Vô tận tối tăm phía sau xông tới ôm lấy nàng, mọi người đứng thành vòng ở bốn phía, chỉ tay về phía nàng, từng gương mặt vặn vẹo biến thành biểu tình châm biếm.
Trong lòng Cố Phù Du đau đến không chịu nổi, dần dần dâng lên một cảm giác buồn nôn, trong lòng càng cảm thấy không khỏe khiến nàng muốn nôn mửa.
Liền vào lúc này, những âm thanh giễu cợt kia đột nhiên ngừng lại, có người kêu to: "Đó là thứ gì?!"
Có một luồng hàn khí ẩm ướt kéo tới, Cố Phù Du cảm thấy có vài phần quen thuộc.
Màn sương kéo dài không thể bắt giữ này khiến nàng sinh ra cảm giác có thể dựa vào nó.
Xung quanh một mảnh ồn ào.
Cố Phù Du nhìn về nơi hàn khí kéo đến, chỉ thấy một đoàn sương mù tiến đến gần, trong sương mù giống như có thứ gì đó đang bơi.
Hô hấp của Cố Phù Du cứng lại, ánh mắt bị nắm chặt, khó có thể dời mắt.
Sử sách có câu: Thiên thần sáng thế, hỗn độn sơ khai, Thương Long mang nhật nguyệt, Thanh Loan chở sao trời.
Sự uy nghiêm của hai tộc đã ăn sâu vào trong lòng mọi người từ khi Nhân tộc sinh ra.
Hậu nhân tán thưởng thế gian hai mỹ, một viết Lân tộc, một viết Vũ tộc.
Lân Vũ chi tộc dưới vòm trời này dữ dội biết bao nhiêu, nhưng mọi người đều biết, Lân Vũ này là chỉ Long tộc cùng Thanh Loan tộc.
Vẻ đẹp mỹ lệ của Thanh Loan, bễ nghễ chúng sinh, là Thần Điểu Cửu Thiên vĩnh viễn không bao giờ đọa lạc, vĩnh viễn là cách giải thích của hai từ cao quý cùng hoa lệ.
Mà Thương Long này, vẻ đẹp của Thương Long, là cách giải thích hoàn mỹ nhất về việc theo đuổi sức mạnh trong lòng người.
Biển khơi dài ngàn dặm, suối sâu cố cửu trọng.
Râu mây chợt nổi lên, sóng lớn vẫn ào ào.
Che kín bầu trời, ngao du trên trời cao, mang theo cơn sóng lớn, tùy ý giữa đại dương mênh mông.
Trong thâm tâm của Nhân tộc vĩnh viễn luôn có một lòng tôn kính và sùng bái đối với hai tộc này, giống như hiện tại, khi Cố Phù Du nhìn thấy thân ảnh ở trong đoàn sương mù kia, tuy chỉ có thể nhìn thấy một góc nhưng trong lòng bỗng nhiên chấn động, vẫn bị nó hấp dẫn không thể dời mắt được.
"Kia, đó là, có phải là ta hoa mắt rồi không?"
"Huynh đài, ta nhìn cũng là Thần Long, không nghe được tin nói có Long tộc tới hội chợ."
"Nó bay về phía này."
"Xảy ra chuyện gì, người của thương hội cũng không tới giải thích một chút gì sao?"
"Chẳng lẽ nó muốn tới cạnh tốc?"
"Ê, đùa gì vậy, nó chỉ là đi ngang qua thôi."
Cố Phù Du nhìn nó càng ngày càng gần, linh cảm hoang đường cũng càng ngày càng mãnh liệt, trái tim gần như muốn lao ra khỏi lồ ng ngực.
Cố Phù Du giống như điên dại mà lẩm bẩm: "Ta điên rồi, ta sắp điên rồi, ta nhất định là điên rồi..."
Theo một tiếng kinh hô của mọi người, nhịp tim của Cố Phù Du đập đến đỉnh điểm, linh thú hai bên dồn dập tránh ra, để lại một mảnh đất rộng lớn ở nơi nàng đang đứng.
Thần Long cuộn lại thân hình, đáp xuống trước mặt nàng.
Cố Phù Du đối diện với một đôi thú đồng màu hoàng kim, nàng có thể nhìn thấy hình dáng của nó.
Đây là một con Ngũ Trảo Thần Long, một con Bạch Long, so với thân hình che kín bầu trời của Long tộc thành niên thì con Bạch Long này quá mức nhỏ nhắn, nhưng so với các linh thú khác thì lại mạnh mẽ vạm vỡ.
Râu rồng của nó, lông bờm trên sống lưng cùng sau vuốt vuốt rồng đều không giống như bộ lông thật mà là một đoàn tuyết trắng, cực kỳ mềm mại, như mây như khói, theo gió nhẹ nhàng trôi đi.
Cố Phù Du che miệng, viền mắt nóng lên vì kích động, cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, vì sợ rằng giấc mơ này sẽ tan mất.
Khi Bạch Long đến đây, Cố Phù Du theo bản năng lùi lại, nhưng nàng đã sớm bất tri bất giác đứng ở bên mép cầu đá, dưới chân giẫm lên không khí, cơ thể ngã về phía sau.
Nàng cảm thấy có một lúc không có trọng lượng, sau đó cảm thấy vòng eo bị xiết chặt.
Đuôi của Bạch Long cuốn lấy nàng, để nàng lên người nó.
Cố Phù Du ngơ ngác ngồi ở trên sống lưng Bạch Long, cảm giác mình bị phân thành hai nửa.
Một nửa không thể tin tưởng sự thật trước mắt, mình đang ngồi ở trên lưng một con Thần Long, hơn nữa nó hình như là đến bồi nàng tham gia cạnh tốc, chuyện này quá mức ảo diệu, một nửa cả người run rẩy, trong miệng vô ý thức phát ra tiếng kêu run rẩy nhỏ vụn: "A a a a, ta sắp chết, ta sắp chết..."
Nàng cảm thấy mình sắp khóc, lệ ý trong mắt quá phức tạp.
Vui mừng, oan ức, ngạo nghễ, hoảng sợ, rất nhiều cung bậc cảm xúc đan xen lẫn nhau.
Xung quanh có những tiếng xì xào bàn tán, người ở chỗ này hoàn toàn vì thế mà khiếp sợ.
Thần Long chở người, thế nhưng sẽ chở người.
Thanh Loan Thần Long kiêu ngạo, thân thể vĩnh viễn chỉ có bạn lữ và người nhà có tư cách cưỡi.
Bây giờ thế nhưng chở một tu sĩ nhân tộc chỉ có Luyện Khí đại viên mãn, nếu như nói Cố Phù Du là người nhà của Bạch Long, hiển nhiên không có khả năng, nhưng nếu nói là bạn lữ của nó, càng là không thể tưởng tượng.
Công chứng viên vội vội vàng vàng chạy vào, đi tới trước mặt Bạch Long, tựa hồ có chút kiêng kỵ, lại lùi lại hai bước, thi lễ với nó một cái, kêu lên: "Tam tiểu thư, tam tiểu thư."
Giọng nói cực kỳ khắc chế mà đè thấp xuống, kêu liên tiếp vài tiếng, gọi Cố Phù Du hoàn hồn.
"Tam tiểu thư, vị này...!vị này chính là..."
Cố Phù Du nói: "A, nó...!nó..."
Cố Phù Du đã là không biết nên làm vẻ mặt gì, nàng thấp giọng với giọng điệu không chắc chắn: "Nó có lẽ là đến cùng ta tham gia cạnh tốc."
"Chuyện này..."
"Không làm trái quy tắc chứ."
Bạch Long nghiêng đầu liếc công chứng viên một cái, công chứng viên lau lau mồ hôi lạnh bên trán, nói: "Không làm trái quy tắc, không làm trái quy tắc."
"Nếu như tam tiểu thư, ờm...!tới rồi, cạnh tốc sắp bắt đầu rồi."
"Được."
Công chứng viên còn chưa lui ra, bên trái bỗng nhiên vang lên một tiếng cười nhạo, Tả Thiên Lãng đứng ở trên lưng Tam Đầu Xích Cưu [1], một chân giẫm lên đầu Xích Cưu, cao giọng nói với Cố Phù Du: "Thần Long cái gì, Cố Phù Du phô trương thanh thế thôi, vậy cũng hù dọa được các ngươi.
Thần Long nào trên thế gian này không có sừng rồng, các ngươi nhìn linh thú kia xem, có sừng rồng không? Nói không chừng là bò sát ở chỗ nào, cũng dám mạo xưng Thần Long."
[1] Tam Đầu Xích Cưu: Chim gáy đỏ ba đầu.
Kỳ thật từ đầu tới cuối Cố Phù Du và Bạch Long này cũng không xưng là Thần Long, đó cũng chỉ là những lời xì xào suy đoán của những người xung quanh.
Mọi người cũng đã sớm phát hiện Bạch Long này không có sừng rồng, chỉ có điều lúc trước Bạch Long xuất hiện thanh thế quá mạnh, mà mọi người đối với Long tộc trời sinh kính nể, cũng không dám trực tiếp lên tiếng hoài nghi.
Cố Phù Du lại hết sức rõ ràng, đây xác thật là một con Ngũ Trảo Thần Long.
Nó có sừng rồng, chỉ là bị chặt đứt.
Cố Phù Du ngồi ở trên sống lưng nó, có thể nhìn thấy rõ ràng, sừng rồng bị chặt đứt tận gốc, dường như bị một vũ khí sắc nhọn gây thương tích, sừng rồng đang khôi phục, bởi vì nơi vết thương kia mọc ra một sừng rồng mới, màu sắc nhạt hơn so với gốc rễ nhiều.
Cố Phù Du nghĩ thầm, này là có bao nhiêu đau đớn chứ.
Không kìm lòng được đưa tay sờ s0ạng, tay mới chạm được vào sừng gãy, Bạch Long phản ứng dữ dội, thân thể chấn động, làm Cố Phù Du ngã ra ngoài.
Cố Phù Du ngã xuống đất, cái mông té đau đớn, Bạch Long thò đầu qua, phát ra một trận âm thanh trầm thấp.
Cố Phù Du chống tay ở phía sau, hơi ngửa người ra sau, nói: "Xin lỗi, ta..."
Công chứng viên đã đánh tiếng chuông nhắc nhở chuẩn bị, Bạch Long lại lần nữa dùng đuôi quấn lấy eo nàng, lần này cách đầu rất xa, đặt Cố Phù Du ở giữa.
Chuông vàng vang lên một tiếng, mọi người thủ thế chờ phát động, thẳng muốn sử dụng linh thú lao xuống.
Bạch Long bỗng nhiên ngẩng đầu, ngâm một tiếng lên trời cao.
Tiếng rồng ngâm vang thẳng cửu tiêu.
Chúng linh thú đều đứng yên tại chỗ, không dám tiến lên trước, những linh thú phẩm cấp tu vi hơi thấp thậm chí đều nằm liệt trên mặt đất.
Bạch Long mang theo Cố Phù Du, nhảy ra.
Cố Phù Du quay đầu nhìn lại, mọi người ở trên cầu kéo linh thú quát lớn, để cho nó nhích người, chỉ có một ít tu vi cao chậm rãi đập cánh bay lên không trung.
Cố Phù Du nghĩ thầm, này có tính gian lận không.
Nhưng có vẻ như dùng Thần Long đến tham gia cạnh tốc cũng đã đủ gian lận.
Cố Phù Du cúi người xuống, ôm lấy Bạch Long.
C@'n môi dưới, nụ cười tràn ra.
Nàng vùi mặt vào lông bờm trắng như tuyết trôi nổi ở trên lưng rồng, thứ kia nhìn bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được mềm mại.
Trong lòng nàng có một cảm giác an tâm và thỏa mãn khôn kể.
Hẻm núi Vân Đoan có ba nơi hiểm yếu, hầu như mỗi lần không trung cạnh tốc đều phải bay qua ba địa phương này, một là đường Bàn Long, quanh co uốn lượn, hai là thác nước Đoạn Thiên, cao hơn ba ngàn thước, ba là Nhất Tuyển Thiên, con đường chật hẹp giữa rảnh của những tảng đá kỳ dị.
Mãi cho đến Nhất Tuyến Thiên, phía trên hẻm núi đều thiết lập phòng ngự trận pháp.
Khi chưa qua được Nhất Tuyến Thiên linh thú không thể bay ra hẻm núi, phá tan phòng ngự trận pháp, chỉ khi qua được Nhất Tuyển Thiên mới có thể mặc cho linh thú ngao du.
Bạch Long một kỵ trước tiên đã tới trước đường Bàn Long.
Đường Bàn Long quanh co, phía dưới có nhiều tảng đá sắc nhọn như răng cưa, ngay cả Long tộc ở đây cũng phải uốn lượn để tiến lên, bởi vậy cho nên mới có tên là đường Bàn Long.
Bạch Long tiến vào rừng đá, lúc này mới trì hoãn tốc độ.
Bỗng nhiên một đoàn hỏa diễm màu tím đánh úp từ phía sau tới, thân thể Bạch Long vòng qua cột đá, lách mình tránh ra, hỏa diễm màu tím quét qua bên cạnh Cố Phù Du.
Cố Phù Du có thể cảm thận được nhiệt độ thiêu người của nó.
Cố Phù Du nhìn về phía sau, Tả Thiên Lãng và đám tu sĩ đã đuổi theo.
Đoàn hỏa diễm lúc này là Tả Thiên Lãng ném ra, giờ phút này trên bàn tay hắn còn nâng một đoàn hỏa diễm màu tím.
Mặc dù bên trong cạnh tốc có quy định linh thú không thể công kích lẫn nhau, nhưng không có quy định rõ ràng tu sĩ không thể tranh tài với nhau, bởi vậy trước kia trong cạnh tốc luôn có những tu sĩ ngáng chân, đánh gục những người đi trước họ.
Tả Thiên Lãng đang muốn tập kích lần thứ hai, một người bên cạnh dường như là thuộc hạ của hắn kéo cánh tay của hắn, nói: "Công tử, nếu đối phương thực sự là Long tộc, người làm nó bị thương, Tứ Hải Long tộc làm sao lại giảng hòa."
Tả Thiên Lãng hất tay của hắn ra, nói: "Long tộc cái gì.
Long tộc sẽ nguyện ý chở Cố Phù Du? Long tộc sẽ không có sừng rồng? Đó chỉ là một con bò sát!"
"Công tử, thà rằng tin, không thể không tin được.
Nếu tông chủ biết người trêu chọc nó, chỉ sợ sẽ trách phạt không ít."
"Cút ngay, hôm nay bản công tử chính là không cho phép Cố Phù Du xông lên phía trước bản công tử, nếu gia gia có trách phạt, bản công tử một mình gánh chịu."
Hắn lại nói với mấy người phía sau: "Hôm nay ai đánh trúng bò sát kia hoặc Cố Phù Du, đánh trúng một lần thưởng năm vạn linh thạch, nếu làm cho nó rơi xuống, thưởng trăm vạn linh thạch, thăng làm đệ tử nội môn của Hư Linh Tông."
Tục ngữ có câu, bên dưới trọng thưởng tất cả đều là dũng phu.
Trong khoảng thời gian ngắn, phong thủy hỏa lôi dồn đập từ phía sau mà đến.
Bạch Long giống như mọc ra đôi mắt phía sau, né tránh từng cái.
Nhưng sau khi những người phía sau tập kích lần đầu tiên, trong lòng không còn gánh nặng, càng thêm lớn mật, lúc trước còn có chút kiêng kỵ, giờ khắc này kiêng kỵ đều tiêu tan vô hình, công kích càng ngày càng dày đặc, ra tay càng ngày càng nặng.
Rừng đá địa thế phức tạp, Bạch Long rốt cuộc không có cách nào tránh được hết, không cẩn thận bị một đoàn lôi hỏa đánh trúng.
Vảy giáp của Long tộc có thể nói là đồ v@t cứng nhất trên thế gian, lôi hỏa nện xuống vẫn chưa thể làm Bạch Long bị thương, thế nhưng đã thiêu đen một nhúm nhỏ lông bờm tuyết trắng của Bạch Long trước người Cố Phù Du.
Con ngươi của Cố Phù Du co rụt lại lại, che lông bờm lại, có chút phát điên: "A a a a a!!!"
Cố Phù Du quay đầu lại, ánh mắt tàn nhẫn: "Tiện nhân!"
Cố Phù Du mở túi trữ vật, nàng không biết tại sao mình tức giận sẽ tàn nhẫn như vậy, lấy pháp khí từ trong chợ mua được, bùa chú chính mình luyện chế, ném toàn bộ ra ngoài: "Chỉ có các ngươi sẽ ném ra lửa sao? Các ngươi cũng tự nếm thử đi!"
Nàng làm nổ một bùa chú trong đó, những vật phẩm ném xuống kia liên tiếp nổ lên, trong đó không ít là pháp khí do tu sĩ Kim Đan Nguyên Anh luyện chế, cấp bậc không kém, nổ tung như vậy uy lực có thể tưởng tượng được.
Bên trong rừng đá hỏa diễm nổ bùng lên, một biển lửa bùng cháy phía sau Bạch Long.
Bạch Long đã lao ra khỏi đường Bàn Long, Tả Thiên Lãng đạp lên Tam Đầu Xích Cưu lao ra biển lửa, theo sát ở phía sau, bên cạnh hắn còn có hai tu sĩ Kim Đan kỳ hộ vệ.
Tả Thiên Lãng nổi giận, bảo hai người dùng toàn lực đánh rơi Cố Phù Du.
Hai người kiêng kỵ thân phận của Bạch Long, không dám ra tay với nó, nhưng nếu chỉ là Cố Phù Du liền sẽ không quá kiềm chế.
Tất cả pháp thuật bay về phía Cố Phù Du, Cố Phù Du là tu sĩ Luyện Khí kỳ, chỉ cần đến gần một chút cũng phải bị thương nặng.
Bạch Long bỗng nhiên tăng tốc, đến thác nước Đoạn Thiên.
Dòng nước của thác nước Đoạn Thiên chảy xiết, giống như một tấm lụa trắng lơ lửng ở đỉnh núi, dòng nước ở phần cuối nổ tung thành bọt nước trắng như tuyết.
Một đoàn gió trong suốt đè xu0'ng ngực Cố Phù Du, Cố Phù Du cảm giác được giống như có một tảng đá lớn đang đè ở giữa lưng, càng ngày càng gần, muốn nghiền nàng thành thịt nát.
Bạch Long mang theo nàng đột nhiên lao xuống, cùng bay với thác nước, một đầu chui vào trong nước, đoàn gió tan đi trên mặt nước.
Tu sĩ bên cạnh Tả Thiên Lãng giống như không có thủy linh căn, hoặc là cũng không thuần thục, thế nhưng không làm gì được Bạch Long và Cố Phù Du ở trong nước.
Cố Phù Du ôm Bạch Long, trêu đầu có một cái bọt nước, bởi vậy nàng có thể hô hấp, Bạch Long đi nhanh, bọt nước này cũng không bị bể.
Bạch Long ở trong nước càng nhanh hơn ở trên không trung, một đường bơi đến trước Nhất Tuyến Thiên, vượt sóng mà ra ngoài.
Vách đá ở hai bên Nhất Tuyến Thiên nhô ra, tảng đá gồ ghề, bởi vì lối đi quá hẹp, bay quá nhanh rất dễ va vào vách đá.
Bạch Long vừa mới tiền vào Nhất Tuyến Thiên, Cố Phù Du liền nghe thấy Tả Thiên Lãng nói: "Đập nó xuống cho ta!"
Cố Phù Du quay đầu nhìn lại, ba người Tả Thiên Lãng đuổi theo xa xa ở phía sau, thực sự là âm hồn không tan.
Hai vị tu sĩ Kim Đan kỳ vận chuyển linh lực, Cố Phù Du cho rằng hai người họ lại muốn công kích mình, lại thấy trên tay hai người hơi nghiêng.
Cố Phù Du giật mình, vội vàng gọi Bạch Long: "Cẩn thận!"
Hai người vốn dĩ công kích vách đá, vách đá bị đánh trúng, tảng đá nhô ra bị vỡ tan, từng tảng đá dồn dập rơi xuống, che trời lấp đất đè xu0'ng, làm người khiếp sợ đến nghẹt thở.
Bạch Long không chậm mà nhanh, mang theo Cố Phù Du băng qua những khe hở trong những tảng đá rơi xuống.
Bên tai Cố Phù Du nghe thấy tiếng tảng đá rơi xuồng ầm ầm, trên má là cơn gió mạnh khi tảng đá lướt qua nàng.
Trong lòng nàng hoảng sợ gần chết, rồi lại dần dần dâng lên một loại dũng khí không chút sợ hãi, máu tươi như lửa đốt, thiêu đến hai mắt đỏ bừng, thiêu đến tim nàng đập thình thịch, thiêu đến tay chân nàng run rẩy.
Một người như nàng, một người nhỏ bé như vậy, đối mặt với loại nguy hiểm kỳ lạ này cũng sẽ sinh ra lòng kiêu ngạo coi thường thiên địa, ngoài ta ra còn có ai hào khí.
Trong miệng nàng lẩm bẩm: "Nhanh hơn, nhanh hơn chút nữa."
Bạch Long càng bay càng nhanh, càng bay càng cao, chỉ cần đi qua Nhất Tuyến Thiên, thiên địa rộng lớn mặc nó ngao du.
Thân hình Bạch Long như có điện giật, tựa như một đoàn mây trắng, lách qua nham thạch rơi xuống, cuối cùng xông ra nơi hiểm yếu.
Nhưng nó chưa chậm lại, bay vút lên bầu trời đầy mây.
Xung quanh đột nhiên có sương mù dày đặc, mây xám mù mịt đầy trời.
Cố Phù Du kích động kêu lên: "Cao hơn, lại cao hơn một chút!"
Bạch Long ngâm lên một tiếng, mang theo Cố Phù Du xuyên qua tầng mây, tầm nhìn đột nhiên sáng lên.
Ở phía Tây của thiên địa, nơi tận cùng của thế gian, mặt trời như lửa đỏ bị che khuất một nửa, mây mù được nhuộm những màu sắc diễm lệ nhất, cảnh sắc trước mắt mỹ lệ giống như họa.
Cố Phù Du nháy mắt ngây dại, lồ ng ngực bởi vì máu tươi chưa tan nhiệt độ mà vẫn còn phập phồng dữ dội, nàng cảm thấy trên mặt mình ướt đẫm, đưa tay lên sờ, hóa ra là nàng khóc.
Ai mà biết được rằng thấp kém như Cố Phù Du cũng có thể bay lượn trên chín tầng trời.
Cảnh sắc như vậy, đại khái là muốn khắc sâu vào trong xương tủy, cả đời cũng không quên được..