Tiếng nói vừa dứt, một con rùa đầu rắn lao ra khỏi trận pháp, thân hình như tháp sắt, một thân giáp xanh, miệng đầy răng nanh, thật là dữ tợn.
Nguyên Anh kỳ.
Mọi người còn chưa nhấc nổi một hơi lên, những con linh thú cấp cao liên tiếp nhảy ra khỏi trận pháp. Một con hai con, cơ thể to lớn.
Linh thú luôn luôn là thân thể càng lớn, tu vi càng cao.
Linh thú nhảy ra khỏi trận pháp chưa hết, nhưng lại không có con nào thấp hơn Kim Đan kỳ.
Thú triều do Long Vương Phân Thần kỳ triệu đến, có thể san bằng bất kỳ tòa thành nào.
Sơn dã ở trước mặt đại quân linh thú có vẻ chật hẹp.
Tu vi của tu sĩ Tả gia chưa chắc thấp hơn chúng nó, bàn về phối hợp càng cao hơn những dã thú này một bậc, nhưng cũng bị khí thế của chúng làm cho không tự kìm hãm được lùi về sau một bước.
"Thành chủ, chuyện này..."
"Hoảng cái gì, chưa từng ứng phó thú triều sao?"
Trong bốn châu, phàm là trên địa giới có linh sơn, tất có linh thú, nơi có nhiều linh thú, chịu ảnh hưởng của nhiều nguyên nhân như chịu dị tượng, di cư, chinh chiến cũng sẽ sinh ra thú triều, tu sĩ lớn tuổi nhiều kiến thức ít nhất đã tham dự một lần ngăn cản thú triều, ứng phó thú triều khá có tâm đắc.
Lúc nãy mọi người kinh hoảng, chỉ là vì rất nhiều linh thú cấp cao chạy ra, khí thế quá mạnh, như Tả Thiều Đức nói —— Đây là thiên quân vạn mã.
Từ trong biển đen vô biên, thân hình nhỏ như hạt bụi, những linh thú này nháy mắt lao tới, chính là sóng đen cuồn cuộn xông tới từ phía chân trời, đè thẳng xuống.
Hoảng loạn sẽ lan rộng.
Tả Thiều Đức là người tâm phúc, hắn điềm tĩnh như thường, mọi người liền có định thần châm.
Giọng điệu của hắn bình tĩnh, không thấy chút hoảng loạn nào.
Mọi người bình tĩnh lại, thầm nghĩ, quả thật, bọn họ cũng không phải là chưa từng ứng phó thú triều, thú triều lần này so với trước kia, cũng chỉ là tu vi cao hơn chút thôi.
"Chưa từng gặp qua thú triều, lần này mở mang hiểu biết." Tả Thiều Đức lấy đan dược từ trong lòng ngực ra, đan dược màu trắng sữa, hoa văn phức tạp.
Chung Mị Sơ ngửi thấy một mùi hương quen thuộc, sắc mặt nặng nề như kết băng sương, ánh mắt lạnh lẽo, nhìn Tả Thiều Đức.
Tả Thiều Đức ăn đan dược, tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Chung Mị Sơ, cười nói: "Khứu giác của Long tộc cũng quá mức nhạy bén."
Một loạt băng trụ vọt lên trên mặt đất, vươn thẳng ra, tấn công Tả Thiều Đức, càng xa, băng trụ càng cao.
Băng trụ sắc nhọn, như răng nanh của cự thú.
Nháy mắt đã đánh đến trước mặt Tả Thiều Đức, khi đến trước mặt Tả Thiều Đức thì đã cao mấy trượng, xông thẳng tới tâm trời.
Tả Thiều Đức ngự phong bay lên không, tránh lui ở trên không trung.
Băng trụ tan rã, thành vạn ngàn băng trùy dài ngắn, lao tới Tả Thiều Đức, nhanh như mưa.
Thân hình Chung Mị Sơ cũng bay lên không, ngự phong mà lên.
Bước chân nàng vừa rời khỏi mặt đất, linh thú được triệu hoán ra như nhận được mệnh lệnh, phát động tấn công tu sĩ Tả gia.
Hai bên giao thủ, tiếng gầm gừ của linh thú không dứt.
Chung Mị Sơ chỉ lạnh lùng nhìn Tả Thiều Đức.
Tất cả băng trùy công tới, như vạn tiễn được b.ắn ra.
Khi chạm đến Tả Thiều Đức, một lỗ hổng phá tan hư không ở trước mặt Tả Thiều Đức, đen tối không thấy rõ phần cuối, trong khe hở có gió, hút tất cả băng trùy vào.
Hư không sau lưng Chung Mị Sơ chẳng biết từ lúc nào cũng nứt ra một cái khe, vạn ngàn băng trùy từ trong hư không bắ.n ra, đánh thẳng vào giữa lưng nàng.
Bàn tay Chung Mị Sơ nhẹ nhàng xoay chuyển, thế công của băng trùy lập tức nhu hòa, thuận theo bay đến trong lòng bàn tay nàng, từng mảng từng mảnh hợp lại với nhau, ngưng tụ thành một thanh trường kiếm bằng hàn băng.
Tả Thiều Đức là song linh căn, nhưng hiếm thấy hơn nhiều so với rất nhiều đơn linh căn. Hắn có một hỏa linh căn, một cái khác là biến dị linh căn, có thể điều khiển không gian.
Đáng tiếc thiên phú của hắn có hạn, trình độ điều khiển năng lực này và phạm vi cũng có hạn.
Cho dù là như vậy, cũng vô cùng đáng sợ.
Chung Mị Sơ điều tra trận chiến năm đó ở Huyền Diệu Môn, Huyền Diệu Môn nhanh chóng bị thua như thế, nguyên nhân do Quý Tịch Ngôn làm phản, nhưng trong đó cũng không thiếu được sự giúp đỡ của Tả Thiều Đức.
Nàng tra được Tả Thiều Đức có thể khống chế không gian, suy đoán Tả Thiều Đức đã sớm một bước đến Tĩnh Đốc Sơn trước khi Tả gia tấn công núi, thừa dịp trong núi buông lỏng phòng thủ, thông qua năng lực này, lướt qua thủ sơn trận pháp, thần không biết quỷ không hay.
Đợi đến thời cơ chín muồi, liên thủ với Quý Tịch Ngôn, trước tiên diệt trừ Lục Hạc trưởng lão.
Cũng bởi vì vậy, nàng có một phần hiểu biết về năng lực linh căn này của Tả Thiều Đức.
Tả Thiều Đức cần thời gian để mở ra không gian.
Chậm.
Nếu như dùng pháp thuật, cho hắn khoảng trống sẽ để hắn mở ra không gian, cho dù phát ra chiêu thức lợi hại nào đều sẽ bị hắn trả lại.
Đối phó với hắn cần phải nhanh.
Chỉ có thể cận chiến.
Sau khi nàng ước chiến với Tả Thái Tuế và giành lại Huyền Diệu Môn, người tiếp theo muốn đối phó chính là Tả Thiều Đức.
Dự định ban đầu là như vậy, chỉ là trên đường xảy ra biến cố.
Tả Thiều Đức cũng nhìn ra dự định của Chung Mị Sơ, thừa dịp Chung Mị Sơ ngưng kiếm, không vội công kích nàng, ngược lại bắn một mũi tên lên trời.
Linh tiễn cực nóng bay vút lên trời, hồng quang lóe lên, mây khói trên trời tiêu tan vô hình, bầu trời xanh vạn dặm, mặt trời ở trên đỉnh đầu nóng rực, không khí vô cùng khô ráo.
Tả Thiều Đức biết Chung Mị Sơ tinh hai đạo pháp thuật và kiếm pháp.
Mặt đất lúc nãy đã bị một mũi tên của hắn thiêu thành đất khô cằn, mây khói trên không trung đã bị hắn quét sạch sẽ, dù Chung Mị Sơ lợi hại đến đâu, trên mảnh địa giới này không có nước, pháp thuật của nàng cũng sẽ bị hạn chế một nửa.
Tả Thiều Đức nói: "Long Vương, tuy rằng tu vi ngươi cao hơn ta, nhưng chưa chắc đã thắng được ta."
Chung Mị Sơ lạnh lùng nói: "Viên đan dược đó."
Tả Thiều Đức cười cười. Năm đó trước khi Cố Phù Du tự hủy Kỳ Lân Tủy, Tả gia đã lấy một phần bảo tồn, Tả Thiều Đức và Tả Nhạc Chi trước sau kéo lên Phân Thần chính là dựa vào vật ấy.
Một phần Kỳ Lân Tủy bảo tồn dành cho Đỗ Phán luyện đan, có hiệu quả nhất chính là đan dược hắn đang dùng.
Đến cảnh giới Phân Thần này, đã không có đan dược có thể có tác dụng với tu vi của bọn họ, nhưng Đỗ Phán dùng Kỳ Lân Tủy luyện ra được đan dược này, lại có thể tăng phúc linh lực thời gian dài, nhạy bén sáu giác quan, sẽ không hề có tác dụng phụ.
Tả Thiều Đức cảm thấy thân thể nóng lên, dường như có linh lực dùng vô tận, hắn nói: "Không hổ là chí bảo Kỳ Lân Tủy."
Hiển nhiên sắc mặt của Chung Mị Sơ càng thêm khó coi.
Tả Thiều Đức nói: "Cô nương Cố gia kia quả nhiên thâm hậu với ngươi, năm đó bảo vệ nàng như vậy, bảy trăm năm sau còn có thể khiến Long Vương vì nàng mà nổi giận. Ha, nếu nàng ở trên trời có linh, hẳn là cảm thấy vinh hạnh."
Chung Mị Sơ nói: "Nếu nàng ở trên trời có linh, sẽ chỉ để Tả gia ngươi vĩnh viễn không vươn mình lên được."
Ánh mắt hai người vừa tiếp xúc, lập tức động thủ.
Tả Thiều Đức thu cung, lấy ra một thanh loan đao, hình như trăng tròn, chặn lại một kiếm của Chung Mị Sơ.
Trong thời gian ngắn, bóng kiếm ánh đao, cuốn lên từng cơn gió đen.
Tả Thiều Đức đánh thẳng vào ngực Chung Mị Sơ.
Nhược điểm của Long Vương, nhược điểm trí mạng, ai ai của Tả gia cũng biết.
Hắn nói Chung Mị Sơ chưa chắc thắng, không phải khinh thường. Tu vi Chung Mị Sơ cao hơn hắn một giai, nhưng hắn có đan dược tăng lên linh lực, lại biết nhược điểm của Chung Mị Sơ, biến thế yếu thành thế mạnh.
Hắn đánh thẳng vào nhược điểm của Chung Mị Sơ, tuy không thể nói là quang minh, cũng không tính là đê tiện.
Phân Thần tranh tài, không phải ngươi chết chính là ta sống. Tất nhiên phải chiến thắng bằng mọi cách.
Trên trời dưới đất, tình hình trận chiến nói chung là kịch liệt.
Cao nguyên nơi ở của mọi người Ẩm Tuyết Trai và chúng nô lệ được đám người Ngân Hà Tinh Hán canh giữ chặt chẽ, bảo vệ kín không kẽ hở.
Nghi Nhi trên đất nhìn đến nóng lòng không thôi, trong lúc hoảng hốt cảm thấy đã qua năm, sáu ngày, kỳ thật cũng chỉ gần nửa ngày, trời đã gần hoàng hôn.
Nghi Nhi nhìn lên trời, lại thỉnh thoảng nhìn ra xa, mang theo khóc nức nở: "Tại sao A Man nương thân còn chưa trở về?"
Lo lắng cho Chung Mị Sơ, cũng muốn quan tâm Cố Phù Du.
Chợt nghe một âm thanh vang lên, khóe mắt nàng dư quang nhìn thấy một bóng người rơi nhanh từ trên trời xuống.
Nàng nhìn thẳng, hô hấp hơi ngưng lại.
Tả Thiều Đức cầm đao chém thẳng tới trước người Chung Mị Sơ, hai người một trên một dưới, rơi từ không trung xuống.
Chung Mị Sơ đáp xuống mặt đất khô cằn, loan đao của Tả Thiều Đức đánh đến, Chung Mị Sơ dùng cánh tay trái và cánh tay phải chặn lại, lòng bàn tay không có vảy, đã chảy máu.
Thanh băng kiếm lúc trước bị Tả Thiều Đức một đao chém nát, mảnh vỡ bắ.n ra bốn phía, làm lỗ tai không có vảy cũng bị thương.
Hai người chiến đấu say sưa, hai mắt Tả Thiều Đức đỏ chót, đồng tử Chung Mị Sơ co rút lại thành hình thoi.
Tả Thiều Đức gầm nhẹ: "Ngươi thua rồi!"
Đột nhiên, có một vết nứt màu đen xuất hiện giữa cánh tay và ngực của Chung Mị Sơ, lưỡi đao lạnh lẽo từ giữa b.ắn ra, rơi như lôi đình, chém vào ngực Chung Mị Sơ.
Nơi đó không có vảy giáp, giống như lòng bàn tay phải, thấy lưỡi đao rỉ máu.
Tả Thiều Đức lại vào sâu thêm mấy tấc, Long Vương sẽ thua, chỉ có thể mặc cho hắn xâu xé, trong lòng hắn điên cuồng, phấn khích không thôi.
Những vấn đề sau khi giết Tứ Hải Long Vương đã không thể quấy nhiễu hắn.
Chung Mị Sơ nhanh chóng xoay người, ấn chân vào bụng Tả Thiều Đức khiến hắn không cách nào ép lực xuống được.
Tay bị thương vung lên, vô số giọt máu bắn tung tóe, kéo dài thành vô số băng châm màu máu nhỏ, mỏng như lông trâu, bắn tới Tả Thiều Đức.
Tả Thiều Đức không muốn từ bỏ cơ hội rất tốt trước mặt, càng không có phòng ngự, khăng khăng một đòn, không thành công thì xả thân.
Băng châm đâm vào trong cơ thể, lập tức cảm thấy một cơn đau nhói, hàn ý lan tràn, phảng phất như máu bị đông lại.
Tả Thiều Đức nhíu mày rên lên một tiếng, vội vã thay đổi linh lực chống đỡ hàn khí.
Nhưng vào giờ phút này xảy ra dị thường.
Trong cơ thể vốn nên linh lực dồi dào, dùng mãi không cạn, lúc này lại rỗng tuếch, linh lực thế nhưng biến mất không thấy tăm hơi trong nháy mắt.
Cũng không phải là trong nháy mắt, lúc nãy đã cảm giác linh lực không ăn thua, chẳng qua ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, chỉ thiếu chút nữa là có thể thắng được Chung Mị Sơ, cho nên vẫn chưa nghiên cứu kỹ.
Tả Thiều Đức không kịp kinh ngạc, thất thần trong nháy mắt. Chung Mị Sơ đột nhiên phản kích, những bông hoa băng máu nở ra từ lòng bàn tay, bắn về phía hắn.
Lần này không thể không tránh, nhưng đã lực bất tòng tâm.
Tả Thiều Đức thu đao lui về phía sau tránh đi, vẫn là bị đâm trúng nhiều vết thương, tức khắc máu chảy không ngừng.
Đâu chỉ là máu chảy không ngừng, miệng vết thương máu chảy bàng bạc, giống như thác lũ, máu tươi trong cơ thể muốn từ chỗ này mà chảy khô.
Tả Thiều Đức chỉ nói một chữ: "Ngươi..."
Bỗng nhiên cúi người, che miệng, nôn ra một vũng máu lớn.
Thất khiếu cũng dần chảy máu.
Tả Thiều Đức từ trong tầm mắt mơ hồ nhìn thân ảnh của Chung Mị Sơ, bừng tỉnh nhớ tới cảnh tượng bảy trăm năm trước.
Trên Ly Hận Thiên, một số tu sĩ của Tả gia hắn bạo huyết mà chết, cơ thể giống như bị đâm thủng túi máu, máu tươi từ bên trong cơ thể tuôn ra, nhuộm Chu Lăng đoạn đài trắng như tuyết thành đỏ tươi.
Ngự thủy làm đến cực hạn, tự có thể kiểm soát dòng máu chảy trong cơ thể.
Nếu Tả Thiều Đức linh lực dồi dào, sẽ không trúng chiêu, Chung Mị Sơ không thể kiểm soát được máu tươi trong cơ thể hắn.
Nhưng giờ phút này trong cơ thể hắn không còn chút linh lực nào còn sót lại.
Tả Thiều Đức cho rằng linh lực của mình biến mất cũng là thủ đoạn của Chung Mị Sơ, trước khi ngã xuống, đứt quãng nói: "Không, không hổ là, Long Vương..."
Tả Thiều Đức đã thua. Tu sĩ Tả gia trong núi rừng đều kinh sợ, không thể tin, vốn còn chiếm thượng phong ở trong thú triều, lúc này hồn vía lên mây, bắt đầu liên tục bại lui.
Định rút lui, sau lưng có một cơn cuồng phong kéo đến, bọn họ gần như khó có thể đứng yên.
Nhìn về phía sau, chỉ thấy một thanh ảnh như mũi tên rời dây cung.
Trên đường đi qua, không chỉ có tu sĩ Tả gia gặp tai ương, ngay cả linh thú cũng bị đánh đuổi, mở ra một con đường đẫm máu.
Nhắm thẳng Chung Mị Sơ mà đi.
Nghi Nhi thấy Tả Thiều Đức ngã xuống, không để ý Ngân Hà Tinh Hán ngăn cản, muốn cùng Tư Miểu cùng nhau đi qua.
Đi được nửa đường, có một cơn gió thổi qua.
Nghi Nhi mừng rỡ: "A Man nương thân."
Cố Phù Du bay thẳng đến trước mặt Chung Mị Sơ, hai chân vẫn còn lơ lửng trên không. Chung Mị Sơ đứng dậy, lắc lư một cái, ngã nhào về phía trước.
Cố Phù Du ôm nàng, ôm chặt nàng, hai tay run rẩy, con ngươi xanh sẫm lại hơi đỏ lên, lạnh giọng kêu: "Ta phải lột da hắn! Ta phải lột da hắn!"
Phát hiện có người bước đến bên cạnh. Cố Phù Du lại ôm chặt Chung Mị Sơ mấy phần, như thể sợ nàng bị người đoạt mất, phải buộc chặt vào bên trong cơ thể, đột nhiên quay đầu trừng mắt với người đến.
Nghi Nhi bị ánh mắt hung ác này của Cố Phù Du làm cho khiếp sợ, sững người đứng lại tại chỗ.
Tư Miểu thoáng như không thấy, đi đến bên cạnh nàng: "Ta nhìn xem vết thương của nàng."
Cố Phù Du thấy là các nàng, buông Chung Mị Sơ ra, để Tư Miểu nhìn tổn thương cho nàng.
Lệ khí trong mắt Cố Phù Du vẫn chưa biến mất, lấy Ẩm Hận ra, đi đến trước mặt Tả Thiều Đức, đâm xuống một cái, xuyên thủng đan điền của hắn.
Chưa đủ. Nàng rút kiếm lên, lại lần nữa hạ xuống, càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tàn nhẫn.
Máu trên người Tả Thiều Đức đã sớm bị Chung Mị Sơ thả ra hết, lúc này Cố Phù Du lại đâm vào cơ thể hắn, cũng không có nhiều máu tươi chảy ra. Cố Phù Du chê không đủ.
Khi mũi kiếm lại hạ xuống một lần nữa, cổ tay nàng bị ai đó nắm lấy.
Chung Mị Sơ nhẹ giọng nói: "Hắn đã chết rồi."
Cố Phù Du quay đầu lại nhìn nàng, cười lạnh nói: "Chết rồi thì thế nào, chết rồi cũng không để yên."
Không để yên.
Thi thể cũng có thể bị làm nhục.
Trong đầu nàng lúc nào cũng thoáng hiện lên hình ảnh thi thể của Cố Song Khanh bị treo lên trên tháp.
Treo cao một chút.
Lại treo cao một chút.
Cố Phù Du gần như cắn nát răng, đâm mạnh một kiếm xuống.
Chung Mị Sơ đã không còn sức lực để giữ nàng. Nàng không có đan dược luyện chế từ Kỳ Lân Tủy duy trì linh lực dồi dào, tranh tài với Tả Thiều Đức, gần như khô cạn linh lực.
Nàng mạnh mẽ đến đâu, cũng sẽ mệt mỏi.
Cơ thể dựa vào phía sau Cố Phù Du, ngất đi.
Cố Phù Du kinh sợ nhận ra người đứng phía sau mềm nhũn ngã xuống, ngẩn ra, lập tức xoay người ôm chầm lấy nàng.
Nâng thân thể nàng, vội gọi một bên: "Tư Miểu!"