
Nhưng giờ Sở Hưu đã có thực lực chính diện đối kháng với tông sư võ đạo, mặc dù y sẽ không làm chuyện qua sông đoạn cầu nhưng chí ít đãi ngộ cũng nên thay đổi.
Nhìn biểu cảm lạnh nhạt của Sở Hưu, Mai Khinh Liên đột nhiên hiểu ra điều gì.
Nàng thu hồi lại khí thế quanh người, hừ khẽ một tiếng nói:" Nếu thực lực đầy đủ có ai muốn âm thầm làm chuột cống cơ chứ."
Ngươi cũng thấy bộ dáng hôm nay của An Lưu Niên rồi đấy. Lão nương chỉ hận không thể làm thịt hẳn tại chỗ, nhưng cuối cùng vẫn phải nhẫn nhịn thôi!
Sở Hưu, nếu ngươi đã là người trong nhánh Ẩn Ma vậy phải biết tình cảnh nhánh Ấn Ma chúng ta ra sao.
Nhánh Ẩn Ma không thiếu thực lực, chỉ thiếu thời cơ.”
Nếu đổi lại Sở Hưu trước đó, y mà dám dùng giọng điệu này nói chuyện với Mai Khinh Liên, chắc chắn Mai Khinh Liên sẽ khiến y mở mang kiến thức, chứng kiến thế nào là quy củ.
Nhưng vừa rồi Sở Hưu đã đánh bại Phương Sát, uy thế vẫn còn lưu lại tới giờ. Hiện tại Sở Hưu đã có thể dùng thân phận bình đẳng nói chuyện với Mai Khinh Liên, bình tâm tĩnh khí trò chuyện giải thích với nhau.
Người của Ma đạo thực tế hơn người của Chính đạo nhiều. Chỉ cần có thực lực, tất cả đều dễ bàn.
Sở Hưu nhíu mày nói: “Anh hùng tạo thời thế, thời thế tạo anh hùng. Thứ gọi là thời cơ không biết lúc nào mới xuất hiện”
Hàn huyện với Mai Khinh Liên vài câu xong, Sở Hưu trực tiếp trở lại đất Quan Tây chờ tin.
Trước khi tiến vào Tiểu Phàm Thiên tối thiểu Sở Hưu phải điều tiết trạng thái bản thân tới mức đỉnh phong mới được.
Nhìn bóng lưng Sở Hưu rời đi, ánh mắt Mai Khinh Liên lóe lên vẻ khó hiểu
Nửa ngày sau, Mai Khinh Liên mới nhẹ giọng lấm bẩm: “Lục Tấn, rốt cuộc ngươi kéo một kẻ ra sao vào nhánh Ẩn Ma?”
Vốn Mai Khinh Liên còn cho rằng mình đã nhìn thấu Sở Hưu, mãi tới lúc này Mai Khinh Liên mới phát hiện, hóa ra nàng chưa từng hiểu rõ Sở Hưu.
Sở Hưu này tuyệt đối là kẻ không cam lòng đứng dưới người khác.
Dã tâm Sở Hưu đã viết rõ trên mặt, khắc sau vào tận xương tủy của y.
Ban đầu khi Mai Khinh Liên vừa tiếp xúc với Sở Hưu, lúc đó Sở Hưu còn rất nghe lời, thậm chí Mai Khinh Liên cùng Vô Tướng Ma Tông đều cho rằng Sở Hưu là đối tượng đáng để bồi dưỡng.
Nhưng không biết từ khi nào Sở Hưu đã phát triển tới cảnh giới như vậy, thậm chí đủ để nói chuyện ngang hàng với nàng, cũng dám nói chuyện ngang hàng với nàng.
Chuyện này nếu đặt trong một số danh môn chính phái đó chính là không biết lễ giáo, không hiểu tôn tỉ. Có điều trong giới Ma đạo, bất luận nhánh Minh Ma hay Ấn Ma, thật ra trong đầu mọi người luôn chỉ chú trọng thực lực. Những hư danh kia hầu như không ai để ý.
Cho nên đối mặt với thái độ vừa rồi của Sở Hưu, Mai Khinh Liên cũng không mấy phẫn nộ, vì đây là thứ Sở Hưu nên nhận được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen_a.z-z.(phải viết thế này thì các site ăn cắp không đổi được).Vào google gõ: Truyen A_zz để đọc nhé! Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương và không liền mạch truyện đó ạ!